"Cậu về đi, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên ở cùng Thanh Ti.”
“Ôi, cái ông bác cổ hủ của Thanh Ti đó…” Nhạc Thính Phong thở dài ngao ngán.
Anh đã phải ngủ một mình lâu lắm rồi, hằng ngày đều nhìn cái phòng trống, đêm nào cũng nhớ đến những ngày tháng có giường để bò.
Nhạc Thính Phong uống cạn ly trà, đứng dậy nói: “Tôi đi đây, ông tự… bảo trọng nhé.”
Du Dực gật đầu, không nói gì.
Nhạc Thính Phong đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Du Dực.
Ông nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: “Đợi tất cả mọi thứ xong xuôi, mọi chuyện đã rõ ràng, anh sẽ đi tìm em.”
Ông hy vọng, cái bí mật mà Hạ Như Sương che giấu kĩ nhất sẽ không khiến ông thất vọng.
…
Trời vừa sáng, Yến Thanh Ti liền tỉnh dậy, cả một đêm cô cứ chập chờn, ngủ không ngon.
Có lẽ là tối hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cả đêm cô đều nằm mơ, trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều người, giờ đầu cô đang đau như búa bổ.
Yến Thanh Ti ngồi dậy nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm, mới sáu giờ hơn một chút.
Cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, cũng khá lâu rồi cô không vào Weibo, trên đó có rất nhiều người đang thúc giục cô.
Tối hôm qua, khi nhà họ Hạ ầm ĩ nhất cũng chính là lúc Tiêu Phòng Điện đến đoạn cao trào, Chiêu Quý Phi chết, trên mạng có rất nhiều fan của Chiêu Quý Phi chạy đến Weibo của cô khóc lóc ăn vạ, kêu gào Quý phi đừng đi.
Yến Thanh Ti bước đến bên cạnh cửa sổ, rút điện thoại chụp một bức ảnh mặt trời mọc đỏ rực, up lên Weibo kèm theo một câu: “Tuy bản cung đã chết nhưng vẫn có thể độc chiếm ân sủng.”
Nhưng đến lúc up lên cô lại xóa cái caption đó đi chỉ để lại mỗi bức ảnh.
Up weibo xong, cô nghe thấy đằng sau có động tĩnh, Yến Thanh Ti quay lại thì thấy Nhạc phu nhân đang dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ hồ hồ như một đứa trẻ.
Yến Thanh Ti thật sự rất hâm mộ Nhạc phu nhân, có thể sống một cuộc sống như vậy thực sự là một việc rất hạnh phúc.
“Bác gái, bác bị con đánh thức ạ?”
“Không phải, ôi… ở đây bác ngủ không được ngon, vừa nãy bác mơ thấy…”
“Mơ thấy cái gì ạ?”
Nhạc phu nhân mặt đỏ rực, lắc đầu nói: “Không… không có gì đâu…”
Nhạc phu nhân xoa xoa mặt, vừa nãy bà mơ thấy mình kết hôn với Hạ An Lan, quả thực khiến bà sợ hết hồn.
Trong mơ, bà mặc áo cưới, nhìn chú rể ngược sáng bước đến, bà rất hiếu kì, nhưng đợi đến lúc lại gần mới phát hiện ra người đó ấy lại là… là Hạ An Lan.
Cái này vẫn không tính, quan trọng là trong mơ dáng vẻ của bọn họ như chỉ vừa mới hai mươi tuổi, dường như trong chớp mắt quay ngược trở về 20 năm trước.
Bà sợ đến mức bật dậy ngay lập tức, vuốt vuốt ngực mình, thế nhưng Nhạc phu nhân lại cảm thấy dường như mình vừa mới bỏ lỡ một điều gì đó.
Nhạc phu nhân lắc lắc đầu, nhất định là bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn nên mới ngủ không được ngon như thế!
Hai người rửa mặt rồi xuống ăn sáng, dưới nhà tất cả mọi người đều đã có mặt, chỉ trừ Du phu nhân.
Nhạc phu nhân ăn rất nhiều, Hạ lão thái cười nói: “Mi Mi chắc là đói lắm hả, ăn nhiều vào nhé.”
“Không phải là đói ạ, con ăn nhiều hơn một chút để tí nữa còn có sức mà đánh bà ta.”
Vừa mới dứt lời thì bà cảm thấy hối hận ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn nhìn Yến Thanh Ti: Có phải là bác lại nói sai rồi không con?
Yến Thanh Ti nhịn không được cười nói: “Bác gái, bác cứ ăn nhiều nhiều một chút, tí nữa chúng ta cùng đi hoạt động gân cốt.”
Nhạc phu nhân nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Hạ lão thái cười tươi rói, bà nhìn Hạ An Lan rồi lại nhìn Nhạc phu nhân, càng lúc càng cảm thấy hài lòng.
Bà nói: “An Lan, hay là con đưa Mi Mi đi đăng kí kết hôn trước đi.”
“Khụ… khụ…” Nhạc phu nhân liền ho sù sụ ngay lập tức, không thốt ra được câu nào.
Hạ An Lan nhìn bà một cái, thản nhiên nói: “Kết hôn với tôi, bà vui đến thế cơ à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...