Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Tóc dài thẳng tắp đen bóng toả ra sự dịu dàng lộng lẫy, cái gì gọi là cao quý Lâm Thiển Y bây giờ coi như đã hiểu.

Người phụ nữ theo bên cạnh Hạ Minh Duệ môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt Lâm Thiển Y lại càng chói mắt hơn. Người phụ nữ này hình như không có chút sợ sệt đối với hơi thở lạnh lẽo của Hạ Minh Duệ, bộ dáng kia thoạt nhìn muốn xứng đôi như thế nào liền xứng đôi như thế đó.

Vì vậy toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người phụ nữ đó, căn bản không nghe thấy Hạ Minh Duệ rống giận.

"Lâm Thiển Y!"

Giọng nói tức giận lại một lần nữa tập kích màng nhĩ, tầm mắt Lâm Thiển Y lúc này mới từ từ dời từ trên người người phụ nữ đó sang Hạ Minh Duệ.

Phản ứng chậm nửa nhịp, người nào đó ngơ ngác nhìn sắc mặt đầy tức giận nhưng vẫn hết sức tuấn mỹ của Hạ Minh Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh mờ mịt, ngay cả cổ tay của cô đang bị Hứa Hạo Trạch nắm cũng quên mất.

"Hả? Sao anh lại ở chỗ này?"

"Tôi hỏi em, em ở đây làm gì?"

Giọng nói Hạ Minh Duệ rõ ràng đã bình tĩnh hơn trước, nhưng theo Lâm Thiển Y nhìn nhận thì cỗ tức giận kia chỉ tạm thời bị đè nén, sắp bùng nổ.

"Ha ha, không có làm gì!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y tươi cười, không tiếng động rút cổ tay mình ra. Ngoài ý muốn lần này cổ tay của cô cư nhiên rút ra được, hiển nhiên là Hứa Hạo Trạch cũng bị người đột nhiên xuất hiện này làm cho bối rối.

Người đàn ông trước mắt này rõ ràng chính là người đêm đó cứu Lâm Thiển Y.

"Anh là ai? Tới đây làm gì?"


Ánh mắt Hứa Hạo Trạch tràn đầy cảnh giác cùng địch ý, người đàn ông này cùng Lâm Thiển Y dường như có quan hệ đặc biệt.

Chẳng qua là câu hỏi của Hứa Hạo Trạch cũng không có ai trả lời, lại còn bị coi như vô hình, không khí lúc này có chút quỷ dị.

Trên khuôn mặt Lâm Thiển Y vẫn duy trì nụ cười mỉa, cùng với khuôn mặt không chút biểu tình của Hạ Minh Duệ nhìn nhau, mà cái người phụ nữ đang ôm cánh tay Hạ Minh Duệ kể từ khi đi vào ánh mắt liền dừng trên người Lâm Thiển Y, trên mặt mang theo thăm dò.

Cô thật tò mò, người phụ nữ có thể khiến cho Duệ tức giận đến tột cùng là người như thế nào.

"Hai người có quan hệ gì?"

Hứa Hạo Trạch đi tới trước mặt Lâm Thiển Y, chắn đi tầm nhìn của hai người.

"Việc này hẳn không liên quan gì đến anh chứ?"

Hạ Minh Duệ giương mắt liếc Hứa Hạo Trạch một cái, ánh mắt không nhìn ra vui giận. "Còn ngốc ở đó làm gì?"

Lâm Thiển Y biết lời này là nói với mình, vì vậy lách sang người Hứa Hạo Trạch đi tới đối diện Hạ Minh Duệ, đồng thời cũng đổi thành cô đứng giữa Hứa Hạo Trạch và Hạ Minh Duệ.

"Cô ấy là bạn gái tôi, tại sao phải theo anh?"

Lâm Thiển Y đi về phía trước thân thể bỗng dừng lại, bởi vì cánh tay lớn của Hứa Hạo Trạch đang đè xuống bả vai của cô.

Ánh mắt sáng tỏ của Hạ Minh Duệ híp lại, cái tay đang đặt trên vai Lâm Thiển Y khiến anh cực kỳ không vừa mắt, làm anh có xúc động muốn chặt đứt cánh tay đó. 

"Bạn gái của anh?"


Hạ Minh Duệ dùng sức lôi kéo cánh tay Lâm Thiển Y, người liền đến trước mặt anh. Lúc này Lâm Thiển Y ở bên tay phải Hạ Minh Duệ, vừa lúc cùng người phụ nữ kia một trái một phải đem Hạ Minh Duệ kẹp ở giữa. Khác biệt đó là Hạ Minh Duệ ôm cả bả vai Lâm Thiển Y, mà người phụ nữ không biết tên kia là đang ôm tay anh, điều này khiến Lâm Thiển Y có hơi chút an ủi.

"Lẽ nào cô ấy không nói cho anh biết cô ấy là người..."

Hạ Minh Duệ vốn muốn nói cô là người phụ nữ của anh, nhưng vừa nghĩ tới cô lại không nghe lời của anh, bản thân lại cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo, vì vậy chữ kia tới khoé miệng liền xoay một vòng, biến thành người giúp việc.

"Lẽ nào cô ấy không nói cho anh biết cô ấy là người giúp việc của tôi?"

Một câu nói khiến cho khuôn mặt Lâm Thiển Y có chút trắng bệch, thì ra cô ở trong lòng anh chẳng qua chỉ là một người làm. Ngược lại người phụ nữ bên cạnh nghe tới ba chữ người giúp việc thì khoé miệng vui vẻ nhếch lên, cô biết mà, Duệ của cô sao có thể thích người phụ nữ khác, nếu có cũng phải là người có chút gì đặc biệt!

"Ha ha, anh nói cô ấy là người làm, đây là chuyện riêng của chúng tôi, anh như vậy chẳng phải hơi thái quá sao?"

