Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Tiệc tối của Ân gia tập hợp tất cả bạn bè thân thích, Tề Dịch lúc này mới kiến thức được quần thể khổng lồ của Ân gia, chú bác cô dì, anh chị em họ, ước chừng ba bàn lớn, còn thêm mười mấy đứa nhóc con loi choi, phòng khách vốn trống trải trở nên náo nhiệt vô cùng. Bà Ân giới thiệu Tề Dịch cùng Mạc gia với thân hữu, tuy vẫn chưa nói rõ, nhưng quan hệ bọn họ, trước đó mọi người đã có nghe nói, vì thế cũng không lộ ra thần sắc dị thượng.

Xét thấy quan hệ giao tế cực kỳ bi thảm của Ân Thứ, phần lớn bạn bè thân thích đều không quá để ý tới tính hướng của anh. Ân Thứ cứ hệt như người xa lạ, cơ bản không có ai chủ động tìm tới nói chuyện, chỗ ngồi của anh hệt như có một tấm chắn vô hình ngăn cách hết thảy.

Trái lại, Tề Dịch bị cả đám người vây quanh hỏi han, đám nhóc cũng thực thích cậu, lực tương tác đạt lv max, không ai địch lại.

Ân Thứ chăm chú nhìn nụ cười mỉm trên mặt Tề Dịch, trong lòng nặng nề, thực muốn dấu cậu dưới lớp áo khoác của mình, không muốn để người ta ao ước. Nụ cười của cậu, âm thanh của cậu, hết thảy hẳn phải thuộc về anh.

Tề Dịch, Tề Dịch…

Tề Dịch quay đầu lại, chuẩn xác bắt được tầm mắt Ân Thứ, mỉm cười, nháy mắt làm anh cảm thấy xuân về hoa nở. Lập tức, Tề Dịch thu liễm biểu tình, nhẹ nhàng buông bé con trong lòng, đứng dậy đi về phía Ân Thứ.

Cậu vừa đi thì lập tức có vài đứa nhóc hệt như cái đuôi bám theo. Đợi đến chỗ Ân Thứ, đám nhóc không dám tiếp cận, chỉ núp sau lưng Tề Dịch ló đầu ra, dè dặt nhìn anh.

“Đưa tay ra.” Tề Dịch nói với Ân Thứ.

Ân Thứ vươn tay.

Tề Dịch từ trong túi tiền lôi ra một bịch kẹo đặt lên tay anh, nháy nháy mắt nói: “Kẹo mừng.” [hỉ đường: cũng có nghĩa là kẹo cưới]

Kẹo mừng? Ân Thứ im lặng cất ‘kẹo mừng’ vào túi, biểu tình tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đã bán đứng nội tâm vui sướng của anh.

“Con cũng muốn!” Một cậu bé lắc lắc góc áo Tề Dịch nói.

“Con cũng muốn!” Mấy đứa nhỏ khác cũng nhao nhao phụ hỏa.

Bọn nó không có hứng thú với kẹo, chỉ là muốn ‘tranh thủ tình cảm’ mà thôi. Tề Dịch vừa nãy cùng bọn nó chơi nửa ngày mà một viên kẹo cũng không cho, hiện giờ lại cho ông chú đáng sợ này cả một bao lớn! Bọn nó cảm thấy thực bất bình a!

“Rồi, chú sẽ bảo chú Ân chia kẹo cho tụi con.” Tề Dịch ý bảo Ân Thứ.

Ân Thứ liếc mắt đám nhìn đám quỷ con một cái, bộ dáng như không phát hiện. ‘Kẹo mừng’ Tề Dịch cho anh, việc gì phải cho người khác chứ! Đừng tưởng là con nít thì anh sẽ nhân nhượng, không có cửa đâu!

Bọn nhỏ trông mong nhìn Ân Thứ, bộ dáng ngao ngao đòi ăn.


“Ân Thứ.” Tề Dịch nhéo anh một cái.

Ân Thứ chậm rì rì lôi bịch kẹo đã cất vào túi ra, xé miệng túi, không tình nguyện chia kẹo cho đám nhỏ. Một viên, một viên, lại một viên… mỗi đứa một viên, ai cũng không thể lấy nhiều.

