"Đúng vậy, vào ngồi một chút đi. Em xem tôi mua nhiều đồ như vậy, không ăn thì phí!"
Lâm Thiển Y vừa định nói gì liền bị Tề Khả nhiệt tình kéo vào nhà mình.
Lâm Thiển Y cơ hồ là bị Tề Khả lôi vào trên sofa nhà bà. Mộc Nam lúc nào cũng mỉm cười, bày toàn bộ đồ ăn mua về lên trên bàn. Lâm Thiển Y bắt đắc dĩ ngồi xuống sofa, cô đương nhiên nhìn thấy Mộc Nam mua bia ướp lạnh.
"Muốn ăn cái gì, cứ tự nhiên!"
Mộc Nam tao nhã cười, đặt một hộp gà chiên xuống trước mặt Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y trợn trừng mắt, anh thấy bản thân anh khi nào thì khách khí với cô rồi hả?
"Tiểu Thiển, con có bạn trai chưa?"
Tề Khả cười tít mắt, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Thiển Y có chút mất tự nhiên. Mộc Nam vội vàng tiếp lời.
"Mẹ, mẹ hỏi người ta chuyện này làm gì? Uống bia thôi!"
Mộc Nam nhét một lon bia ướp lạnh vào tay Tề Khả.
Mẹ của Mộc Nam rất giỏi món này, nhất là trời đang mùa hè mà có một lon bia lớn là việc cực kỳ sảng khoái! Nhất là lại còn có gà chiên có thể ăn!
Đối với cuộc sống của người ở bờ biển mà nói, đây là một việc vô cùng thoải mái.
Nhất là gió đêm mát lạnh, cho dù hiện tại đã là mùa thu rồi.
Lâm Thiển Y đối với bia không có yêu thích cho lắm, nhưng nhìn thấy hai người đều uống, cô không uống cũng ngại, thế là cầm lấy một lon nhấp một ngụm!
Mấy ngày nay không biết sao cô cực kỳ dễ dàng có cảm giác buồn ngủ, thỉnh thoảng trong lúc làm việc cô cũng muốn đi ngủ.
Chẳng lẽ chứng bệnh mệt rã rời thỉnh thoảng kia lại tái phát? Đối với Lâm Thiển Y mà nói, sẽ có một khoảng thời gian cô sẽ thấy khó chịu, liền xử lý mọi việc trong nhà gọn gàng ngăn nắp; lại cũng sẽ có khoảng thời gian cô cực kỳ lười, lười biếng đến nỗi không muốn động đậy, chỉ có thể ăn có thể ngủ.
Lâm Thiển Y cảm thấy mấy ngày nay cô lại bắt đầu rơi vào thời kỳ đặc biệt.
Cho nên mặc dù không có gì muốn ăn, cô vẫn gặm xong hộp gà chiên Mộc Nam để ở trước mặt mình.
Mộc Nam thấy cô ăn nhiều, lại săn sóc đưa thêm một hộp nữa cho cô.
Lâm Thiển Y vội vàng xua tay nói không cần.
Trong lúc ba người trò chuyện, một thùng bia thấm thoát đã thấy đáy. Bia đã qua mấy lượt!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y đỏ ửng, có phần mơ hồ.
Di động của cô vang lên. Lâm Thiển Y có chút bực mình, cho rằng lại là Ôn Hinh, cực kỳ khó chịu bắt điện thoại.
"Alo? Lại làm sao vậy? Không phải nói là tôi sẽ suy nghĩ sao? Cô không cần lo lắng!"
"Em đang nói gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng mang theo tức giận vang vọng bên tai Lâm Thiển Y.
Nháy mắt Lâm Thiển Y trừng lớn mắt, lắc lắc đầu, cuối cùng có chút thanh tỉnh.
"Không phải, em còn tưởng là..."
"Em ở đâu?"
"Ở nhà!"
Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu, có lầm hay không? Người nên tức giận nên phát hoả có vẻ là cô mới đúng chứ? Anh đây ồn ào gì chứ? Giống như ăn phải thuốc súng vậy.
"Thật sao? Anh hiện đang ở nhà, nhưng mà có vẻ như em không ở đây thì phải?"
Giọng nói Hạ Minh Duệ lành lạnh, Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua.
"Ừ thì! Em ở nhà đối diện."
Lâm Thiển Y nhỏ giọng nói thầm, không phải nói ở cùng với Ôn Hinh sao? Sao lại đột nhiên chạy về?
"Ra ngoài, anh ở cửa."
"Ừ!"
Lâm Thiển Y ngoan ngoãn lên tiếng, từ trên ghế sofa đứng lên, cô xấu hổ giải thích với Tề Khả và Mộc Nam.
"Ngại quá, tôi phải về rồi!"
Mộc Nam đang ăn gì đó thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
"Hạ Minh Duệ về rồi?"
"Ừ!"
Lâm Thiển Y chột dạ lên tiếng.
