Ông định đưa tôi đi đâu? Thả tôi ra mau thả tôi ra. - Dù hoảng sợ nhưng tôi vẫn cố gắng để mửa chiếc cửa xe, sau một hồi nó vẫn không chịu mở ra khiến tôi càng thét gào kịch liệt.
- Đừng ồn nữa, có tin ta một súng bắn chết ngươi hay không hả? - Triệu Tử Hào tức tối cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu tôi, nét mặt giận dữ như sắp sửa ăn tươi nuốt sống con mồi làm tôi im bặt nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra trên khóe mi, ướt đẫm. Hai tay nắm chặt lại thành đấm tôi cố kìm nén mà chịu đựng.
- Ngoan như thế có phải tốt hơn hay không? - Triệu Tử Hào nhếch môi cười, ông ta vừa cầm súng vừa cầm vô lăng, tôi không thể nhúc nhích được. Chỉ cần một tiếng noi hay một cái cục kịa lập ức khẩu súng bắn nát đầu tôi. Cuối cùng tôi chỉ đành im lặng mặc kệ cho số phận của mình.
Ông ta lái chiếc xe vào một bãi đất trống gập ghềnh khó đi,khiến tôi từ nãy đến giờ đều bị sốc lên. Nỗi hoảng sợ lại một lần nữa trào lên, tôi nhìn ra ngoài qua chiếc cửa kính , chiếc xe đang chạy vào con hẻm rất nhỏ toàn là cây cỏ xung quanh không tìm thấy một bóng người chứ nói gì là nhà. Ông ta cười gằn, cất giọng khàn khàn:
- Cô gái, cô là gì của Hàn Phong?
Tôi rùng mình vì tiếng cười của ông ta, run rẩy không đáp.
Ông ta nhếch môi trả lời thay tôi:
- Cô là người yêu của hắn ta phải không? Người yêu của hắn, ta cũng muốn “ nếm” mùi vị ra làm sao mà khiến Hàn Phong chịu thua lỗ như thế này
Tôi nhíu mày hỏi giọng nghi ngờ:
- Ông ông muốn làm gì?
Triệu Tử Hào không nói gì trực tiếp phóng xe nhanh hơn cho đến khi một căn nhà kho bỏ hoang được ló ra phái trước.
Ông ta dừng xe lại, lôi tôi ra ngoài rồi vất lên sàn lạnh không một chút thương tiếc. Mùi tanh hôi nồng nặc xen lẫn mùi bụi khó chịu xộc vào mũi tôi khiến tôi cảm thấy đầu óc choáng và liên tục ho lên.
- Khụ.. Ông đừng lại đây.
Triệu Tử Hào tiến từng bước đến đưa ra bộ mặt khiến tôi hoàn toàn kinh sợ không ngừng lùi lại phía sau. Ông ta càng đến tôi càng lùi về phía sau cho đến khi mái tóc dài bị vướng vào chiếc đinh trên thùng hàng làm đứt một đoạn, không những vậy mà còn đau rát khiến tôi rớm nước mắt.
- Tôi xin ông, hãy tha cho tôi. Làm ơn tha cho tôi.
- Được thôi, cô phải cùng tôi hợp tác để khiến cho Hàn Phong và Hoàng Gia Khang nhường hết toàn bộ cổ phần công ty Hàn Gia và Hoàng Gia cho tôi. À còn phải sát nhập vào công ty của tôi nữa chứ, như thế tôi sẽ thả cô ra.
Triệu Tử Hào thản nhiên đòi hỏi, tôi sẽ không đồng ý. Tôi không thể lợi dụng họ.
- Không bao giờ.
- Vậy được. Cô chờ chết trong đây đi.
Triệu Tử Hào nghe thấy lời tôi thì tức giận kéo tôi vào trong phòng không ngừng dùng dây da mà hành hạ. Từng đường một in hằn trên da tôi đến rớm máu. Có vết còn cứa sâu vào máu chảy ra không ngừng…
Tôi đau đớn không ngưng van xin nhưng Hàn Phong có nghe ra lời tôi nói, ông ta như con dã thú mất dây cương không ngừng hoành hành ngang dọc như là trút hết cơn giận lên trên sợi dây da quất vào người tôi, khiến tôi đau đến tột cùng nước mắt mặn hòa với máu tanh chảy dài xuống khiến tôi thêm rát. Thế mà ông ta vẫn cứ đánh cho đến khi tôi quá khổ sở ngất đi…
_______________________________________________________
- Vũ, cậu tìm ra Uyển Nhi chưa? - Hàn Phong lo sợ lộ ra trên mặt, hắn không biết cô rơi vào tay ông ta có bị gì không? Lão già khốn kiếp đó chờ hắn bắt được nhất định sẽ chết không toàn thây.