Tề Dịch nhìn mà vừa bực vừa buồn cười, Ân Thứ, anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy? Một tổng giám đốc một phút có thể kiếm ra cả trăm vạn, nhỏ mọn vậy coi được không hả?

Bọn nhỏ hiển nhiên cũng bị mức độ keo kiệt của anh làm ‘khiếp sợ’, giơ bàn tay bé xíu, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Ân Thứ. Có thể cho nhiều thêm một viên không a!

“Tụi con không thích ăn kẹo, cho cũng chỉ lãng phí.” Ân Thứ tìm ra cái cớ hoàn mỹ cho hành vi keo kiệt của mình.

“Ai nói tụi con không thích?” Một đứa bé không phục nói: “Tụi con thích ăn kẹo nhất.” Vì chứng minh mình không nói dối, đứa bé liền mở bao gói, bỏ viên kẹo vào miệng, tiếp đó xòe bàn tay trống không tới trước mặt Ân Thứ.

“Tụi con cũng thích!” Đám nhóc khác cũng học theo, từng đứa từng đứa nhét kẹo vào miệng.

Chỉ thấy một loạt bàn tay nho nhỏ vươn tới, chờ Ân Thứ tiếp tục phát kẹo.

Ân Thứ đen mặt, âm trầm nhìn chằm chằm đám quỷ con đáng ghét.

“Chú thực hung dữ!” Bọn nhỏ soạt soạt trốn ra phía sau Tề Dịch, bất quá cái móng vuốt be bé trăng trắng vẫn cố vươn về phía Ân Thứ.

Ân Thứ nói: “Con nít thì ăn ít kẹo thôi, nếu không sẽ bị sâu răng.” Nói xong, lại chia cho mỗi đứa hai viên: “Chỉ được ăn nhiêu đây thôi.”

Bọn nhỏ thấy túi kẹo cũng sắp hết, biết không còn kẹo để chia, lúc này mới chịu từ bỏ. Lập tức xúm xít lấy Tề Dịch, muốn cậu bồi mình chơi trò chơi.

Cái đám quỷ con này, cướp kẹo của anh rồi còn muốn cướp luôn người của anh? Quả thực là không thể nhẫn nhịn mà!

Ân Thứ một tay kéo Tề Dịch ngồi xuống bên cạnh mình, nói với đám quỷ con: “Chú với chú Tề của tụi con có chuyện phải nói, các con qua bên kia tự chơi đi.”

Một đứa bé hừ một tiếng: “Là anh, không phải chú.”

“Là chú.” Ân Thứ sửa lại.

“Không phải không phải, là anh.” Bọn nhỏ không đồng ý: “Chú nhìn già hơn, chú mới là chú!”


Ân Thứ: “…” Quỷ con nhà ai đây, mau khiên về được không?

Tề Dịch che miệng buồn cười, người xung quanh cũng không khỏi lộ ra ý cười. Bọn họ cũng không phát hiện, khi Tề Dịch tới gần đã vì Ân Thứ mang tới một mảnh ý cười vui vẻ, làm anh dường như được đặt mình giữa ánh nắng ấm áp, không còn lạnh lùng cô tịch nữa.

Biến hóa này bị vợ chồng Ân thị xem trong mắt, trong lòng vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc lực ảnh hưởng của Tề Dịch với Ân Thứ.

Náo nhiệt qua đi, tới gần khuya thì mọi người đều tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Ân Thứ dẫn Tề Dịch về phòng mình. Căn phòng lấy màu lam làm chính, bố trí đơn giản mà sang trọng, không có quá nhiều đồ trang trí, cái giường lớn thoải mái chiếm cứ một khoảng lớn không gian.

Tề Dịch vừa bước vào liền cảm giác cả người giống như bị hơi thở của Ân Thứ bao vây. Sắc bén, cao ngạo, khí phách, xa cách, nhưng trong không gian duy ngã độc tôn này lại xuất hiện một thứ khác biệt, là ảnh chụp chung của cậu cùng Ân Thứ, lẳng lặng đặt trên đầu giường, trở này sắc thái rực rỡ duy nhất ở nơi này.

