Lúc này trời đã gần sáng, nơi này lại là trấn nhỏ xa xôi, bình thường giờ này sẽ không có xe lưu thông trên đường. Tằng Niệm Nhân không khỏi lo lắng, chẳng lẽ thật sự là người của Yến Thanh Ti?
Yến Thanh Ti thừa dịp Tằng Niệm Nhân xoay người liền dùng sức toàn thân, dùng đầu đập mạnh vào mặt hắn ta.
“Rầm”, Tằng Niệm Nhân chỉ cảm thấy đầu óc tê liệt, trước mắt biến thành màu đen.
Nhưng hắn ta phản ứng lại rất nhanh, tay nhanh chóng bóp lấy cổ Yến Thanh Ti.
“Tiện nhân… mày lừa tao. Tao đã nói rồi, chỗ mày làm gì có nhiều người như thế? Hạ An Lan còn phái đội hộ vệ bên người tới chỗ mày ư, mày là cái thá gì chứ? Thành thật một chút cho tao, sau này mày nghiện ngập rồi, lão tử còn cho mày thuốc, còn nếu không thành thật thì sống bằng chết…”
Tằng Niệm Nhân giơ tay lên, muốn đâm xi lanh vào cánh tay Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nhắm mắt lại, trong lòng đã tuyệt vọng rồi, nhưng không ngờ ngay lúc này, xe đằng sau đột nhiên tăng tốc tiến tới húc vào đít xe của Tằng Niệm Nhân. Chiếc xe chấn động mạnh, thân thể Tằng Niệm Nhân mất trọng tâm, ống tiêm đâm trệch vào da.
Yến Thanh Ti nhân cơ hội này cúi đầu cắn lên cổ tay Tằng Niệm Nhân. Cô biết đây là cơ hội duy nhất của mình cho nên cô cắn rất mạnh, như muốn cắn đứt một miếng thịt trên người hắn.
Tằng Niệm Nhân kêu thảm một tiếng, tay buông khỏi ống xi lanh.
Hắn túm lấy tóc của Yến Thanh Ti, ra sức giật, muốn để Yến Thanh Ti nhả miệng ra, nhưng tóc đứt một nhúm rồi mà cô vẫn không chịu há miệng.
Phía sau lại đâm thêm một cú, chiếc xe lắc lư. Yến Thanh Ti theo quán tính nhao về đằng trước nên đành phải nhả ra.
Cổ tay Tằng Niệm Nhân máu me be bét, một miếng thịt như sắp rời ra. Hắn đau tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, bèn đánh cho Yến Thanh Ti một cái tát: “Con khốn…”
Yến Thanh Ti bị đánh tới choáng váng, miệng còn cảm nhận được vị máu tanh. Cô cười ha ha, như một yêu tinh ăn thịt người vậy, nói: “Như anh đã nói, đừng tìm chết, còn như tôi đã nói với anh, người của tôi đã đi theo đấy. Tằng Niệm Nhân, giờ anh thả tôi ra thì có lẽ tôi còn cho anh chết dễ chịu một chút.”
“Thả mày, mày cứ nằm mơ đi…” Đã tới nước này, Yến Thanh Ti chính là lá bài bảo mệnh cuối cùng của hắn rồi.
Hắn che vết thương trên cổ tay, quay đầu nhìn ra sau một cái, xe đằng sau hình như phát điên rồi, không muốn sống nữa thì phải.
Tằng Niệm Nhân phát hoảng: “Tài xế, tài xế, mau tăng tốc, nhanh thoát khỏi đây…”
Hắn sợ tới mức thanh âm đã thay đổi.
Nhưng mặc kệ hắn kêu gào cái gì, xe sau vẫn không ngừng va chạm, hắn muốn thoát cũng không xong.
Mỗi lần va chạm, Yến Thanh Ti đều có cảm giác sắp bay ra khỏi xe. Tuy rằng cảm giác này rất khó chịu nhưng cô lại dần vui vẻ trở lại.
Tên tài xế muốn thoát khỏi xe phía sau nhưng thế nào cũng vô dụng.
Hắn hốt hoảng trả lời: “Tằng thiếu, lái xe đằng sau điên rồi, tôi không thoát ra được.”
“Thoát không được thì anh không biết đâm lại sao? Đâm chết hắn… Hắn không chết thì chúng ta sẽ chết…”
Yến Thanh Ti nheo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Tằng Niệm Nhân, anh không tin thì thôi, người đuổi theo đằng sau rất nhiều, anh đã bị bao vây rồi… Ngoài chết ra, anh không còn đường nào cả đâu.”
“Tao không tin, chỉ cần mày còn ở trong tay tao, tao xem… ai dám đụng tới tao?” Trong mắt Tằng Niệm Nhân lộ ra vẻ điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...