- Vẫn chưa. - Vũ buồn bã lắc đầu, không tìm được cô không chỉ Hàn Phong lo lắng anh cũng lo không kém. Hắn ta có thể lộ ra mặt còn anh thì không thể.
- Cậu mau cố đi tìm cho tôi,không được để cô ấy xảy ra bất cứ nguy hiểm nào. Cô ấy không được xảy ra chuyện. Cậu mau liên lạc với ông ta đi. - Hàn Phong đi đi lại lại trong phòng cả chục vòng, khuôn mặt nhăn nhúm đến khó coi, hai tay không ngừng vò vào nhau vừa bực bội lại như đang lo sợ.
- Tôi đã rất cố gắng. Tìm khắp các nơi những không thấy tôi…
Vũ chưa nói hết câu thì Hàn Phong đã xen vào, bực bội gắt lên.
- Cậu nói lời này thì có nghĩa lí gì mau đi xem xét đi.
- Tôi xin lỗi. - Vũ theo thói quen cúi đầu tạ lỗi nhưng bây giờ anh đã là em cùng cha khác mẹ của Hàn Phong nghi lễ này quả thực khiến hắn khó xử.
- Cậu đừng làm vậy, cậu là em tôi với lại… Đã từng chịu nhiều nguy hiểm để giúp tôi sau này cậu đừng tỏ ra thái độ này nữa.
- Vâng. Tôi biết rồi thưa anh. - Vũ mỉm cười nói. Hàn Phong là anh của Vũ, trong lòng anh ta rất vui nhưng trong lòng cũng có nỗi muộn phiền vì người mình tôn kính nhất lại là kẻ giết chết mẹ của mình.
- Cậu mau nghĩ cách xem bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? - Hàn Phong nhíu mày ngồi phịch xuống chiếc ghế. Ly trà đang sôi mà hắn uống cạn đến đáy khiến cái lưỡi rất rát nhưng vẫn cố chịu càng khiến tâm tư bực bội.
Cốc . cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Phong cau có nói:
- Vào đi.
Nguyên tiến bước vào, anh ta nói:
- Có người gửi cho ngài cái này.
Hàn Phong nhíu mày tỏ vẻ không vui, đây là thời điểm nào mà còn gửi bưu phẩm cho hắn. Hừ.
- Đưa đây.
Nói rồi hắn đưa tay ra, Nguyên đặt gói bưu phẩm lên trên tay hắn, có chút lo âu.
Không biết đây là cái gì?
Hàn Phong nhìn gói bưu phẩm màu đen đặc khiến tâm tình càng thêm bực hừ, màu đen là thấy chết chóc rồi.
Hắn không vui mở ra lớp bưu phẩm, trước mắt hắn một gói giấy nhuốm toàn vết loang lỗ màu đỏ thẫm. Hắn đưa lên ngửi lập tức gỡ nhanh ra, bên trong là một chiếc CD.
Đây là CD gì?
- Vũ đưa tôi chiếc laptop mau lên.
Hàn Phong cầm chiếc CD trong tay, đồi đồng tử trở nên u ám. Hắn có linh cảm đây là một chuyện không tốt lành gì. Gắt giọng nói.
Vũ nhận được lời liền với tay đưa cho hắn ta chiếc laptop, gương mặt xám ngắt lại. Anh có linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra.
Chiếc CD vừa được đưa vào ổ cắm liền hiện lên một mảng tối đen kèm theo một giọng nói rợn người.
“ Hàn Phong ngươi hãy nhìn xem bên trong kia là ai… Muốn cứu cô ta thì công ty của ngươi lẫn Hoàng Gia Khang phải nhập lại thành một cho công ty ra, quy đỗi thành tiên mặt cho ta….. Còn không thì đừng mong nhìn thấy cô ta….’’
