"Xoảng!"
Tiếng đồ vật đổ vỡ không ngừng vang lên giữa bầu không gian im ắng.
Từng cái, từng cái một đồ vật bày trí trong nhà đều bị ném xuống mặt sàn, vỡ tan tành một cách thảm hại.
Người ném vẫn không có ý định dừng lại, cho đến khi một giọng nói vang lên mới lấn áp được sự giận dữ của người kia.
"Ba già, người ở đây ném những thứ này thì có ích gì? Chi bằng giữ lại chút sức lực cho bản thân đi.
Phía trước còn rất nhiều chuyện thú vị đang đợi người đó."
Âu Cảnh trào phúng nói, tiêu xái ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm tách trà lên, ngắm nghía một chút, sau đó nhấp một ngụm.
Ánh mắt liếc qua Âu lão, khóe miệng giương lên, nở một nụ cười thỏa mãn.
Anh chính là tiện đường đến đây xem kịch hay, cũng có thể nói rằng anh cố ý đến đây để xem Âu lão phẫn nộ.
Tất cả đều là trò chơi mà anh bày ra, xem như một chút quà tặng dành cho người cha thâm độc này.
"Hừ! Nghịch tử! Con còn dám vác mặt về đây?! Đây là muốn xem bộ dạng thảm hại của ta sao?!"
Âu lão tức giận rống lên, thân thể run rẩy đến chao đảo, may mà có quản gia bên cạnh đỡ lấy ông.
Nếu không có lẽ ông đã bị cục tức làm cho phát bệnh rồi.
Âu lão điều chỉnh lại tâm trạng ngồi xuống sofa, ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm vào con trai của mình.
Tâm trạng thập phần phức tạp, muốn nói tiếp gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
Nó cứ bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Con đã nói rồi, ba không nên xen vào chuyện riêng tư của con.
Nên yên phận một chút, đây mới chỉ là một chút quà thôi." Âu Cảnh mỉa mai nói, trong giọng nói tràn ngập sự uy hiếp.
Âu lão tức giận cực độ nhưng không thể làm gì được.
Ông mới chỉ cho người dạy dỗ cô gái tên Selena kia một chút, ấy vậy mà con trai ông lại nối giáo cho giặc, phản bội lại ông.
Hại ông suýt chút nữa bị Uất Trì Ngôn nắm thóp, may mà còn một quân cờ Hứa Mẫn làm bia đỡ đạn.
Nếu không e rằng hiện tại ông đang trong phòng giam của sở cảnh sát rồi cũng nên.
Âu Cảnh thu hết tất cả biểu cảm trên khuôn mặt già nua kia vào trong mắt, tâm trạng vốn dĩ có chút buồn bực giờ đây lại thập phần kinh hỉ.
Không chỉ chút giận được cho Selena, anh còn thừa cơ mà nắm giữ điểm yếu chí mạng của cha mình.
Thật sự là một điều may mắn đối với anh, nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Anh vẫn chưa thể hết giận, bởi vì Âu Cảnh Sinh lại dám coi nhẹ lời nói của anh, bắt Selena uy hiếp cô ấy rời khỏi anh.
Đây là điều anh khó mà tha thứ, vậy nên anh phải nhanh chóng chiếm đoạt tất cả mọi thứ về tay.
Có như vậy anh mới an tâm phần nào.
"Ba già, đừng quên những gì đã xảy ra...!Lần sau người còn đụng chạm đến Selena nữa, kết quả sẽ không chỉ như vậy đâu.
Âu Cảnh này còn làm được nhiều chuyện kinh khủng hơn người tưởng tượng đó!"
Nói đoạn Âu Cảnh đứng dậy, nhìn Âu lão bằng một ánh mắt thâm sâu.
Sau đó quay người rời đi, không thèm để ý đến bất cứ thứ gì.
Mặc kệ Âu lão vì tức giận mà phát bệnh, khiến quản gia được một phen hoảng loạn.
Vội vã gọi bác sĩ đến cấp cứu.
Ra đến bên ngoài, Âu Cảnh khẽ quay người lại nhìn ngắm khung cảnh khu biệt thự.