“Tắm không?” Ân Thứ không biết từ khi nào đã cởi quần áo, chỉ quấn mỗi cái khăn tựa vào cửa phòng tắm, thân hình cường tráng trần trụi không bỏ sót cái gì.

Tề Dịch vừa cởi đồ vừa đi về phía anh.

Ánh mắt Ân Thứ u ám theo dõi từng bước đi của cậu.

Tề Dịch đi tới, ngón tay xẹt qua lồng ngực anh, ánh mắt lưu chuyển: “Cùng tắm?”

Ân Thứ giơ tay lên, trực tiếp kéo cậu vào trong, đè lên cửa áp tới một trận hôn nồng nhiệt. Trên cánh cửa bán trong suốt, lộ ra hai bóng người dây dưa, tiếng ma xát cùng tiếng rên rỉ khe khẽ đứt quãng từ bên trong truyền ra.

Hai người đều không nói gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể từ những cái ma xát va chạm đã chứng minh nhiệt tình cùng cuồng dã của bọn họ lúc này, trong căn phòng tắm nho nhỏ tràn ngập hơi thở tình sắc làm người ta đỏ mặt tim đập.

Vật dụng trên bệ rửa mặt rơi tứ tung, Tề Dịch than nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ Ân Thứ, thừa nhận xâm lấn mãnh liệt của anh. Cậu không biết phòng này cách âm thế nào nên chỉ cố kiềm nén không kêu quá lớn. Ân Thứ không thỏa mãn, mỗi lần đều đâm vào thật sâu, không nghe thấy âm thanh mình muốn thì kiên quyết không chịu bỏ qua.

Trong lúc rối rắm, Tề Dịch đưa tay mở vòi sen, Ân Thứ nâng Tề Dịch lên mạnh mẽ áp chế, cậu rốt cuộc nhịn không nổi bật thành tiếng, tốc độ trừu sáp không ngừng tăng lên, tiếng nước xè xè che dấu đi tiếng vang vui sướng của bọn họ…

Hai giờ sau, Ân Thứ ôm Tề Dịch cả người đầy vết tích về giường, tiến vào trong chăn nệm ấm áp.

“Ân Thứ.” Tề Dịch gối lên cánh tay Ân Thứ, miễn cưỡng gọi tên anh.


“Hử?”

“Năm mới vui vẻ.”

“Ừ.”

Tề Dịch ngẩng đầu hôn lên môi anh một chút, nghiêm túc nói: “Chúc anh sau này thuận buồm xuôi gió, tuế tuế bình an.”

Ân Thứ trong lòng lửa nóng, áp chế xúc động muốn tiếp tục một trận mãnh liệt.

“Tề Dịch, tôi yêu em.”

“Tôi biết.” Ánh mắt Tề Dịch nhu hòa.

“Còn em?”

“Tôi chưa từng nói à?”

“Chưa từng.”

“Vậy anh cho kĩ nà.” Tề Dịch vươn tay, chậm rãi vẽ một hình trái tim lên ngực anh: “Ân Thứ, tôi yêu anh, tôi cũng yêu anh.”

Ân Thứ tựa đầu vào bên cổ cậu, vẻ mặt bình yên, tựa như một chiếc thuyền trôi dạt phiêu đãng cuối cùng cũng tìm được bến đậu bình yên, cảm giác hạnh phúc hoàn toàn hòa tan anh, quỷ khí nồng đậm bị đuổi ra xa mấy mét, hơn nữa còn dần dần nhạt đi.

Tề Dịch vui sướng, Ân Thứ cư nhiên có thể dựa vào chính bản thân mình hóa giải một phần quỷ khí. Người đàn ông này luôn mang tới bất ngờ, tình cảm của anh đối với cậu đã hoàn toàn đè ép quỷ khí tích tụ mấy trăm năm, này bảo sao cậu không cảm động? Sao không động tâm?