Hắn nghe đến đây thì nhíu mày dữ dội, gương mặt xám xịt đỏ lại tức tối, hắn nhếch môi chú tâm vào toàn cảnh.
Muốn hắn sát nhập? Mơ mộng. Hắn sẽ cứu được cô mà không cần hành động ngu ngốc đến vậy.
Tập trung vào màn hình, hắn nhìn thấy thân hình bé nhỏ quen thuộc không ngừng run lên bần bật. Uyển Nhi bị treo lên một sợi dây thần, toàn thân bầm dập, máu chảy ra khắp người cô gương mặt đều tái xanh khiến Hàn Phong hoảng sợ. Đôi đồng tử to tròn bây giờ nhắm chặt lại không hề hé mở lên, bộ dạng đáng thương đau đớn.
Màn hình chỉ có vậy rồi tắt lại. Xem ra hắn phải đến cầu xin một người…. chỉ có người này mới giúp được Uyển Nhi. Nghĩ vậy, hắn liền chạy thẳng xe đến nơi đó cùng với Vũ, bàn tày nắm lô lăng chặt đến tái lại.
Tòa biệt thự xa hoa lấp lo nơi cuối đường, suốt cuộc đời này của hắn cứ nghĩ là sẽ không bao giờ nhờ đến sự giúp đỡ của ông ta nhưng bây giờ… đành phải vậy. Đây là sự lựa chọn cuối cùng.
- Kêu ông ta ra đây cho tôi.
Hắn vừa vào nha đã hét lên tức giận, Hàn Thiên nghe giọng nói của Hàn Phong thì biết con của hắn không chờ được rồi. Ông ta đi ra nói với hắn và Vũ:
- Hai đừa con vào đây.
Vũ và Hàn Phong cùng vào một lượt, Hàn Phong đóng rầm cửa lại hắn ta nói:
- Tôi muốn ông cho tôi biết địa điểm nơi Triệu Tử Hào giam giữ Trần Uyển Nhi. Tôi biết là ông biết cô ấy đang ở đâu.
Hàn Thiên nhếch môi cười lớn:
- Hàn Phong con vốn hiểu tính ta, là thương nhân thì không làm gì bất lợi ình cả, phải có lời con hiểu không?
Hàn Phong nhíu mày hỏi:
- Ông muốn gì?
- Ta chỉ có một quyết định, lấy Thiên Băng.
Hàn Phong chưa kip lên tiếng thì đã nghe tiếng người con gái vang lên:
- Cha nuôi con không muốn lấy Hàn Phong.
Thiên Băng đẩy cửa bước vào, đi sau cô là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cô cười rất hạnh phúc cất tiếng nói:
- Cha nuôi, đây là chống tương lai của con. Phùng Triệu Dân. Con muốn lấy anh ta làm chồng xin cha chấp thuận.
Phùng Triệu Dân gật đầu nhìn mọi người. Người đàn ông này chừng ba mươi tuổi bộ dạng không tồi rất chuẩn, lại là tổng giám đốc lừng danh Phùng Thị, nổi tiếng trong thương giới.
- Tại sao? Không phải con rất yêu Hàn Phong sao?
- Phải, con đã từng rất yêu Hàn Phong nhưng bây giờ người con yêu là Triệu Dân con mong cha nuôi chấp thuận cho chúng con. - Thiên Băng siết chặt tay anh ta cười tươi như hoa, cô đã thật sự không còn nhớ thương gì Hàn Phong từ sau khi gặp Phùng Triệu Dân - đây mới là mẫu người cô thích và mơ ước. Thì ra từ trước đến giờ cô không hề yêu Hàn Phong mà chỉ hoàn toàn “thần tượng”. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, tảng đá bấy lâu cuối cùng cũng được trút bỏ.
- Thôi được dù sao gia cảnh cậu ta cũng rất tốt, ta chấp thuận cho con. - Ông ta gật đầu nói.
- Chúc mừng em. - Hàn Phong mỉm cười.
- Cảm ơn anh. - Thiên Băng nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi Thiên Băng cùng với Phùng Triệu Dân ra ngoài, hắn ta mới quay lại vấn đề trực tiếp nói:
- Vậy ông sẽ giúp tôi cứu Uyển Nhi?
- Được, ta giúp con. - Ông ta gật đầu, có lẽ ông nên đền bù cho những ngày qua mất mát của Hàn Phong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...