Lúc ấy, thời gian để ông xử lý gã đó thực sự là rất ngắn, ông cần phải hành động mau chóng, nếu không sẽ bị phát hiện ra.
Nhạc Thính Phong hỏi ông: “Sao sau lúc đó ông lại đến cùng với Du Khiên? Ông đến Dung Thành trước mà, ông ta sẽ không nghi ngờ gì ông chứ?”
Du Dực lắc đầu: “Không đâu, ông ta cho rằng tôi từ nơi khác vội đuổi đến đây.”
Nhạc Thính Phong thấy Du Dực uống một mình, liền dứt khoát tự rót cho mình một chén: “Lần này chỉ có một tội danh, có lẽ rất khó để Du phu nhân để lộ bộ mặt thật của mình. Nhất định phải bóc bằng sạch tất cả mặt nạ của bà ta ra. Chuyện của mẹ vợ tôi, hiện tại ông đã điều tra đến đâu rồi?”
Đôi mắt hoa đào của Du Dực dường như đang kết thành băng, bàn tay cầm chén trà của ông từ từ siết lại thật chặt, Nhạc Thính Phong ngồi đó cũng cảm giác được khí tức bạo ngược phát ra từ Du Dực.
Qua một lúc lâu, Du Dực mới bình tĩnh lại được đôi chút: “Cái này còn phải xem lúc nào cậu nắm được nhà họ Diệp trong tay? Tất cả mọi nhược điểm của Hạ Như Sương đều nằm trong tay của Diệp Kiến Công, bây giờ vẫn chưa biết rõ quan hệ của bọn họ là gì, nhưng Diệp Kiến Công đối với bà ta… hình như vẫn chưa hết hy vọng.”
Du Dực điều tra lâu như vậy đương nhiên là không phải hoàn toàn không có manh mối gì, nhưng tất cả những manh mối trong quá khứ đều đã quá lâu, hơn nữa Du phu nhân lại cực kì giảo hoạt, mấy chục năm nay bà ta chắc chắn đã xoá sạch vết tích.
Những manh mối mà Du Dực tra được đều nhanh chóng đứt đoạn.
Sau cùng, Du Dực tra ra được Du phu nhân và Diệp Kiến Công có quan hệ với nhau, hơn nữa lại duy trì mối quan hệ đó mấy chục năm trời. Trước khi Du phu nhân được gả vào nhà họ Du bà ta đã có quan hệ với Diệp Kiến Công, nhưng bề ngoài thì có vẻ như bọn họ chẳng có liên quan gì đến nhau hết.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Dạo này tôi vẫn luôn ở Dung Thành, Diệp Thiều Quang và Hạ Lan Phương Niên chắc cũng đang cần viện trợ. Đợi mọi chuyện bên này tạm lắng, tôi sẽ quay về bên đó một chuyến để giúp đỡ.”
Tuy rằng Diệp Thiều Quang là người rất âm hiểm, nhưng Diệp gia ở Lạc Thành cũng coi như bám rễ khá sâu, chỉ một mình anh ta mà đấu với bọn họ vẫn có chút khó khăn.
Tuy rằng anh đã dặn Giang Lai phải hết sức phối hợp với bọn họ trong bất cứ chuyện gì, nhưng chung quy cũng vẫn không bằng đích thân anh có mặt ở đó.
Du Dực đặt chén trà xuống nói: “Cậu không thể về được, cậu nhất định phải ở bên cạnh trông chừng Thanh Ti. Người phụ nữ Hạ Như Sương đó biết mình đã bị dồn vào đường cùng, nếu lại làm ra chuyện gì nữa thì sớm muộn bà ta cũng bị vạch trần, đến lúc đó bà ta chỉ có một con đường chết mà thôi, bà ta nhất định sẽ đánh cược một lần trước khi mất tất cả. Tuy lúc này Thanh Ti đang chiếm thế thượng phong, nhưng đây cũng là lúc con bé nguy hiểm nhất.”
Nhạc Thính Phong nói: “Nếu là tôi, không tra nữa mà giết phắt con tiện nhân đó đi, thế là xong.”
“Không được, muốn bà ta chết thì rất đơn giản, nhưng… hy vọng lớn nhất của Thanh Ti đó chính là làm rõ nguyên nhân cái chết của mẹ con bé năm đó, đây cũng là mục tiêu của tôi, tôi nhất định phải tra thật rõ ràng.”
Muốn giết chết Hạ Như Sương rất đơn giản, nhưng chân tướng sự việc năm đó thì làm thế nào?
Sự thật mà Thanh Ti theo đuổi bao nhiêu năm như thế, mục tiêu duy nhất hiện tại của ông, ông nhất định phải tra thật rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Tôi biết, tôi chỉ nói thế mà thôi, con đàn bà đó quả thật mặt dày vô liêm sỉ, bà ta căn bản là không muốn thừa nhận.”
Du Dực lạnh nhạt nói: “Kiểu gì cũng sẽ có cách khiến bà ta phải thừa nhận mà thôi.”
“Tôi cảm thấy bà ta rất kì lạ, hơn bốn mươi năm trước khi mẹ vợ tôi xảy ra chuyện, bà ta chỉ mới có bao nhiêu, có mười tuổi chứ mấy? Mới có bằng ấy tuổi, sao có thể ác độc như thế được, có thể sắp xếp được một kế hoạch giết người hoàn mỹ đến như thế? Sau lưng bà ta… còn có ai?”
Du Dực nhắm mắt lại nói: “Hạ Như Sương che giấu rất nhiều bí mật, có lẽ… chúng ta sẽ nhanh chóng biết thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...