Sáng sớm, vừa thức dậy, Cung Thiên Di đã nhận được món quà tuyệt vời từ ông xã.
Đó là cùng anh đi đến Anh Quốc, nơi mà trước kia anh đi du học.
Nơi mà hai người bạn tốt của anh sống.
Một nơi được mệnh danh là đất nước của vẻ đẹp vĩnh hằng.
Cô hăng hái sắp xếp hành lý, nụ cười trên môi vẫn duy trì.
Quên mất tối qua bản thân bị ai đó "ăn" một cách trắng trợn.
Quên luôn cả chuyện tính sổ.
Anh nói sẽ ở đó một tuần a, như vậy cô có thể đi chơi thỏa thích rồi.
Càng nghĩ càng vui, không ngừng ngân nga câu hát.
"Em cao hứng đến vậy sao? Anh thấy Anh Quốc cũng không đẹp như lời đồn đâu."
Nhìn bà xã vui vẻ như vậy, anh nảy ý trêu chọc cô một chút.
Nói ra suy nghĩ của bản thân về Anh Quốc, thật sự anh thấy nơi đó cũng bình thường.
Không hề khoa trương như lời đồn.
Trong 4 năm anh sống ở đó, đôi lúc anh cũng thắc mắc tại sao hai người bạn của anh lại chọn sống ở Anh Quốc.
Hoắc Dạ Diễm trả lời rằng đây là nơi cậu ta được sinh ra.
Nơi mà ba mẹ cậu ta từng sống, và cũng là địa bàn lớn nhất của cậu ta ở trên thế giới.
Còn Mạc Thiên Kỳ trả lời rằng đây là nơi lý tưởng nhất để sống, vì cậu ta muốn tìm một nơi có thể giúp cậu ta cảm thấy thoải mái.
Không khiến cậu ta nhớ về quê hương cũ, nơi khiến cậu ta ám ảnh với những quá khứ kinh khủng.
Khi nhận được câu trả lời từ hai người bạn, anh cũng đã từng nghĩ.
Liệu rằng sau này anh sẽ định cư ở Anh Quốc luôn không? Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị bác bỏ.
Bởi vì ở nước H xa xôi kia, có một người con gái mà anh không bao giờ từ bỏ được.
Vậy nên nơi đáng để anh sống nhất vẫn là quê hương, nơi chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của anh.
Về người thân, về người con gái anh yêu.
"Anh đúng là không có tý gì gọi là lãng mạn cả.
Em nói này, đến Anh Quốc rồi anh nhất định phải dẫn em đi chơi đó.
Nếu không thì em sẽ bỏ mặc anh luôn."
Cung Thiên Di quay sang đe dọa ông xã cô.
Hừ...dám không nghe lời thử xem, cô sẽ cho anh ngủ một mình a.
Dạ Tiêu Phàm nhìn bà xã với ánh mắt tội nghiệp, anh đâu có làm gì sai đâu chứ.
"Haizz...được rồi.
Anh chịu thua đó.
Nhưng mà mấy ngày đầu anh có chút chuyện cần giải quyết với Diễm.
Vì vậy có thể có rất ít thời gian ở bên em.
Anh hy vọng em không giận anh..."
Dạ Tiêu Phàm ôm lấy cô, nói rõ nguyên nhân.
Anh chỉ sợ bà xã sinh ra hiểu lầm, hoặc điều gì đó không mấy tốt.
Lần này sang Anh Quốc cũng không phải đi chơi, anh còn có một nghiên cứu chưa hoàn thiện.
Nên phải gấp rút triển khai, mà nghiên cứu này không thể thực hiện ở nước H được.
Nên phải đến trụ sở chính ở Anh Quốc.
Sở dĩ phải làm vậy là do nghiên cứu lần này liên quan đến một loại vũ khí có sức sát thương cực lớn.
Còn lớn hơn vũ khí hiện đại APX trước đó.
(Muốn hiểu rõ loại vũ khí này thì xem ở hố 1 nha.)
"Vâng.
Em sẽ không gây chậm trễ công việc của anh đâu.
À đúng rồi...sang đó anh nhớ nhờ bà xã của Hoắc Dạ Diễm pha chế cafe cho em đó.
Em rất muốn thử..."
Cô chu môi lên nói, tiện tay đẩy anh ra.
Sau đó vòng tay lên cổ anh, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Dạ Tiêu Phàm không cưỡng lại được, nên đã biến từ bị động thành chủ động.
Sau đó cả hai lăn lộn hồi lâu, anh mới buông tha cho cô.
Rồi cùng nhau lên phi cơ, thẳng tiến đến Anh Quốc.
Họ không đi máy bay mà lên phi cơ riêng của Hoắc Dạ Diễm.
Do có chút mệt mỏi vì bị ông xã hành, nên suốt chuyến đi Cung Thiên Di chỉ toàn chìm trong giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại đã là buổi chiều, cô phát hiện bản thân đang ở nhà Hoắc Dạ Diễm_chính là dinh thự chính "Hoắc Ảnh".
(Phụ ở nước H nha, đọc hố 1 thì mấy bạn sẽ biết nha.)
Cung Thiên Di vươn vai ngồi dậy, quan sát xung quanh căn phòng.
Thiết kế nơi đây thật độc đáo, chủ đạo hai màu trắng đen.
Cách bày trí đơn giản, nhưng nhìn nội thất bên trong phòng cũng đủ để biết giá trị không hề nhỏ.
Theo như hiểu biết của cô, nội thất trong này trị giá đến hàng tỷ đôla.
Đây mới chỉ là phòng ngủ dành cho khách thôi, còn những nơi khác nữa.
Cô không dám tưởng tượng đến giá trị của nó.
Quá là lớn đi.
Phải công nhận Hoắc Dạ Diễm quá chi là giàu, ông xã cô đã giàu rồi.
Không ngờ bạn anh còn kinh khủng hơn.
Cô nhìn xung quanh không thấy anh, bèn đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa.
Quan sát xung quanh, hóa ra phòng này ở tầng 2.
Cô nhẹ nhàng đi xuống dưới, có vài người hầu đi dọn dẹp ngang qua.
Thấy cô đi đến thì cung kính chào.
"Phàm phu nhân, có cần chúng tôi giúp gì không ạ?"
Một nữ hầu tiến đến hỏi han, lễ phép cung kính.
Họ đã được quản gia thông báo là có khách của Thiếu gia và Thiếu phu nhân.
Nên họ phải thể hiện tính hiếu khách, không phân biệt ai cả.
"Cho hỏi Nhược Hy ở đâu vậy?"
Cung Thiên Di thân thiện lên tiếng.
Khiến cho mấy nữ hầu ngạc nhiên, họ không nghĩ cô lại dễ gần như vậy.
Nữ hầu khi nãy vui vẻ lên tiếng chỉ đường.
Sau đó còn cử một người dẫn cô đi đến chỗ Lam Nhược Hy.
Lam Nhược Hy đang ngồi trong hoa viên thưởng thức trà, bên cạnh cô là chú chó Lucky Luke.
Chú chó này là Hoắc Dạ Diễm mua về cho cô, bầu bạn với cô mỗi khi anh bận việc.
"Hy Hy, thật ngại quá, bây giờ mới đến gặp cô."
Cung Thiên Di ái ngại nhìn Lam Nhược Hy.
Vừa đến đây đã ngủ quên, bây giờ mới đi gặp chủ nhà.
Rất ngại a, trời ơi, có ai như cô không.
Lam Nhược Hy vui vẻ nắm tay cô, kêu cô ngồi xuống bên cạnh.
Nhẹ nhàng lên tiếng.
"Không sao, Phàm nói cô có chút mệt nên mới không gọi cô dậy a.
À đúng rồi, anh ấy với Diễm có chuyện nên đến trụ sở rồi.
Chắc tối mới về, nếu thấy buồn thì nói với tôi, tôi kêu người đưa cô đi dạo."
Lam Nhược Hy nhiệt tình nói.
May mà có bà xã Dạ Tiêu Phàm ở đây, như vậy cô không cảm thấy buồn chán nữa a.
Vốn dĩ hẹn cả vợ Mạc Thiên Kỳ, nhưng cô ấy sắp đến ngày sinh rồi.
Nên không tiện ra ngoài, cô đành hẹn sau khi cô ấy sinh xong sẽ đi chơi.
"Cảm ơn cô, Hy Hy.
Được đến Anh Quốc là tôi vui rồi.
Nơi này thật sự rất đẹp."
Cung Thiên Di nhìn ngắm xung quanh, quang cảnh rộng lớn.
Khắp hoa viên được trồng rất nhiều loài hoa, nhưng nổi bật nhất vẫn là hoa bỉ ngạn.
Đang nở rộ, tỏa sắc đỏ khắp một vùng.
Khiến ai nhìn vào cũng mê luyến không thôi.
Ngoài bỉ ngạn, cô còn chú ý đến hoa hồng xanh của Pháp.
Một loài hoa mà cô rất thích.
Chắc nơi này được Hoắc Dạ Diễm thiết kế theo sở thích của Lam Nhược Hy đây mà.
Thật ngưỡng mộ.
"Tiểu Di, tôi cũng đã nghe Phàm kể về chuyện tình của hai người.
Thật may hai người không bỏ lỡ nhau."
Lam Nhược Hy trân thành nói, cô không phải người trong cuộc.
Nhưng cô rất hy vọng những người bạn của cô được hạnh phúc.
Cô gái trước mặt này có lẽ đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Cô hy vọng cô ấy luôn luôn mỉm cười, và nắm chắc hạnh phúc trong tay.
Vì nụ cười của cô ấy rất đẹp...
"Đúng vậy.
Rất may mắn, tôi cứ nghĩ sau 5 năm xa cách, mọi chuyện đã kết thúc.
Nào ngờ nó mới chỉ là bắt đầu..."
Cung Thiên Di bắt đầu chìm đắm trong kỉ niệm.
Cô cùng với Lam Nhược Hy tâm sự rất nhiều chuyện, về tình cảm gia đình, tình yêu của họ, sự nghiệp, và tương lai sau này.
Cả hai rất hợp nhau, nói rất nhiều chuyện.
Còn bất giác nhắc đến con cái.
Nhìn bụng Lam Nhược Hy nhô cao, lòng Cung Thiên Di không khỏi ngưỡng mộ.
Cô cũng muốn có một đứa con, nhưng cô biết bây giờ chưa phải là lúc.
Không biết Dạ Tiêu Phàm có mong muốn như cô không, nên cô sẽ chờ đợi.
Cả hai trò chuyện quên cả giờ giấc, đến khi người hầu nhắc nhở mới bất giác nhận ra rằng đã đến bữa tối.
Cả hai cùng trở vào nhà, ăn tối trước.
Do Hoắc Dạ Diễm có thông báo rằng anh và Dạ Tiêu Phàm sẽ về muộn, nên hai người họ không có đợi ông xã.
Mà dùng bữa trước.
Ba chồng của Lam Nhược Hy đã đi đến nhà ông bạn già của mình, nên không có ở nhà trong một thời gian.
Sau khi ăn xong bữa tối, cả hai trở về phòng nghỉ ngơi.
Cung Thiên Di tắm xong, cô không có ngủ.
Bởi vì lúc đến đây đã ngủ quá nhiều rồi, nên giờ không ngủ được.
Đành mang laptop ra tìm những địa điểm nổi tiếng ở Anh Quốc.
Cô muốn sau khi ông xã hết bận, cả hai sẽ đi chơi a.
Hiếm khi có cơ hội đi xa.
Cô còn muốn đến ngôi trường mà trước đây anh học đó.
Cô mải mê đến quên cả thời gian, khi nhìn đồng hồ mới thấy đã hơn 11 giờ đêm.
Khép lại laptop, cô không ngủ được, bèn lấy giấy bắt đầu lên ý tưởng thiết kế trang sức.
Tại trụ sở chính bang "Diễm Lục", Dạ Tiêu Phàm vẫn đang miệt mài với nghiên cứu của mình.
Anh đang nghiên cứu để chế tạo bom nguyên tử APX.
Nếu thành công có thể giúp Hoắc Dạ Diễm và Mạc Thiên Kỳ rất nhiều trong việc củng cố nội bộ.
Từ đó anh cũng kiếm được một món lời lớn từ hai người bạn a.
"Còn bao lâu mới có thể đưa vào thử nghiệm."
Hoắc Dạ Diễm ở bên ngoài căn phòng được bao bọc bởi kính trong suốt.
Liên hệ qua bộ đàm, hỏi Dạ Tiêu Phàm.
Bản thân Dạ Tiêu Phàm hôm nay rất quyến rũ, anh mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần tây đen.
Bên ngoài khoác chiếc áo blue trắng tinh.
Anh đeo một chiếc kính, nhìn vào anh rất giống một vị bác sĩ mê hoặc lòng người.
Có vẻ ma mị khó nói.
"Tầm khoảng 24 giờ nữa.
Tôi cần làm thêm một số thí nghiệm nữa mới có thể hoàn toàn chắc chắn được."
Dạ Tiêu Phàm nâng nâng gọng kính, quan sát thành phẩm nghiên cứu trước mắt.
Sau đó đi ra khỏi phòng nghiên cứu.
Bên ngoài có rất nhiều người canh gác, còn có rất nhiều cạm bẫy mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Thí dụ như tia laze hồng ngoại chẳng hạn, hoặc kim được tẩm sẵn độc.
Chỉ cần sơ sẩy chạm phải cơ quan, coi như bạn tiêu đời.
"Mai mới có thể có câu trả lời chính xác.
Hiện tại tôi muốn về gặp bà xã a, tôi sợ cô ấy lại thức khuya đợi tôi."
Dạ Tiêu Phàm tháo kính ra, bỏ vào túi áo khoác blue.
Vỗ vỗ vai Hoắc Dạ Diễm, cười lưu manh.
Hoắc Dạ Diễm tặng cho anh một ánh nhìn sắc lẹm.
Sau đó dặn dò thuộc hạ vài câu, xoay người bước đi.
Không quên lạnh lùng tặng hai từ cho cậu bạn kia.
"Đi thôi."
Dạ Tiêu Phàm nhún nhún vai đi theo sau.
Trong lòng không khỏi cảm thán, người gì mà lạnh lùng quá vậy trời.
Lập gia đình rồi mà vẫn không bỏ được cái tính cách đó.
Hoặc là Hoắc Dạ Diễm chỉ dịu dàng trước mặt bà xã của mình mà thôi.
Haizz...quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Mà khoan, hình như anh cũng vậy mà...ahaha...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...