"Bác gái, thật ngại quá, con phải về nhà, lần sau sẽ trở lại thăm bác!"
"À, không có việc gì! Có việc thì về đi, nhớ đi ngủ sớm một chút nha, còn nữa thường đến chơi với bác!"
"Dạ được, con sẽ đến!"
Lâm Thiển Y đi tới cửa, Mộc Nam cũng đi ra tiễn cô, giúp cô mở cửa liền nhìn thấy Hạ Minh Duệ đang đen mặt đứng ở ngoài cửa. Khi nhìn thấy hai người đi ra, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ lại càng thối hơn.
Nhìn thấy Lâm Thiển Y đi ra, Hạ Minh Duệ lạnh lùng hừ một câu.
"Về sau rảnh rỗi không có việc gì cũng đừng đến nhà người không liên quan!"
"Uhm!"
Lâm Thiển Y cúi đầu, ngoan ngoãn lên tiếng, đã bị Hạ Minh Duệ kéo về phía sau. Tâm tình của cô có chút phức tạp, nhất là sau khi biết Hạ Minh Duệ đã có con với Ôn Hinh.
Mộc Nam chào hỏi một tiếng với Lâm Thiển Y, nhìn hai người đi vào nhà đối diện mới xoay người trở vào trong nhà mình.
"Là ai vậy? Người vừa rồi là bạn trai Tiểu Thiển hả?"
Tề Khả mút mút ngón tay của mình, nhìn con trai mình, vẻ mặt bà tám.
"Có thể xem là vậy. Anh ta tên Hạ Minh Duệ, là con trai của người kia."
Hạ Minh Duệ? Cậu ta họ Hạ? Nghĩ đến người kia, trên mặt Tề Khả hiện lên thần sắc phức tạp. Nhiều năm như vậy, bà vẫn không quên được ông ấy, cho dù bà đã một lần nữa gả cho người khác.
"Uhm!"
Tề Khả rầu rĩ lên tiếng, rốt cuộc không còn hứng ăn nữa, chỉ là khoát tay với Mộc Nam.
"Con trai, mẹ mệt rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đây!"
"Được mẹ, ngủ ngon!"
Mộc Nam in một nụ hôn trên mặt mẹ mình, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, một hơi uống bia.
Lúc Hạ Minh Duệ cùng Lâm Thiển Y trở lại nhà mình, Hạ Minh Duệ liếc thấy một bàn đầy đồ ăn kia, không khỏi hơi nhướng cao mày, giữa trán lệ khí tản đi không ít.
"Những món này đều là em làm?"
"Thì sao? Đáng tiếc đều đã lạnh rồi!"
Lâm Thiển Y kỳ quái than thở một câu, liền đi dọn bàn.
"Đừng!"
Hạ Minh Duệ giữ chặt tay tính dọn bàn của Lâm Thiển Y, ánh mắt ôn nhu cưng chiều cộng với vẻ mặt vô lại.
"Anh đói bụng, đêm nay còn chưa có ăn cơm nha!"
Lập tức cũng không quản Lâm Thiển Y nghĩ gì, trực tiếp ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến.
Lâm Thiển Y tự giễu nhếch môi, thiếu chút nữa đã bị người đàn ông này lừa. Rõ ràng là mới vừa cùng Ôn Hinh ăn no xong mới trở về, lúc này còn nói chưa ăn cơm, ai tin?
Có điều Lâm Thiển Y có lẽ không biết Hạ Minh Duệ là đói bụng thật.
Anh cùng Ôn Hinh đi ăn cơm không sai, nhưng mà cũng không biết vì sao lại không hề đói bụng. Cho nên cũng chỉ gạt gạt vài đũa tượng trưng, khi anh trở về nhìn thấy Lâm Thiển Y vì anh chuẩn bị một bàn ăn phong phú, tâm tình không hiểu sao lại thật tốt.
Hạ Minh Duệ một bên vừa nhét rau vào miệng, rõ ràng là động tác cực kỳ thô lỗ, do anh làm lại tương đối tao nhã quý phái. Một bên quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, có chút làm nũng nói.
"Về sau anh không có ở đây, không cho phép qua nhà người đàn ông khác, cũng không cho phép cùng người đàn ông khác mắt đi mày lại!"
Nói xong cũng không để ý Lâm Thiển Y sẽ thế nào, lại vùi đầu tiếp tục ăn cơm của anh.
Lâm Thiển Y không nói gì trợn trắng cả mắt! Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn sao?
Sau một lúc lâu, Hạ Minh Duệ lại quay sang than thở một câu.
"Này, anh nói này Tiểu Y Nhi, em đem dạ dày của anh nuôi tới kén ăn như vậy, về sau rốt cuộc ăn không vô cơm người khác làm thì làm sao bây giờ? Nói thực ra có phải đây là mưu kế của em không hả?"
Hạ Minh Duệ vừa nói vừa đá lông nhéo với Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y liếc anh một cái, hung tợn đáp lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...