Hạ Minh Duệ lạnh lùng liếc Lộ Phi một cái, cái nhìn kia rõ ràng hàm chứa ý cảnh cao rất cao. Lộ Phi sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười gượng vài tiếng.
Mẹ kiếp! Ở trước mặt người đẹp có thể chừa cho anh chút mặt mũi không hả? Nhưng mà lời này anh cũng không dám nói rõ cùng Hạ Minh Duệ.
Cũng không biết ai đã đắc tội với người này, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt đen như cái đáy nồi, mặt thộn dài ra. Nếu cậu ta mà có vợ, anh còn hoài nghi có phải đã từng ngủ với vợ cậu ta hay không.
Không để ý tới ánh mắt ai oán của Lộ Phi, Hạ Minh Duệ trực tiếp đứng bên giường Lâm Thiển Y. Bóng dáng cao lớn tuấn lãng đứng ở chỗ đó, Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy bị một bóng mờ thật lớn bao phủ.
"Đỡ chút nào chưa?"
Đôi con ngươi thâm thuý đen nhánh của Hạ Minh Duệ bình tĩnh nhìn cô, Lâm Thiển Y cũng như vậy nhìn anh, ánh mắt nhẹ nhàng dao động.
Cô cũng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ.
Từ hôm qua tới bây giờ, cô lại cảm thấy như cả một thế kỷ. Cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào, cô và anh trong lúc đó giống như tồn tại một khoảng cách vô tận không cách nào vượt qua được.
Nhưng mà cô yêu anh! Anh biết không? Có điều hiện tại nghĩ lại toàn bộ chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là... trong lòng anh người kia từ đầu đến cuối không phải là cô.
Trong lòng đau, thật đau, ngột ngạt, áp lực!
Lâm Thiển Y mấp máy môi không lên tiếng, tránh đi ánh mắt Hạ Minh Duệ, đột nhiên cảm thấy giữa bọn họ hình như đã không còn lời nào để nói.
"Ăn cơm chưa?"
Thấy Lâm Thiển Y không nói lời nào, con ngươi Hạ Minh Duệ trở nên sâu thẳm, vẻ mặt tự nhiên kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Lâm Thiển Y.
Ngược lại Lộ Phi dị thường thức thời sờ sờ mũi.
"Này, tôi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở lại!"
Lộ Phi ra ngoài xong, không khí lại càng thêm trầm lắng.
"Nghe Lộ Phi nói cả ngày nay em chưa ăn cơm hả? Đây là cháo anh mới vừa mua, em nếm thử xem, ngon lắm!"
"Nào, há miệng ra!"
Hạ Minh Duệ cũng không quản thái độ của Lâm Thiển Y, tự nhiên múc một muỗng cháo đưa tới trước mặt Lâm Thiển Y, khoé mắt đuôi mày đều là sự dịu dàng cùng cưng chiều.
"Hạ Minh Duệ! Anh như vậy thấy thú vị sao?"
Lâm Thiển Y quay lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chỉ là khuôn mặt tái nhợt giờ phút này tràn ngập quật cường.
"Chuyện gì?"
Hạ Minh Duệ đặt chén trong tay xuống, ngược lại nghi hoặc nhìn cô.
"Giữa chúng ta còn cần phải tiếp tục như vậy nữa sao?"
Cô thật sự đã mệt chết rồi, vui giận bất thường của anh, cô thậm chí đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì, vô duyên vô cớ liền đối đãi với cô như vậy. Cô cũng không phải là nô lệ của anh, tuỳ ý để anh phát tiết lửa giận.
Cô cũng là người có biết không? Cô cũng có cảm giác, cũng sẽ biết đau.
Hạ Minh Duệ ung dung nhìn Lâm Thiển Y, ánh mắt kia thâm thuý, cơ trí, đen nhánh một mảnh, khiến cho người đoán không ra sờ không được.
"Có! Em là của anh, chỉ cần anh không lựa chọn buông tay, thì em không được phép rời khỏi!"
"Như vậy thú vị sao?"
Lâm Thiển Y cực kỳ không hiểu, bên người anh đã có Ôn Hinh, vì cái gì cần phải giữ cô không buông?
"Cực kỳ thú vị!"
Giọng nói Hạ Minh Duệ hiếm khi ôn hoà khiến cho cái dũng khí muốn đánh anh một quyền của Lâm Thiển Y bỗng trở nên vô lực.
Thời gian qua rất nhanh, mới đó Lâm Thiển Y đã ở trong bệnh viện được một tuần. Một tuần này khiến cho cô có cảm giác mốc meo vô cùng. Mỗi một ngày Hạ Minh Duệ đều tới thăm cô, mang cho cô một chút ít thức ăn thường ngày cô thích, có đôi khi cô thật cảm thấy không cần thiết.
Đây là muốn diễn cho ai xem?
Trong khoảng thời gian này, Ôn Hinh cùng Hoa Tiểu Mạn có tới vài lần, mỗi lần không phải là châm chọc thì là khiêu khích hoặc cảnh cáo.
