Yến Thanh Ti cười nhạo: "Nhưng mà bị bà thích thì đối với bác tôi đúng là một loại sỉ nhục."
Du phu nhân giật mình, điều bà ta giấu tận sâu đáy lòng, chưa bao giờ lộ ra một chút nào lại bị Yến Thanh Ti phát hiện ra.
Du phu nhân chợt phát hiện, hóa ra bà ta vẫn luôn xem nhẹ Yến Thanh Ti.
Nhiều năm an nhàn như vậy khiến bà ta quên đi cảm giác đối đầu với người khác là như thế nào, dẫn đến khi đối mặt với Yến Thanh Ti, bà ta luôn nghĩ cô chỉ là con nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu thì có quỷ kế gì. Hóa ra là bà ta đã tự đào hố chôn mình.
Du phu nhân cắn răng, nói: "Phải, thích thì sao? Tôi thích ông ấy tới nỗi quên mất đã thích ông ấy được bao lâu. Nhưng tình cảm của tôi với ông ấy vẫn luôn giấu kín trong lòng, tôi không dám biểu lộ cái gì, tôi có kết hôn, có sống hay chết, cuộc sống của tôi như thế nào vẫn không dám có bất cứ điều gì làm phiền với ông ấy. Tôi không có làm gì sai, cô lấy tư cách gì mà nhục nhã tôi?"
Yến Thanh Ti cười nhạt: "Nếu chỉ vì là như thế thì đúng là không ai có thể sỉ nhục bà, nhưng mà bà thấy người mình thích nhiều năm như thế lại đột nhiên thân thiết, chiều chuộng một đứa cháu gái không biết từ đâu nhô ra, hẳn là bà đang ghen tị đến muốn nổi điên lên đúng không? Ghen tị đến mức không thể chấp nhận tôi đúng không?"
"Không phải, Yến Thanh Ti, dù sao tôi cũng là chị gái của mẹ cô, cho dù là con nuôi không có máu mủ ruột thịt nhưng bối phận vẫn là bề trên của cô đấy. Mẹ cô ở trên trời mà biết cô như thế này hẳn là thất vọng vô cùng..."
Yến Thanh Ti trầm mặt xuống, không nói tiếng nào kéo thẳng Du phu nhân tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đè bà ta lên thành cửa sổ, quá nửa người đều ở bên ngoài, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là ngã nhào xuống dưới: "Bà có biết lí do tại sao con trai bà lại sao lại ngã từ trên tầng xuống không?"
Du phu nhân nhìn phía dưới đen kịt, bà ta cắn răng không nói gì.
Yến Thanh Ti vặn ngược cánh tay của Du phu nhân ra đằng sau, đau đến nỗi cả người bà ta phát run.
"Không sai, bà đoán đúng rồi đấy, chính tôi đẩy anh ta xuống đấy. Hôm nay muốn thử chút cảm giác đó hay không? Dù sao cũng không ngã chết được, cùng lắm chỉ gãy tay gãy chân chút thôi."
"Thanh Ti, chuyện lúc trước là do Du Hí sai rồi, bác thay mặt nó nói lời xin lỗi cháu, chắc cháu cũng không muốn mọi chuyện ồn ào lên đúng không? Cái nhà này vất vả lắm mới yên bình một chút, cháu cũng không muốn ông bà ngoại trải qua cuộc sống chẳng mấy thoải mái như trước đúng không? Chuyện của mẹ cháu đã khiến cái nhà này đau khổ hơn 40 năm, chẳng lẽ cháu..."
Yến Thanh Ti đột nhiên đè mạnh cơ thể Du phu nhân xuống, cô siết chặt cổ bà ta, oán hận nói: "Đừng có lấy mẹ tôi ra làm cái cớ. Người khác có thể đau khổ nhưng bà thì không chắc, lý do bà lặp đi lặp lại chuyện sợi dây chuyền kia chỉ có một, chính là muốn xóa bỏ sự tồn tại của mẹ tôi. Hạ Như Sương, tôi đột nhiên rất muốn biết trong sự kiện mấy chục năm trước, bà sắm vai gì?"
Trong lòng Hạ Như Sương khiếp sợ, tại sao Yến Thanh Ti lại biết?
Cả người dường như mất đi trọng tâm, trừ chân ra thì cả người đã nhoài ra thành cửa sổ, Hạ Như Sương vẫn chưa hốt hoảng, bà ta nói: "Bác không làm gì cả, tuyện đối không làm gì... Khi đó bác mới chỉ 10 tuổi cháu nói xem bác có thể làm được cái gì? Bác không làm gì hết, Thanh Ti, bác thật sự chưa từng làm chuyện gì gây hại cho cháu, cũng chưa từng làm chuyện gì gây hại cho mẹ cháu."
Yến Thanh Ti cười to một tiếng: "Thật không? Nhưng mà... tôi-không-tin. Tôi là một người rất cố chấp, lòng nghi ngờ rất nặng, trực giác cực kì mẫn cảm, chuyện mà tôi đã xác định thì nhất định theo đến cùng. Hạ Như Sương, tốt nhất bà nên giấu cho kín, đừng để tôi tìm được chứng cứ, bằng không tôi nhất định để bà sống không bằng chết.”
Yến Thanh Ti đột nhiên kéo Hạ Như Sương vào, nhằm vào nửa bên mặt bên phải của bà ta mà dồn sức tát xuống, nghiêng đầu nhìn một lúc rồi nói: "Được rồi, cân rồi đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...