Ánh mắt trở nên ảm đạm, tròng mắt khẽ rũ xuống, tâm trạng có chút phức tạp.
Cuối cùng thì anh cũng có thể nhận được một chút tự do cho bản thân rồi, anh không còn phải kiêng dè một ai, không cần phải chịu sự khống chế hay uy hiếp nữa.
Nhưng sao anh lại chẳng thấy thanh thản chút nào, mà tâm trạng càng nặng nề hơn.
Anh đứng đó ngây người hồi lâu, đến khi bác sĩ hớt hải chạy tới anh mới hoàn hồn lại.
Ánh mắt mông lung ngước lên bầu trời âm u, bàn tay khẽ vươn ra không trung, một bông tuyết rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Sự lạnh lẽo dần dần lan tỏa trong lòng bàn tay, kéo anh từ mớ suy nghĩ mông lung về hiện tại.
Dứt khoát anh xoay người lên xe rời đi.
Không mảy may quan tâm đến việc cha mình bị chọc tức đến phát bệnh.
Sau hai ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Cung Thiên Di cũng cùng ông xã trở về Dạ gia.
May mà ba mẹ chồng cô không biết chuyện xảy ra đối với cô, họ chỉ nghĩ cô đi công tác xa.
Nhờ đó mà cô thoát khỏi cảnh bị truy vấn.
Dù đã khỏe lên, nhưng Dạ Tiêu Phàm vẫn không cho phép cô đến công ty.
Mọi công việc của cô đều do một tay Châu Cảnh Đình cùng An Dạ Luật phụ trách, thỉnh thoảng hai người họ cũng ghé thăm cô.
Châu Cảnh Đình cũng mang rất nhiều quà đến cho cô, nhờ đó mà mối quan hệ của họ càng thêm thân thiết.
Nhiều lúc cô còn có cảm giác họ như hai chị em vậy.
Cũng nhờ mối quan hệ tốt lên, mà cô biết được trước kia Châu Cảnh Đình yêu Dạ Tiêu Phàm.
Còn có, cô được nghe anh kể rất nhiều chuyện trước kia, lúc đó cô có hơi ngỡ ngàng, nhưng sau đó lại rất bình tĩnh.
Còn cảm thấy thương xót cho Châu Cảnh Đình, anh đã yêu phải một người không nên yêu, nhưng may mắn hiện tại bên cạnh anh lại có một An Dạ Luật sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cạnh anh.
Đó cũng là một điều may mắn dành cho Châu Cảnh Đình đi.
Hôm nay vì có chút buồn chán nên cô đã lén trốn ông xã theo sau đến công ty mẹ của tập đoàn "Dạ Cung".
Vừa vào sảnh công ty đã bị sự nhộn nhịp của công ty làm cho tâm trạng cô vui vẻ hơn.
Các nhân viên thấy cô thì nhiệt tình chào hỏi, ai trong công ty này mà không biết Tổng tài phu nhân chứ.
Cung Thiên Di cũng mỉm cười đáp lại, khoan thai bước đến quầy lễ tân.
Cô lễ tân thấy vậy liền bỏ hết công việc đang dang dở mà tiếp đón cô bằng một nụ cười rất tươi.
"Phu nhân, người đến tìm Dạ tổng sao? Có cần tôi báo trước không ạ?" Cô lễ tân định bụng sẽ gọi cho phòng thư kí thông báo một tiếng, nhưng lại bị cô ngăn lại.
"Không cần đâu.
Tôi chỉ muốn hỏi Phàm hiện tại vẫn ở phòng làm việc cũ đúng không?" Cung Thiên Di mỉm cười nói, khiến trái tim cô lễ tân đập thình thịch.
Cô lễ tân áp chế cơn háo sắc của mình lại, lấy tinh thần đáp lại : "Vâng thưa phu nhân, ngài ấy vẫn ở phòng làm việc cũ ạ."
Nhận được câu trả lời, cô khẽ gật đầu cảm ơn cô lễ tân, rồi xoay người bước vào thang máy chuyên dụng dành cho anh.
Bữa trước cô có nghe anh nói muốn chuyển phòng làm việc, nên mới hỏi lại cho chắc chắn, may anh vẫn ở chỗ cũ.
Cô lễ tân nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lòng không khỏi cảm thán rằng phu nhân vừa xinh đẹp, vừa dễ gần.
Nếu cô là nam nhân chắc chắn sẽ bị đổ gục trước nhan sắc cùng tính cách thân thiện kia.
Nhưng đáng tiếc cô là nữ nhân, vậy nên cô lễ tân chỉ biết ngậm ngùi thở dài.
Cung Thiên Di bước ra khỏi thang máy, nhẹ nhàng tiến vào phòng làm việc của anh.
Không có người, chắc hẳn anh đang họp đây mà.
Cô nhìn ngó xung quanh, sau đó ngồi xuống sofa đợi anh, thay vì ở nhà nhàm chán, cô vẫn chọn đến công ty thì hơn.
Bên trong phòng họp, các giám đốc của các bộ phận từng người một báo cáo kết quả tổng kết tháng.
Hầu hết doanh thu đều tăng lên rất nhiều, các dự án đấu thầu đều thuận lợi.
Dự án mảnh đất phía Tây Nam kia cũng đang tiến hành rất thuận lợi, không có gì sai xót.
Cứ đà này, trong vòng một tháng sắp tới sẽ hoàn thiện và đi vào hoạt động.
Như vậy sẽ rất nhanh thu lợi nhuận.
Nghe xong từng người báo cáo, Dạ Tiêu Phàm gật đầu hài lòng.
Sau đó nói thêm vài vấn đề nữa, rồi mở lời tan họp.
Các giám đốc của các bộ phận thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rằng đây là cuộc họp bình yên nhất từ trước tới nay.
Còn không ngừng tạ ơn trời đất vì Dạ tổng của họ đã thay tâm đổi tính từ khi kết hôn.
Nên áp lực của họ cũng được giảm bớt.
Rất nhanh trong phòng họp chỉ còn lại ba nam nhân, gồm Dạ Tiêu Phàm và hai người An Dạ Luật, Châu Cảnh Đình.
Dạ Tiêu Phàm xoay xoay chiếc bút trong tay, tiện miệng hỏi han một số việc.
"Tiến độ bên cậu sao rồi Luật? Âu Cảnh không có phát hiện ra cái gì chứ?!"
An Dạ Luật lắc đầu, ném tập tài liệu qua cho Dạ Tiêu Phàm.
Hếch mắt ý bảo Dạ Tiêu Phàm tự xem, bản thân thì ngồi vân vê bàn tay thon dài của Châu Cảnh Đình, không ngại trước mặt Dạ Tiêu Phàm mà phát cẩu lương.
"Bên tôi rất thuận lợi, đã cho người trà trộn vào người của hắn ta.
Biết được kha khá vụ làm ăn phi pháp của hắn, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ.
Bên hắn ta rất nghiêm ngặt, e là trong một thời gian ngắn sẽ khó tìm ra sơ hở lớn." An Dạ Luật bình thản báo cáo.
Dạ Tiêu Phàm nhìn tập tài liệu, mày nhíu nhíu, sau đó dãn ra.
Tiện tay đóng lại vứt sang cho An Dạ Luật, dùng ánh mắt ngán ngẩm nhìn hai người trước mặt phát cẩu lương.
Ừm...anh nhịn, vì đại sự anh nhịn, không thể nói kháy hai tên kia được.
Đành ngậm ngùi chờ đợi thời cơ phản công.
"Rất tốt! À đúng rồi, cậu nên nói người của cậu cẩn thận một chút.
Âu Cảnh với lão già Âu Cảnh Sinh kia không đơn giản, chắc chắn trong tay bọn chúng có rất nhiều quân cờ hữu ích.
Đừng để bị chúng tìm ra sơ hở." Dạ Tiêu Phàm ngả ngớn nói, không tự chủ sờ sờ vào mũi.
"Yên tâm, tôi sẽ chú ý."
An Dạ Luật gật đầu nói.
Ánh mắt ôn nhu không tự chủ được nhìn Châu Cảnh Đình, khiến hai má cậu đỏ ửng lên vì ngại ngùng.
Trong đầu lại không khỏi nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ tối hôm qua, dạo gần đây số lần hai người họ thân mật tăng lên rất nhiều.
Khiến Châu Cảnh Đình mệt mỏi, toàn thân dã rời, nhưng lại không thể làm gì.
Ai bảo cậu yêu người đàn ông trước mặt này quá làm gì, không thể từ chối a, nếu không anh lại đau lòng.
Như vậy cậu cũng không vui chút nào.
"Đến lúc thời cơ đến, chúng ta sẽ ngả bài.
Hai người nên chuẩn bị một chút, sẽ rất nguy hiểm."
Dạ Tiêu Phàm thu lại biểu cảm cà lơ phất phơ, nghiêm túc nhắc nhở hai người kia.
Cuộc chiến này không phải là một trò chơi nho nhỏ, mà còn liên quan đến sinh tử.
Vậy nên họ phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng, để có thể hạ màn một cách thành công.
Hai nam nhân đồng thời gật đầu.
Sau đó không kiêng dè nắm tay nhau đứng dậy rời đi.
Dạ Tiêu Phàm bị ăn cẩu lương mà họng nghẹn lại, lòng thầm oán hận hai người trước mặt.
Có cần phải giữa thanh thiên bạch nhật mà phát cẩu lương không?! Bộ hai người họ không biết liêm sỉ là gì sao?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại trước đó anh cũng đã từng như vậy, giờ xem ra là họ trả đũa anh đây mà.
Dạ Tiêu Phàm thở dài trở về phòng làm việc, vừa mở cửa ra, thân hình mảnh mai của Cung Thiên Di đập vào mắt.
Khiến anh không khỏi ngạc nhiên, mày hơi nhíu lại.
Sao cô lại ở đây? Lại không nghe lời anh, chạy ra ngoài lung tung, anh phải trừng phạt cô mới được.
Vừa nghĩ anh vừa tiến lại gần sofa, chỗ cô đang ngủ gật.
Nhẹ nhàng ép sát vào cô, khẽ cắn vào vành tai cô.
Dường như cô cảm nhận được, khẽ "Ưm" lên một tiếng, sau đó từ từ mở mắt.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Dạ Tiêu Phàm, trên môi anh còn treo nụ cười lưu manh.
"Anh xong việc rồi sao?"
Giọng nói có chút ngái ngủ của cô vang lên, rót vào tai anh như mật ngọt.
Khiến cơ thể anh rục rịch, hai mắt ngập tràn dục vọng, khẽ cất giọng khàn khàn.
"Ừm...!Sao em lại đến đây?"
Anh ôm cô vào lòng, khẽ vuốt ve tóc cô, bàn tay không yên phận luồn vào bên trong chiếc áo của cô, bắt đầu vuốt ve đôi gò bồng.
Cung Thiên Di khẽ đẩy anh ra, nhưng lại không có sức lực, đành mặc kệ anh làm càn.
"Em...ưm...nhớ anh.
Ở nhà rất chán..." Cô vùi mình vào ngực anh, nỉ non.
Dạ Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, cúi xuống ngậm lấy đôi môi kia.
Bắt đầu công cuộc càn quét, khẽ cạy hàm răng kia ra, đầu lưỡi của anh luồn vào bên trong, hút hết mật ngọt trong cô.
Đến khi thỏa mãn mới buông ra, sau đó bế bổng cô lên, đi vào phòng nghỉ ngơi.
Còn không quên ghé sát vào tai cô thì thầm.
"Vậy chúng ta làm chút chuyện cho đỡ nhàm chán nhé?" Khóe môi anh khẽ nở một nụ cười tà, giọng nói tràn ngập dục vọng.
"Ưm...đừng mà..." Cô khẽ rên rỉ phản kháng, nhưng không thành.
Trong phòng nghỉ rất nhanh truyền đến âm thanh rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông.
Hai âm thanh như hòa vào làm một, tạo nên một bản nhạc giao hưởng khiến người nghe phải đỏ mặt.
Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng xóa không ngừng rơi xuống, phủ trắng khắp nơi.
Nhiệt độ hạ xuống rất thấp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hai thân thể đang quấn quýt bên trong căn phòng kia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...