Lâm Thiển Y cảm thấy mỗi một lần nhìn thấy hai người phụ nữ kia cô đều có cảm giác ghê tởm, mặc dù bộ dáng hai người phụ nữ đó hoặc xinh đẹp hoặc thanh thuần. Nếu là trước kia cô nhất định sẽ dùng ánh mắt để thưởng thức bọn họ, nhưng mà bây giờ thì sao? Cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Càng nói không lẽ Lâm Thiển Y bị dọa sợ sao? Cô muốn nhìn xem hai người phụ nữ kia có thể đắc thắng tới khi nào? Cái thóp của người phụ nữ Hoa Tiểu Mạn kia đang ở trong tay cô, cô cũng không tin Hạ Trí Vũ sẽ lấy một người phụ nữ không đứng đắn. Hơn nữa, Hoa Tiểu Mạn từng cướp bạn trai của cô, lại còn mang thai con anh ta.
Có điều Hứa Hạo Trạch từ sau lần cô cùng Cố Hiểu Kha bị bắt cóc hình như thật sự biến mất, cô cũng không còn thấy anh tới quấn lấy mình.
Mà lúc này, Hạ Trí Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt âm trầm. Bên cạnh anh, khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt của Ôn Uyển Thiến có chút vặn vẹo.
Trên bàn làm việc của Hạ Trí Vũ đang bày một xấp tài liệu. Người này không phải ai khác, chính là Lộ Phi.
Trên mặt tài liệu ghi rõ, Lộ Phi chính là Tổng giám đốc công ty Minh Thiên mới thành lập.
Mà hình như là mới nhậm chức?
Trên tài liệu cũng ghi rõ Lộ Phi đã từng làm việc ở chi nhánh tập đoàn Hạ thị thời điểm Hạ Minh Duệ nhậm chức, mà thời điểm đó rõ ràng Hạ Minh Duệ chính là Tổng giám đốc.
Hạ Minh Duệ bị gọi về tổng công ty không lâu, Lộ Phi kia liền thần bí biến mất một khoảng thời gian, vả lại còn rất nhanh xin từ chức. Thời điểm anh xuất hiện lần nữa đã là Tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty Minh Thiên.
Giờ phút này trong văn phòng Hạ Trí Vũ vô cùng im ắng, một cỗ áp lực phẫn nộ quanh quẩn trong lòng hai người.
Thật lâu sau rốt cuộc thì Ôn Uyển Thiến nhịn không được mở miệng trước.
"Con nói xem, Hạ Minh Duệ cùng công ty Minh Thiên này có vấn đề gì không?"
"Cái này khó nói!"
Hạ Trí Vũ hai tay chống đầu vuốt tóc mình, hít một hơi thật sâu.
"Nếu nói giữa bọn họ không có vấn đề gì, mẹ thật sự không thể nào tin được. Huống hồ vài ngày trước mẹ còn thấy Lộ Phi trong bệnh viện chăm sóc cho con đàn bà Lâm Thiển Y kia!"
"Mẹ, mẹ đừng vội, sự tình vẫn còn chưa làm rõ ràng mà!"
Hạ Trí Vũ phiền chán từ trên ghế đứng lên, thong thả đi qua đi lại trong phòng.
"Không vội? Như thế nào mà không vội cho được? Chẳng lẽ con không phát hiện tập đoàn Hạ thị đã đầy rẫy nguy cơ sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy tập đoàn Hạ thị của chúng ta sẽ bị hai công ty Minh Thiên và Tịch thị nuốt mất!"
Đôi mắt Ôn Uyển Thiến có chút phiếm hồng, bên trong đôi con ngươi xinh đẹp hằn đầy tơ máu. Đây chính là tâm huyết nửa đời người của bà, không thể bị huỷ đi như vậy.
Mấy năm nay bà vẫn cẩn trọng nỗ lực, suy nghĩ như thế nào để đem tập đoàn Hạ thị phát triển không ngừng. Thật không dễ dàng mới có chút thành tựu, hơn nữa Hạ Tử Ngang còn mấp mé muốn để cho đứa con trai yêu quý của bà kế thừa nhà họ Hạ, miếng thịt béo tới miệng, bà làm sao có thể trơ mắt nhìn nó chạy mất chứ?
Toàn bộ những chuyện không như ý hình như đều bắt đầu từ lúc Hạ Minh Duệ trở về, nó rốt cuộc đã biết điều gì chứ?
Nó muốn đoạt lại nhà họ Hạ ư? Có thể nào là vậy? Đừng nói Hạ Minh Duệ nó chỉ là một người sống phóng túng, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết ăn chơi trác táng, cho dù nó thật sự cũng ưu tú như con trai của bà thì như thế nào?
Dù sao Hạ Trí Vũ đã ở trong công ty nhiều năm, đại bộ phận nhân viên trong công ty tương đối ủng hộ, chỉ một điểm này, Hạ Minh Duệ có được sao?
"Mẹ, mẹ đừng vội, việc này chúng ta nhân lúc ăn tối có cả ba nói bóng nói gió hỏi Duệ một phen, xem nó nói thế nào. Hơn nữa công ty Minh Thiên và Tịch thị hình như không liên quan với nhau, hai công ty cũng không có dấu hiệu liên thủ. Nói như thế nào Duệ nó cũng là người nhà họ Hạ, không đến mức hợp tác với người ngoài khiến nhà họ Hạ sụp đổ chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...