Nghe người đàn ông kia nói Lâm Thiển Y là người giúp việc, tâm tình căng thẳng lúc này mới dịu bớt, đưa tay tính kéo Lâm Thiển Y về lại trong ngực mình.

"Chúng tôi? Thật ngại quá tôi có bệnh thích sạch sẽ, cho dù là người làm cũng không thể có quan hệ gì với đàn ông khác, em nói phải không Tiểu Y?"

Hơi thở ấm áp mang theo mùi hương đặc biệt của đàn ông không khỏi khiến Lâm Thiển Y rụt cổ.

"Còn có, đồ của tôi tôi không thích người khác chạm vào, những người đã chạm vào đồ của tôi đều không có kết quả tốt đẹp gì!"

Mắt phượng của Hạ Minh Duệ khẽ nhướng, mang theo vài điểm tà khí. Mặc dù thoạt nhìn là anh đang cười, nhưng quanh thân lại tản mát ra lãnh ý khiến người khác cảm thấy không phải anh đang nói đùa.

"Chúng ta đi!"


Cũng không thèm nhìn tới Hứa Hạo Trạch cứng đờ ở nơi nào đó, Hạ Minh Duệ ưu nhã xoay người, mà Lâm Thiển Y lại là một bộ dáng phục tùng mệnh lệnh.

"Thiển, đừng bỏ lại anh!"

Hứa Hạo Trạch cố gắng níu kéo, nhưng Lâm Thiển Y chung quy vẫn không quay đầu lại.

Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Minh Duệ liền buông tay đang ôm vai Lâm Thiển Y ra, bỏ vào túi quần. Nhiệt độ trên vai mất đi, trong lòng Lâm Thiển Y có chút mất mát nhàn nhạt. Cô không khỏi vỗ vỗ gò má, tự nhủ với bản thân phải tỉnh lại, cô cần gì để ý cảm giác của tên khốn này a?

Nhưng khi nhìn hai bóng lưng đang đi phía trước, cô không khỏi siết chặt nắm tay nhỏ, gì chứ, ân ân ái ái chính là như thế sao?

Cô biết mà, tên khốn này sao có thể là vì bận rộn công việc mà nguyên đêm không về, rõ ràng là có mỹ nhân bầu bạn. Quả thật hai người đi phía trước kia nhìn ở góc độ nào cũng đều thấy rất xứng đôi.

Lâm Thiển Y yên lặng theo sau bọn họ, trong lòng oán thầm không thôi.

"Em đi chậm vậy làm gì? Ngẩn ngẩn ngơ ngơ!"

Giọng nói lạnh lẽo của Hạ Minh Duệ ở phía trước cất lên.

"Hả? Có sao?"

Cô rõ ràng chính là nhắm mắt theo đuôi, đi theo sau bọn họ có được hay không? Ánh mắt gì thế không biết?

--- -------

Bãi đậu xe.

Hạ Minh Duệ mở cửa cho người phụ nữ kia, thái độ thoạt nhìn có vẻ rất cẩn thận, dịu dàng như nước. Không biết thế nào, trong lòng Lâm Thiển Y lúc này có chút chua xót.


Hừ hừ, người có tiền chính là có diễm phúc này, ngày ngày có mỹ nữ bầu bạn, một ngày nào đó nhất định có thể bị mỹ nữ làm cho mệt chết!

Lâm Thiển Y ánh mắt nhìn trời, nhưng khoé mắt vẫn có thể thấy được sau khi người đẹp ngồi vào xe Hạ Minh Duệ cũng theo sau ngồi vào bên cạnh mỹ nữ. Còn mỹ nữ kia sau khi Hạ Minh Duệ ngồi vào trong nháy mắt như kẹo đường ôm lấy cánh tay anh, mái đầu xinh đẹp tựa vào bả vai Hạ Minh Duệ, mà Hạ Minh Duệ chỉ khẽ cau mày, không có chút ý từ chối.

Thật sự là ngứa mắt, nhất là người phụ nữ kia khoé miệng vui vẻ thoả mãn, giống như Hạ Minh Duệ là cả thế giới đối với cô.

Xì! Gì chứ?

Lâm Thiển Y đá đá bánh xe phát tiết bất mãn.

"Cô gái, cô có thể tránh ra một chút không? Tôi muốn mở cửa xe!"

Giọng nói pha chút hài hước khiến Lâm Thiển Y sửng sốt, lúc này cô mới chú ý tới chỗ tài xế không biết khi nào có một người đàn ông, chẳng lẽ không phải tài xế của Hạ Minh Duệ sao? Nhưng người đàn ông này nhìn có chút quen mặt.

Hình như vào ngày cô thất tình có một người không có mắt chửi cô một trận, đã vậy còn vấy nước mưa lên khắp người cô, gương mặt tức giận đó cùng gương mặt lúc này chồng chéo lên nhau, cô nghĩ ra rồi!

Thì ra là anh ta!

Lâm Thiển Y u buồn khi nãy liền thay đổi, một đôi mắt to cười híp lại, thoạt nhìn rất vô hại, vô cùng ngây thơ.

Cô lùi về sau vài bước, liền thấy người đàn ông kia mở cửa xe đi ra, đối với cô huýt gió một tiếng.

"Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?

Lâm Thiển Y chớp chớp đôi mắt to trong suốt, tò mò nhìn chằm chằm người đàn ông.

"À, được!"

Lộ Phi nhất thời không rõ chuyện gì, chẳng lẽ người phụ nữ này coi trọng mình? Cho nên chưa gì đã muốn hỏi mình một vấn đề? Nói thí dụ như mẫu người lý tưởng của mình là gì? Thích ăn cái gì? Bình thường thích đi nơi nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui