"Nguyên Nguyên, Quân Băng tới đón cậu kìa" Du Du hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Quân Băng ở đây, biết được tình ý của 2 người họ, liền kéo tay Ái Niên vội vã đi trước để lại khoảng không cho 2 người "Ở lại vui vẻ nhé Nguyên Nguyên, chúng tớ đi trước, tạm biệt"
Hỉ Nguyên đơ toàn tập, một cảm giác khóc không nên lời được biểu hiện rõ ràng qua các cơ khuôn mặt. Du Du biết nếu để Hỉ Nguyên với Quân Băng một mình rất là nguy hiểm, nhưng mà...thử một lần chắc không sao nhỉ?! Cái này có được tính là làm mai không!!!
Quân Băng tự nhiên kéo ghế ngồi đổi diện với cô, khoé miệng chậm rãi cong lên, vô vàn suy nghĩ trong đầu hắn "Tiểu Nguyên, tôi nên làm thế nào với em?" Hắn đối với cô vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu cô như một cực phẩm, vén mái tóc loà xoà ở trước mặt cô, hận không thể đem cô nuốt vào trong.
Hành động của hắn kéo Hỉ Nguyên trở lại hiện tại, bắt cô nhìn vào ánh mắt như những con sói chực chờ vồ con mồi, đáy lòng cô không khỏi cảm thấy một luồng khí lạnh quét qua "Băng...em...anh trước tiên...bỏ tay ra đi"
Ô ô ô! Từ khi nào đã đổi cách xưng hô rồi vậy?! Sao Hỉ Nguyên không nói cho cô và Ái Niên nghe. Du Du và Ái Niên đứng cách xa bàn của hỉ Nguyên một chút, âm thầm hoá trang nghe động tĩnh của hai người họ, không ngờ đã tiến xa tới như vậy, nhưng cũng không biết rốt cuộc là loại sự tình kia đã trải qua chưa nhỉ? Hỉ Nguyên ngây thơ thế kia mà
~"Tiểu Niên, cậu với Y Minh có nên như vậy không?"
"Vậy tốt nhất cậu như vậy với Đại Boss đi, mở đường cho tụi mình"
"Thôi, cậu định ám sát tớ à, tớ đây sợ nhất là hắn"
"Vậy lỗ tai tớ lãng à?"
"Lỗ tai cậu rất bình thường a~ Nhưng mà tên Đại Boss đó không như cậu nghĩ"
"Hắn như thế nào nghe cậu kể tớ cũng hình dung được"
"Ồ, vậy Y Minh thì sao?"
"Quên đi, coi 2 người Nguyên Nguyên kìa"
Ánh mắt, hành động, những lời nói của Quân Băng trao cho Hỉ Nguyên đều tự nhiên bị gió thổi bay qua tới lỗ tai Du Du và Ái Niên, khiến bọn họ cũng cảm thấy không khỏi ghen tị. Giá như mình đến sớm hơn....Du Du và Ái Niên cũng cùng lúc xị mặt xuống, hiểu ý quay qua nhìn nhau, nặng nề lê bước ra khỏi quán.
"Thiên à, chiều nay cho Hỉ Nguyên của tớ nghỉ nhé, tớ mượn cô ấy, mai đem trả về cho công ty cậu" Muốn 2 người Du Du và Ái Niên bỏ đi đâu có dễ, nói lê bước ra khỏi quán thực chất là vẫn rình mò đấy thôi "Tiểu Nguyên, em chào cậu ta đi, bảo cậu ta anh mượn em một tí"
"Thực xin lỗi, tôi không phải đồ bán đồ mượn, tôi đi trước, Tiểu Du và Tiểu Niên còn đợi tôi" Mới lúc trước còn cười nói vui vẻ, âu âu yếm yếm, chỉ có 1 câu nói làm đổi ngược cả tình thế. Thật mệt a~ Chắc là phải xuất đầu lộ diện thôi, không thì chức bà mối này coi như tan theo mây gió.
Quân Băng dường như vẫn chưa hiểu tại sao, cứ nghiêng đầu khó hiểu, rốt cuộc là hắn đã làm gì sai chứ? "Tiểu Nguyên, anh làm gì sai cơ chứ" Bắt lấy cánh tay mềm mại của Hỉ Nguyên, Quân Băng ôm cô vào lòng, thì thầm "Em giận không đẹp chút nào đâu" Lúc cô vùng vằn bỏ đi, hắn đây cảm thấy rất mất mát a~ Tựa như cô rời khỏi hắn 1 giây là sẽ vĩnh viễn không trở lại, không bao giờ.
"Đúng, tôi không đẹp, vì thế nên anh đừng hao tâm tổn sức suy nghĩ cho tôi" Khi hắn nói cô là "mượn" xong rồi "trả lại" cô cảm thấy mình đang bị hạ thấp nặng nề, hắn không nghĩ cho cảm giác cô sao? Định đồng ý về chuyện đó, không ngờ "Quân Băng, tôi về đây"
"Aiya~ Xảy ra chuyện gì vậy" Du Du lên tiếng, chắn trước mặt Hỉ Nguyên làm cô có hơi giật mình, sau lại trực tiếp bỏ qua người bạn thân mà đi một mình về công ty
"Nguyên Nguyên à, kể cho chúng tớ nghe, hắn ức hiếp cậu à" Lần này là tới Ái Niên, khoác tay thân mật, xoay người Hỉ Nguyên lại, bắt cô đối mặt một lần nữa với Quân Băng
"Nói ra cảm xúc của mình đi, chúng tớ đi, quyết định đúng đắn nhé!" Dứt lời, Du Du và Ái Niên chạy khỏi tầm mắt của Hỉ Nguyên, để lại cho cô một cỗ tức giận nghi ngút
____________________________
"Cậu thấy chúng ta có hơi quá đáng không? Thoạt nhìn qua Tiểu Nguyên rất thông minh nhưng thực tế lại rất ngốc a~ Lỡ như câu ấy........ sẽ hận chúng ta chết mất"
"Không sao không sao, tớ có biện pháp mà hì hì" Ái Niên cười bí ẩn, bắt một chiếc taxi, đuổi theo xe của Quân Băng và Hỉ Nguyên.
Chiếc Lamborghini của Quân Băng chạy vào một căn biệt thự gần đó, nhân lúc không ai để ý, Ái Niên và Du Du đã lẻn vô lúc nào
"Bỏ ra, nghe không hả.....bỏ ra" Cả một đoạn hành lang khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng la hét khủng khiếp của Hỉ Nguyên.
"Ây ui, thấy chưa, kiểu này thế nào cũng.....gái tân không còn, cậu làm gì đi" Du Du không phải kiểu người theo chủ nghĩa bị ai làm hại, thì mình phải gả cho người ta, tuyệt đối không, làm bảo vệ như cô là nhiều nhất rồi.
_______________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...