"Sai gì?"
Vẫn như cũ là giọng nói lạnh như băng, không mang theo một chút thương lượng đường sống.
"A, đau!"
Lâm Thiển Y hơi động một chút, cổ tay giống như bị chặt đứt, kinh hãi khiến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Cô cắn răng nhíu mi, ánh mắt không ngừng dao động, tục ngữ nói "Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!’
"Em sai em không nên chửi!"
Giọng nói Lâm Thiển Y yếu ớt, rất đáng thương.
"Còn nữa?"
Giọng nói lạnh như băng cũng không buông tha cô, ép hỏi.
"Em không nên ra ngoài uống rượu...."
Lâm Thiển Y trở mặt ở trong lòng mắng thầm, khốn kiếp, vẫn còn không mau buông tay bà đây? Đau chết được, tên chết tiệt nhà anh!
"Tiếp tục!"
"Em không nên ngủ ngoài đường...."
"Còn nữa a?"
Hạ Minh Duệ nhíu mày, cũng không buông tha cô.
Trái lại Lâm Thiển Y nghe câu "còn có" này của Hạ Minh Duệ, chỉ nghĩ muốn cắm đầu té xỉu tại chỗ. Đây chẳng phải là đang cố tình giày vò người sao?
Còn có cái gì nữa? Nên nói rõ cô đã sớm nói rõ rồi, dù cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình sai ở đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau khổ, nếu không? Cô khóc cho anh xem?
Không được! Không được! Cô đã quá mất mặt rồi.
"Còn có cái gì?"
Lâm Thiển Y ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương tha thiết mong chờ anh. Bộ dáng vô tội uỷ khuất kia thiếu chút nữa khiến Hạ Minh Duệ không kiềm chế được, khẩn trương xoay đầu sang một bên.
Sau một lúc lâu anh mới hắng giọng nói.
"Nếu như lần sau em còn dám làm như vậy thì sao bây giờ?"
Lời này của Hạ Minh Duệ khiến cho Lâm Thiển Y cố gắng trừng mắt nhìn, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp lời này có ý tứ gì.
"Còn dám, còn dám liền là con chó con!"
"Được, đây là em nói!"
Trong mắt Hạ Minh Duệ chợt loé lên ý cười, trên mặt lại không chút thay đổi, sau đó nhẹ buông tay. Lâm Thiển Y rốt cuộc được tự do rồi.
Cô khẩn trương nâng cổ tay mình lên, hoạt động vài cái, xoay tới xoay lui, lại thổi hơi. Hạ Minh Duệ nhìn mà buồn cười.
Sau đó trong lúc Lâm Thiển Y còn không kịp phản ứng người đã bị đẩy ngã ra giường.
Lâm Thiển Y bất ngờ không phòng bị ngã thẳng trên giường, sau đó trên người chợt lạnh, bên tai là tiếng thở dốc ái muội nặng nề của người đàn ông nào đó.
Một đêm tới sáng.
Rạng sáng ngày hôm sau, thời điểm Ôn Hinh tỉnh dậy lại phát hiện chính mình trần trụi, sau đó quay đầu liền phát hiện người đàn ông xa lạ nhưng quen thuộc ngủ bên người.
Người đàn ông này không phải Hạ Minh Duệ, mà là Thẩm Phi Phàm.
Ôn Hinh xoa xoa trán đau nhức, đẩy Thẩm Phi Phàm vẫn còn đang say ngủ, iọng nói vô cùng chán ghét, lạnh lẽo.
"Anh như thế nào lại ở trong đây?"
Kỳ thật Thẩm Phi Phàm đã sớm thức dậy, anh chỉ là không muốn mở mắt, có thể ở cùng một chỗ với cô mỗi phút mỗi giây đều khiến anh hạnh phúc.
Thẩm Phi Phàm xoay người, ung dung đứng dậy, cười khổ.
"Em đừng nóng giận, anh lập tức đi ngay! Về chuyện đêm qua, hai chúng ta đều uống say, thực xin lỗi!"
Thẩm Phi Phàm thành tâm thành ý giải thích, kỳ thật chuyện này cũng không phải là anh sai, là đêm qua Ôn Hinh ôm anh không rời, miệng một lần lại một lần gọi tên một người đàn ông khác.
Thẩm Phi Phàm mặc quần áo xong xuôi, sau đó đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở về trên tay đã có thêm một phần ăn sáng tinh xảo. Anh yên lặng đặt phần ăn sáng kia trên bàn cho Ôn Hinh.
"Em dậy rồi, giờ uống sữa trước đi!"
Thẩm Phi Phàm ngừng một chút, anh cho rằng Ôn Hinh sẽ nói chút gì đó, nhưng mà anh không nghĩ tới mãi đến khi anh ra ngoài cửa, Ôn Hinh đều không nói một tiếng. Trong lòng không khỏi có chút thê lương, kỳ thật vừa rồi anh muốn nói.
Theo anh đi đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt, so với người đàn ông kia còn tốt hơn. Nhưng mà anh cũng không nói bởi vì anh biết, đối với anh cô đều chẳng thèm ngó tới, mà anh bất quá là một cái cớ cô dùng để chữa thương mỗi khi bị tổn thương. Thương thế tốt lên, anh sẽ bị đá đi, một chút giá trị cũng không có.
Có đôi khi Thẩm Phi Phàm cũng để tay lên ngực tự hỏi, như vậy đáng giá sao?
Mặc dù anh không có gia thế như Hạ Minh Duệ, nhưng mà nhà anh cũng không kém, tốt xấu anh cũng được nhiều người theo đuổi. Trước khi gặp Ôn Hinh, bên cạnh anh có vô số phụ nữ.
Nhưng không nghĩ tới một người luôn luôn cao ngạo quạnh quẽ như anh, lần đầu tiền gặp cô đã lún sâu vào, về sau lại không cách nào tự thoát ra được.
Thẩm Phi Phàm tự giễu cười, đi thẳng tới quán rượu bọn họ gặp nhau lần đầu tiên kia.
“Lấy rượu ra!”
Sau khi Thẩm Phi Phàm đi tới quán bar đã nói một câu như vậy.
Trái lại sau khi Thẩm Phi Phàm rời đi, trong mắt Ôn Hinh thoáng hiện chút phức tạp, sau đó cô cứ như vậy trần truồng xuống giường, đem tất cả điểm tâm sáng Thẩm Phi Phàm mua về, còn có ly sữa nóng bốc hơi kia, hất toàn bộ xuống đất. Lại giống như làm như vậy vẫn chưa trút hết giận, đem toàn bộ chén dĩa trên bàn hất hết xuống đất.
Sau đó suy sụp ngồi trên ghế. Vì sao lại như vậy?
Thẩm Phi Phàm xuất hiện khiến cho cô có chút trở tay không kịp. Buổi tối một ngày trước khi về nước, cô cùng Thẩm Phi Phàm đã qua đêm cùng nhau, cũng chỉ có đêm kia là do chính Ôn Hinh chủ động đề xuất.
Quá khứ bọn họ lên giường đều là do cô uống say, bất tỉnh nhân sự sau mới phát sinh chuyện.
Cũng chỉ có một đêm kia, là Ôn Hinh chủ động nói ra, một đêm kia cô với anh đều cực kỳ rõ ràng, từ nay về sau giữa bọn họ không còn quan hệ gì hết, chỉ mong sau này không gặp lại.
Nhưng mà cô mới về nước một tháng anh lại tìm tới. Vì sao? Cô không muốn có người nào biết mối quan hệ của bọn họ trong lúc đó, nhất là không thể để cho anh Duệ biết. Cô không thể khiến cho tình cảm vừa mới khởi sắc giữa bọn họ bị huỷ trong tay Thẩm Phi Phàm.
Sáng sớm, tập đoàn Hạ thị.
Lâm Thiển Y theo Hạ Minh Duệ cùng đi tới công ty. Bởi vì ngày hôm qua Hạ Trí Vũ vừa mới kết hôn, cho nên anh cùng Hoa Tiểu Mạn quyết định ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, chuyện tình trong công ty trước hết giao cho Hạ Minh Duệ xử lý.
Cho nên sáng sớm Hạ Minh Duệ liền đi tới văn phòng Hạ Trí Vũ, có điều Hạ Minh Duệ cũng chỉ làm tạm thời mà thôi, là Hạ Tử Ngang có ý muốn cho anh rèn luyện một phen. Đương nhiên hiểu rõ thực tế Hạ Minh Duệ từ trước tới nay đều tệ hại, cho dù là Hạ Tử Ngang hay Hạ Trí Vũ, hay là Ôn Uyển Thiến đều cực kỳ lo lắng về Hạ Minh Duệ.
Sau cùng quyết định liền là như cũ để Hạ Minh Duệ tạm thời tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc, mà Ôn Uyển Thiến trên danh nghĩa sẽ hỗ trợ Hạ Minh Duệ, dù sao Ôn Uyển Thiến cũng là uỷ viên hội đồng quản trị của tập đoàn Hạ thị, còn về phần bà có mục đích gì thì cũng không thể biết được.
Ở ngoài mặt Hạ Minh Duệ vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ, không chút để ý.
Lúc Ôn Uyển Thiến đi tới công ty nhìn thấy chính là tình cảnh như thế này.
Hạ Minh Duệ nửa nằm ở trên ghế dựa, thân là thư ký Lâm Thiển Y đang đứng sau lưng Hạ Minh Duệ, một bàn tay thay phiên nhau bóp vai cho Hạ Minh Duệ.
"Bên trái một chút, bên phải một chút!"
Hạ Minh Duệ thoải mái khép hờ cặp mắt mê người, khoé miệng sung sướng nhếch lên. Lâm Thiển Y nghiến răng nghiến lợi cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Thời điểm Ôn Uyển Thiến gõ cửa xong rồi vào, Hạ Minh Duệ như cũ cười không ngớt, khuôn mặt tuấn tú treo ý cười ở một bên.
"Dì, sao dì lại đến đây?"
"Dì là đến xem chút, Minh Duệ, trong công ty có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi dì!"
Ôn Uyển Thiến từ ái nhìn Hạ Minh Duệ, giống như bọn họ thật là một cặp mẹ con vậy.
"Được rồi dì, tôi biết!"
Hạ Minh Duệ như cũ híp mắt, tựa hồ cũng không có để lọt lời Ôn Uyển Thiến nói ở trong lòng. Ôn Uyển Thiến liếc sâu nhìn anh một cái, im lặng rời đi.
Những thứ thuộc về bà và con trai của bà không ai có thể cướp được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...