Sáng hôm sau, đầu óc rối mù tôi thức giấc trong cơn buồn ngù. Loạng choạng bước xuống giường, tôi trượt chân ngã phịch xuống sàn.
- Ui da, cái mông tôi. Vừa nói, tôi vừa xoa xoa cái mông đang đau ê ẩm, nhăn nhó than khổ.
- Không biết bây giờ phải đối mặt với Hàn Phong làm sao nữa, thôi kệ cứ lơ đi là cách tốt nhất. Oái 7h rồi sao!
Bước ra khỏi phòng vệ sinh sau khi rủa xả cái tên đáng ghét nào đó. Và sau đó là hét lên đến bung nhà bung cửa khi đồng hồ điểm đúng 7h, tôi chạy đến trường với vận tốc cực đỉnh làm mọi người nhìn tôi với ánh mắt thật đáng nể. Sáng nào cũng vậy, mọi người sẽ nhìn thấy một con bé mặc đồng phục học sinh chạy bán sống bán chết trên đường Hà Nội. Nhưng bây giờ đây không phải là điều để quan tâm, hiện giờ cứ đến được trường mà không bị trễ là điều mà tôi mong muốn.
Phẹc. Ôi cái tiếng đáng ghét này.
- Má ơi cái con chim chết tiệc- Chỉ hướng có con chim trắng xinh xinh bay qua, tôi tức tối hét lên. Cái con chim quái quỷ mày sao lại chọn đúng tao thế hả????
Đứng giữa đường hét lên như một con ngộ, tôi điên tiết hơn khi đương sự tỏ ra vẻ vô tội đã bay đi mất để lại mình tôi với cái đầu móc lai màu trăng trắng Đã trễ rồi lại gặp phải cái cảnh này thì tôi đúng là xui tận mạng.
Chạy vội về nhà để tẩy trần rồi ba chân bốn cẳng chạy vội đến trường trong lòng thầm mong ba cô sim la chưa đến trường để thoát nạn nhưng số trời đúng là không như mình ước mong...
- Nhi, đến trễ à? Em đã nhiều lần đến trể, em có muốn tôi không cho em thi không hả?
- Xin lỗi cô em gội đầu ạ!
- Hay nhỉ đã đi học trễ rồi mà còn gội đầu nữa mau mau xuống bàn cho tôi.
Tôi chán nản nói;
- Vâng.
Tiết đầu hôm nay là tiết Anh của bà sim la, cũng may mắn là tôi học khá tốt môn này và đam mê nữa. Song, có yêu thích đến đâu đi chăng nữa tôi cũng cảm thấy rât buồn ngủ và kết quả là nằm ườn ra bàn ngủ lúc nào không hay.
- Uyển Nhi, đã đi trể còn ngủ nữa à?- Bà sim la hét to lên làm tôi giật cả mình và thế là té ghế, cả lớp được xem hài miễn phí cười rầm rộ làm tôi xấu hổ chết đi được. Tôi đứng dậy, nói:
- Dạ cô kêu em!
- Cô hay ha, ngủ trong lớp tôi ha, ra ngoài chịu phạt ha!
Cả lớp lại được dịp cười rầm rộ lên và kẻ bất đắc dĩ được xem là diễn viên hài thì tiêu nghiểu mà ra ngoài chịu phạt. Không biết hôm nay là cái ngày quái quỷ gì nữa, lúc đầu thì trượt chân, lúc sau là vinh hạnh được móc lai không tốn tiền thế là trể học; kế tiếp là té ghế và bị phạt. Trời ơi! Sao số tôi khổ thế hả trời.
Tùng...tùng...tùng. Tiếng trống vang lên không ngớt kết thúc 1 buổi học kinh khủng. Tôi đang than trời than đất tự trách cho số phận hẩm hiu của mình thì nghe 1 giọng nói vang lên:
- Tại sao con buồn?
Ngước nhìn lên, tôi thấy Gia Khang đang quơ quơ cái cây phất trần làm tôi không nhịn được mà cười to, diễn cùng cậu ta:- Con bị cô giáo phạt
- Thế à? Hừm, thôi con đừng buồn nữa ta đi đây!!!
Nói rồi, cậu ta xách ba lô lên và đi. Ơ! Cái quái gì thế tự nhiên bỏ tôi ở đây. Thế là tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu ta miệng không ngừng hô to:
- Gia Khang đợi tôi!
Đuổi theo ngan bằng với cậu ta tôi nói:
- Ông chở tôi đến bệnh viên thăm mẹ nha!
- Ừm!-- Gia Khang sớm đã biết được tình trạng của mẹ tôi rồi nên cậu ta chở tôi thẳng đến bệnh viện đa khoa Hà Nội.
Cạch. Tôi và Gia Khang mở cửa bước vào, trên tay cậu ta cầm một đóa hoa ly trắng muốt, cắm vào chiếc bình hoa cạnh bàn. Mẹ vẫn vậy, khuôm mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, trên tay được gắn nhiều sợi dây nhựa màu trắng đục ( p/s: mình biết không nhìu về cái này thông cảm ạ! ^^! ) Xót quá, tôi bước đến gần, lồng bàn tay của mình vào bàn tay gầy guộc của mẹ.
Tôi ngước nhìn mẹ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Mẹ mau tỉnh dậy đi mẹ, con nhớ mẹ quá con nhớ những món ăn ngon mẹ làm, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ những giọt nước mắt, những nỗi vất vả khổ cực của mẹ, nhớ luôn những lời mẹ mắng con. Bố đã bỏ con đi rồi, con chỉ còn có mẹ thôi mẹ đừng bỏ con đi được không mẹ, con thương mẹ lắm!
Ngước mắt lên trời để kìm hãm những giọt nước mắt nhưng tôi không sao kìm được. Nước mắt như dòng thủy triều dâng cao rồi được giải thoát sau cái chớp mi của tôi. Mọi thứ như nhòe đi trước mắt, tôi cố phát ra âm thanh, cố nói tiếp nhưng tiếng nấc đứt quãng đã nuốt tan từng câu, từng chữ của tôi.
Người ngoài nhìn vào chắc rằng ai cũng nghĩ tôi là người chẳng biết âu lo , lại có chút gì đó lành lạnh, nhưng khi tiếp xúc nhiều thì tôi là người chỉ biết vui vẻ cười tươi, chỉ có ở bên Gia Khang tôi mới thể hiện được hết mọi cảm xúc, cậu ấy là người hiểu tôi nhất, dù chỉ chơi thân gần một năm thôi!
Tiến đến, Gia Khang ôm tôi vào lòng sưởi ấm trái tim đang từ từ đông lại. Tựa vào người Gia Khang, tôi khóc nức nở, vòng tay Gia Khang ôm tôi ngay càng chặt.
Tôi đâu hay biết rằng có tiếng mở cửa nho nhỏ trong phòng; Hàn Phong định bước đến nhưng sau lùi lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Theo như những người đàn ông khác thì hắn ta phải ghen tức xông vào mà túm lấy tên kia đánh ột trận thừa sống thiếu chết nhưng không, hắn chỉ nhếch môi rồi xoay người bước đi vì việc làm đó vốn không phải là tính cách của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...