Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

“Đừng chỉ biết ăn mà không làm gì, bưng thức ăn đi!”

Cũng không có hành động gây khó dễ nào như cô tưởng tượng, ngược lại người nọ lại cười tủm tỉm tiếp nhận mâm đồ ăn, vẻ mặt dường như rất thoả mãn? Vì sao lại nói anh cười tủm tỉm? Hạ Minh Duệ thực chất không có cười, chỉ là Lâm Thiển Y cảm thấy người này hiện tại tâm tình dường như rất tốt!

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong không khí thoang thoảng truyền tới mùi hải sản cay, cô làm món nghêu xào cay, mùi vị này sẽ kích thích sự thèm ăn của con người nhiều hơn.

Đây là thành phố ven biển, hiển nhiên hải sản là món ăn cô yêu thích nhất.

Sau đó Lâm Thiển Y lại làm thêm vài món, tổng cộng bốn món ăn, sắc hương vị đều đủ cả. Duy nhất chưa đủ chính là phòng bếp của Hạ Minh Duệ thoạt nhìn có vẻ như đầy đủ dụng cụ, thế nhưng dường như không hề được sử dụng. Trong tủ lạnh cũng không có nguyên liệu nấu ăn gì, những thứ này bất quá đều là Lâm Thiển Y xách về từ siêu thị.

Có điều cô cũng không đụng đến thẻ anh cho, trên người cô còn chút tiền, mua những thứ này cũng đủ.

Lâm Thiển Y còn quan tâm mua luôn cả nước trái cây, đối với các loại rượu vang cao cấp này nọ cô không có hứng thú. Khi cả hai người đều nghiêm chỉnh ngồi vào bàn ăn, không khí trở nên trầm mặc, không ai nói chuyện. Thực tế Lâm Thiển Y không hẳn là đói bụng, bởi vì cô ở nhà đã ăn mỳ ăn liền, một quả táo, nhưng là nghe mùi thức ăn cô vẫn có chút chộn rộn. Có điều Hạ Minh Duệ chưa động đũa, với tư cách là tình nhân, cô đành phải đợi.

"Ăn đi!"

Hai chữ đơn giản phun ra từ miệng Hạ Minh Duệ đối với cô như một lệnh ân xá, nhanh chóng cầm đũa gắp một ít rau cần. Động tác của Lâm Thiển Y làm Hạ Minh Duệ nhướng mày, sau đó anh đem dĩa rau cần trước mặt mình đẩy đến trước mặt cô, đồng thời kéo dĩa sườn xào chua ngọt trước mặt cô sang phía mình.

"Làm gì đó?"

Lâm Thiển Y miệng vừa nhai rau vừa hỏi.

"Tôi không thích ăn rau cần!"

Liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, Hạ Minh Duệ từ tốn gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát, động tác rất tao nhã.

Xì! Người này đúng là nhiều tật xấu, lại còn kén ăn! Con cái nhà giàu thật là khó hầu hạ, ăn không được thì đem bỏ!


Lâm Thiển Y lùa một nắm cơm, thò đũa đến dĩa sườn xào chua ngọt trước mặt Hạ Minh Duệ. Bởi vì khoảng cách khá xa, Lâm Thiển Y lỡ tay đánh rơi miếng sườn vừa gắp vào trong bát canh cách Hạ Minh Duệ không xa. Nước canh vì thế bắn tung toé lên mặt anh.

"Lâm Thiển Y!"

"Có mặt!"

Lâm Thiển Y lúc này giống như học sinh tiểu học, thẳng lưng, buông đũa trong tay ra, nghiêm chỉnh ngồi. Cô len lén nhìn Hạ Minh Duệ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Mặt Hạ Minh Duệ lúc này vừa đen vừa nghiêm túc, hơn nữa lại là khuôn mặt tuấn tú bị nước canh văng lên, hết sức buồn cười. Có điều cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ tuấn mỹ của anh.

"Chuyện đó, không phải tôi cố ý!"

Lâm Thiển Y từ trên ghế từ từ đứng dậy, từ trên bàn rút ra một mớ khăn giấy, chạy về phía Hạ Minh Duệ. Có thể là do khẩn trương thái quá, chân cứ thế vấp phải ghế, cơ thể trong nháy mắt mất đi thăng bằng, ngã thẳng về phía trước.

"Chết tiệt!"

Mặt Hạ Minh Duệ bây giờ không thể dùng từ đen để hình dung nữa.

Trong nháy mắt Lâm Thiển Y ngã xuống, tay đang rút mớ khăn giấy trên bàn thuận tay đụng đổ chiếc đũa, bát canh cũng vì thế mà đổ xuống. Nước canh chảy đầy đất, quần của Hạ Minh Duệ cũng không có may mắn thoát được.

Hạ Minh Duệ đứng dậy, đi thẳng đến phòng tắm.