Nếu ông trời chiếu cố, để cậu sống lâu thêm vài năm thì cậu chính là người hạnh phúc nhất thế giới.

Đúng lúc này, Ân Thứ lại hôn qua, đầu lưỡi hé mở môi cậu, đẩy một thứ gì đó vào trong, ngọt ngọt cứng cứng, là một viên kẹo trái cây.

Tề Dịch ngậm kẹo nhìn anh.

“Tôi có chừa lại hai viên.” Ân Thứ xé bao một viên kẹo khác, bỏ vào miệng: “Kẹo mừng của chúng ta.”

Anh có chút đắc ý  khi dấu được hai viên kẹo trước sự giám sát của đám quỷ con kia.

Tề Dịch vô ngữ nhìn anh, chút cảm động khó lắm mới nảy sinh cứ thế bị viên đường hòa tan.


Ân Thứ thích đồ ngọt, trước lúc gặp Tề Dịch, anh có rất ít thứ để ăn, cơ bản là không có lộc ăn gì cả. Nhưng từ khi gặp Tề Dịch, sự thèm ngọt của anh rốt cuộc cũng được thỏa mãn, không bao giờ phải cố kỵ gì nữa, nhân sinh thực sự là hoàn mỹ tới mức làm anh muốn vứt bỏ hết nguyên tắc mà thỏa thuê làm theo ý thích!

Thắt lưng đau nhức, Ân Thứ đáng thương nhìn Tề Dịch: “Sao lại nhéo?” Thắt lưng anh rất mẫn cảm, rất dễ hóa thú a!

“Trước lúc ngủ còn dám ăn kẹo!” Tề Dịch trừng mắt: “Anh muốn làm răng nanh bị đau lần nữa à?”

“Chỉ một viên kẹo thôi mà…”

“Đừng tưởng chỉ một viên kẹo là có thể phớt lờ!” Tề Dịch giáo huấn: “Đặc biệt là trước khi đi ngủ, ăn kẹo là tối kỵ.”

Ân Thứ ngậm kẹo, yên lặng nhìn trần nhà.

Tề Dịch xoay mặt anh về phía mình: “Ăn xong thì mau đi đánh răng đi, không được qua loa cho xong chuyện!”

“Ưm.” Ân Thứ đảo viên kẹo qua phải, má phồng to.

Tề Dịch buồn cười, đưa tay vỗ vỗ má anh.

Ân Thứ liền đảo kẹo qua bên má trái.

Cái bộ dáng ăn kẹo này làm sao còn chút phong phạm tổng giám đốc tinh anh nữa chứ? Quả thực là ngây thơ tới mức làm người ta không đành lòng nhìn thẳng!

“Mau cắn vỡ rồi nhai đi.” Tề Dịch vừa nói vừa làm mẫu, răng rắc vài cái đã ăn xong viên kẹo trong miệng.

Ân Thứ quay người, cư nhiên đưa lưng về phía cậu? Chỉ vì một viên kẹo mà ngay cả eo cậu cũng không thèm ôm, nói cũng không nói, nhìn cũng không nhìn!

Tề Dịch quyết định, về sau không bao giờ cho phép anh ăn kẹo nữa!

Chờ Ân Thứ rốt cuộc ngậm tan viên kẹo, Tề Dịch liền cường ngạnh bắt anh vô phòng tắm đánh răng.

Hai người đều tự cầm ly cùng bàn chải, động tác chỉnh tề chải răng.

Ân Thứ nhìn vật phẩm trên bệ hỗn độn, nhớ tới tình cách kịch liệt của bọn họ mới vừa nãy, anh đặt cậu lên bệ, công thành chiếm đất, tiến vào thật sâu, cảm giác ấm nóng cùng siết chặt ở bên trong thật sự là mất hồn tới tận xương… nghĩ nghĩ một hồi, thân thể liền thành thực nổi lên phản ứng.

Tề Dịch đánh răng xong, thu thập chút đồ đạc, vừa định rời khỏi phòng tắm thì đã bị Ân Thứ bế bổng lên, đi nhanh về phía giường lớn hạnh phúc…

….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui