Nhưng mà nhớ năm đó cô cũng thật có năn nỉ anh trai dẫn cô đi cùng nhưng lại bị anh trai nhà mình nói mấy câu đuổi trở về.
"Con gái con đứa cả ngày đánh đấm thì giống cái gì chứ? Vẫn nên dịu dàng ít nói thì tốt hơn!"
Lâm Thiển Y nhất thời khóc không ra nước mắt, nếu là lúc trước cô học chút chiêu thức phòng vệ cũng được a.
Nhưng mà thật sự đau quá, muốn bẻ chân cô sao?
"Tôi thích mèo hoang không sai, nhưng mà việc gì nó cũng có giới hạn của nó!"
Vẻ mặt Hạ Trí Vũ âm trầm, đôi mắt dài nhỏ như sói gắt gao nhìn chằm chằm cô. Lâm Thiển Y sợ hãi lui về sau, người đàn ông này tuyệt đối là người bụng dạ nham hiểm, chuyện gì cũng có thể làm được, sao trước kia cô lại không phát hiện ra chứ? Nguyên nhân là do người đàn ông này giấu kín quá ư?
Thế nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Đánh cũng không đánh lại, trốn lại không trốn thoát.
"Hạ Trí Vũ!"
Ngay tại lúc Hạ Trí Vũ cúi người xuống, Lâm Thiển Y rống lớn một tiếng.
Một đôi mắt trong suốt mở to giờ phút này mang theo quật cường gắt gao trừng mắt nhìn anh, ý đồ vùng vẫy lần cuối.
"Anh cũng đừng quên anh đã có vị hôn thê, anh không sợ Hoa Tiểu Mạn biết anh thế nhưng lại gian díu với vị hôn thê của em trai mình ư?"
"Ha ha. Sợ ư? Vì cái gì lại phải sợ? Tôi sẽ nói cho cô ấy biết sao? Hay là em sẽ nói?"
Hạ Trí Vũ nở nụ cười, cười vô cùng tà ác, cặp mắt kia nguy hiểm thâm thuý như sói, một giây cũng không rời khỏi người Lâm Thiển Y.
"Anh là cái đồ khốn kiếp!"
Lâm Thiển Y giờ như chờ may rủi, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, cô nhìn ra được người đàn ông này nhất quyết làm gì cô rồi.
Nhưng mà lúc này ai sẽ đến cứu cô? Có thể ư?
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt kia của Hạ Minh Duệ, giống như mỗi một lần cô gặp nguy hiểm anh đều như một thiên thần từ trên trời bay xuống, cứu cô thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng bây giờ thì sao? Anh sẽ xuất hiện ư?
Đáp án đã quá rõ. Bởi vì bên cạnh anh có một người phụ nữ tên Ôn Hinh, Lâm Thiển Y cô thì tính là gì chứ?
Cô không nghĩ muốn yếu thế trước mặt người đàn ông này, lại càng không muốn khóc, nhưng mà vừa nãy nghĩ tới Hạ Minh Duệ, nước mắt lại không khống chế được chảy xuống.
Cô phải làm sao bây giờ? Hạ Minh Duệ anh đang ở đâu? Cô sắp bị anh trai anh khi dễ rồi.
Ha ha...
Lâm Thiển Y vùng vẫy rất lâu, cuối cùng mệt đến không thể động được. Cô cảm thấy sức lực toàn thân dường như đều đã dùng hết, sau cùng đành nằm trên giường lớn kia, một đôi mắt bồ câu gắt gao nhìn trần nhà khắc hoa trên đỉnh đầu, tuỳ ý người đàn ông kia muốn làm gì với mình thì làm. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy một mảnh u ám.
Trong đầu trống không, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Cũng không biết qua bao lâu, Hoa Tiểu Mạn cao hứng phấn chấn đi tới văn phòng Hạ Trí Vũ.
Trời biết hôm nay cô cao hứng thế nào.
Lúc đầu cô cho rằng sau khi đính hôn ít nhất cũng phải tới một năm cô mới có thể kết hôn cùng Hạ Trí Vũ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Khi cô chính tai nghe được cha mình nói, quả thực vui mừng đến nổ tung rồi, thế là cô nhảy dựng lên ôm cổ cha mình, lại dưới ánh mắt chế nhạo của ông nhanh chóng đến thăm Hạ Trí Vũ.
Cô muốn tới hỏi anh một chút chuyện, ví dụ như nên chọn kiểu áo cưới nào, khi nào thì chụp hình cưới, đồng thời cũng muốn bàn bạc một chút về việc kết hôn.
Giây phút đó Hoa Tiểu Mạn cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, bởi vì cô không chỉ gả cho một người đàn ông có phẩm vị tốt mà còn có bộ dáng siêu đẹp trai, quan trọng hơn là người đàn ông này lại còn là Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.
Sự tồn tại của nhà họ Hạ tại thành phố A cho tới bây giờ luôn ở bậc đế vương, là nơi mà vô số phụ nữ muốn chen lách để được gả vào. Không nghĩ tới có một ngày vòng nguyệt quế sẽ rơi ở trên đầu cô.
Cô có thể không vui ư? Cô có thể không kiêu ngạo sao?
Thời điểm Hoa Tiểu Mạn gõ cửa phòng, không ai đáp lại, cô hồ nghi gõ lại vài cái, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
"Trí Vũ, anh có trong đó không? Em là Hoa Tiểu Mạn, nếu anh không lên tiếng, em vào nha!"
Giọng nói vui vẻ hưng phấn của Hoa Tiểu Mạn vang vọng trong hành lang, nhưng mà bên trong văn phòng Hạ Trí Vũ vẫn như cũ không có âm thanh gì.
Hoa Tiểu Mạn thấy vậy liền đẩy cửa đi vào, bước chân của cô rất nhẹ, đợi tới khi vào trong mới phát hiện văn phòng Hạ Trí Vũ không có ai.
Lúc này anh không ở trong phòng làm việc thì đâu chứ? Anh không phải luôn cần cù chăm chỉ trong công việc sao?
Hoa Tiểu Mạn liền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Trí Vũ.
Khi điện thoại đổ chuông cô có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại Hạ Trí Vũ như có như không, mà tiếng chuông này hình như không phải từ trong điện thoại cô truyền tới thì phải?
Hoa Tiểu Mạn hồ nghi lấy điện thoại ra khỏi tai, đi theo phương hướng phát ra tiếng chuông kia. Hoa Tiểu Mạn từng bước một đi tới trước cửa phòng nghỉ của Hạ Trí Vũ.
Mà lúc này Hạ Trí Vũ cũng vừa khéo nhận điện thoại. Vốn là thời điểm làm loại sự tình này mà bị quấy rầy sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng mà nghĩ đến có thể có người có chuyện quan trọng, anh không thể không dừng lại, trong mắt vẫn không cam lòng. Tuy nhiên tiện nghi cũng chiếm không ít, người cũng cơ hồ bị anh lột sạch, nhưng một bước cuối cùng kia vẫn chưa tiến hành được.
Thời điểm Hạ Trí Vũ nhận điện thoại khó tránh khỏi có chút tức giận.
"Alo! Chuyện gì?"
"Trí Vũ? Anh đang trong phòng nghỉ sao? Em vào nha?"
Hoa Tiểu Mạn rõ ràng nghe được giọng nói Hạ Trí Vũ không đến từ điện thoại mà là từ trong phòng nghỉ.
"Đừng!"
Hạ Trí Vũ vừa mới nói một chữ, những từ khác đã bị tiếng cửa mở át mất rồi.
"Trí Vũ, anh..."
Giọng nói hưng phấn của Hoa Tiểu Mạn im bặt.
Cô không nghĩ tới sẽ gặp phải tình cảnh này.
Hạ Trí Vũ trước mắt trên người không mặc áo, nhưng vẫn còn quần, mà đối diện anh, một người phụ nữ đang lui ở góc tường trên người đang quấn loạn tấm chăn, trong mắt cô tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ.
Hoa Tiểu Mạn lập tức ngây dại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Hạ Trí Vũ cũng không nghĩ tới lúc này Hoa Tiểu Mạn đột ngột xông vào, cho nên trong nháy mắt khi thấy cô trong đầu anh trống rỗng, mãi đến một tiếng "bốp" vang lên anh mới hồi phục lại tinh thần.
Trong đầu là sự hờn giận không vui!
“Cô làm cái gì?”
Lâm Thiển Y bị trúng một tát. Nếu là lúc bình thường loại sự tình này căn bản không thể phát sinh, nhưng mà tình huống hiện tại có chút khó nói, khiến cho cô có chút lúng túng.
"Đều là do cô. Đồ tiện nhân. Đoạt lấy người trong lòng Ôn Hinh còn chưa tính, hiện tại lại quyến rũ Trí Vũ, cô rốt cuộc là đang âm mưu gì?”
"Cô nói xem!"
Hoa Tiểu Mạn nước mắt ràn rụa, giống như một người phụ nữ đau khổ khi bắt gặp chồng mình ở bên ngoài lăng nhăng, cô không ngừng lắc lư Lâm Thiển Y, móng tay sắc nhọn cắm vào da, giống như điên cuồng.
Chỉ là hai tròng mắt được nước mắt che dấu sự ngoan độc ghen ghét.
Người phụ nữ này sao lại âm hồn không tan cơ chứ?
"Vì cái gì? Vì cái gì muốn quyến rũ Trí Vũ hả? Cô này, đồ tiện nhân!"
Hoa Tiểu Mạn một lần nữa nâng tay lên, chuẩn bị cho Lâm Thiển Y một cái tát vang dội, chẳng thế thì làm sao giải được mối hận trong lòng.
Cô muốn phá huỷ khuôn mặt của người phụ nữ này, để tránh cho cô ta lại đi quyến rũ chồng của người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...