Lâm Thiển Y nằm rạp trên đất ngẩn người hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng, hu hu, ngã đau quá, tên khốn kiếp này lại cũng không biết đỡ cô một cái. Nhìn thoáng qua mớ hỗn độn trên bàn, bát cơm của Hạ Minh Duệ ăn gần một nửa, cô yên lặng thu dọn bát đũa, lau bàn, lau sàn, bận rộn chết đi được.

Sau một lúc lâu, Hạ Minh Duệ từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm, Lâm Thiển Y lại đang làm ổ trên sofa, nhàm chán chuyển kênh TV

"Đứng lên!"

Hạ Minh Duệ đá đá chân cô, hung tợn nói.

"Tôi còn chưa ăn no!"

Lâm Thiển Y liếc mắt, thực tưởng cô là người hầu để sai bảo sao?

Ai bảo cô thiếu vị đại ca trước mắt này nhiều tiền chi, đi thì đi! Cô vừa đi về phía nhà bếp vừa ở trong lòng kêu gào, cô là con ong mật nhỏ nhẫn nhục chịu khó….

Lâm Thiển Y đem đồ ăn hâm nóng lại, lại rót cho anh một ly sữa, quay đầu lại vừa vặn thấy Hạ Minh Duệ đang ngồi trên sofa xem TV. Đó là chỗ của cô mà!

Lâm Thiển Y lần nữa đem đồ đã hâm xong bưng lên bàn.

"Đã hâm nóng rồi, lại ăn đi!"

Nghe vậy, Hạ Minh Duệ không thèm ngẩng đầu, nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới chậm rì rì đi tới bàn cơm.

Hạ Minh Duệ ngồi xuống, Lâm Thiển Y im lặng trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người.


"Đi đâu?"

"Xem TV..."

"Ai cho em xem TV? Quay lại ngồi xuống!"

Lâm Thiển Y đang đi thì dừng lại, quay đầu, trợn to mắt.

"Tôi cũng không đói bụng, tại sao phải ngồi đây nhìn anh ăn cơm?"

Cô bị khùng sao?

"Ngồi!"

Hạ Minh Duệ dùng ánh mắt chỉ chỗ ngồi đối diện. Cánh môi màu hồng hơi nhếch lên, Lâm Thiển Y ngẩn ngơ, đặt mông ngôi xuống.

Có lầm không vậy? Không nên dùng vẻ mặt này nhìn cô, cô sẽ hiểu lầm nha!

Trơ mắt nhìn Hạ Minh Duệ ăn cơm, mà cô chỉ có thể ngồi không, chẳng bao lâu sau, cô liền cảm thấy con sâu ngủ rục rịch hoạt động.

Tầm mắt Hạ Minh Duệ thật ra như có như không nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y. Khi anh buông bát đũa xuống, cảm thấy thõa mãn, mới rút khăn giấy lau miệng.

Đối diện, Lâm Thiển Y một tay chống cằm, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài động đậy, cái đầu gật gà gật gù, bất giác có chút buồn cười.

Nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã hơn 11 giờ, Hạ Minh Duệ bất giác bật cười, sau đó ôm lấy người đang ngồi đối diện.

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Thiển Y tỉnh lại đã nghe được mùi thức ăn. Còn đang trong mộng nhưng cái mũi nhỏ không ngừng hít hít.

"Muộn giờ làm rồi!"

Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, nhẹ nhàng thốt ra một câu.


Gì? Muộn? Lâm Thiển Y mở lớn hai mắt, cả người bật dậy. Trong lúc vẫn còn đang mơ hồ, một cánh tay nhỏ đã hướng về phía đầu giường, sờ soạng nửa ngày cái gì cũng không sờ tới.

"Di động trên sofa"

Hạ Minh Duệ dọn xong bát đũa, lau tay.

A!

Lâm Thiển Y nhảy xuống giường, chưa kịp vệ sinh thân thể, ba chân bốn cẳng chạy đến ghế sô pha. Điện thoại di động của cô đang lẳng lặng nằm ở đó.

Cái gì chứ, mới có 6 giờ rưỡi thôi, 7 giờ rưỡi cô mới đi làm mà.

Ai oán liếc mắt nhìn Hạ Minh Duệ một cái, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, tên khốn kiếp này có lòng tốt chuẩn bị bữa sáng sao?

Mắt thấy Hạ Minh Duệ ngồi ở trước bàn chậm rãi ăn, Lâm Thiển Y thốt lên một tiếng, đánh răng qua loa, rửa mặt rồi chạy đến trước bàn cơm ngồi xuống.

Sau khi cơm nước xong, Lâm Thiển Y bất an ngồi vào trong xe Hạ Minh Duệ, lúc xe đi được nửa đường, Lâm Thiển Y lo lắng ngoắc ngoắc tay.

"Dừng xe!"

Hạ Minh Duệ nghi hoặc liếc cô một cái, đỗ xe vào bên đường.

"Việc này, chúng ta tách ra đi thôi, bị người khác nhìn thấy như vậy không được tốt cho lắm."

Lâm Thiển Y có chút xấu hổ, hai gò má đỏ ửng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui