Thời gian trôi đi rất nhanh, thấm thoát đã hơn một tháng.
Hôm nay là ngày Cung Thiên Di cùng Dạ Tiêu Phàm đi thử váy cưới, theo kế hoạch thì sau đó họ sẽ đến Cục Dân Chính đăng kí kết hôn.
Nơi họ đến là cửa hàng váy cưới có tên Loveland, là chuỗi cửa hàng lớn nhất nước H.
Chủ cửa hàng là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới_Selena.
Cô ấy rất ít khi ra mặt, nhưng hôm nay Cung Thiên Di lại được đích thân Selena ra tiếp đón.
Thật là vinh hạnh của cô.
"Phàm ca, vợ anh thật đẹp nha.
Thật muốn rước về làm của riêng mà."
Selena ôm chào hỏi Dạ Tiêu Phàm, không quên trêu chọc vài câu.
Cô là người ngoại quốc nên những nghi lễ chào hỏi là ôm hay hôn má đều diễn ra thường xuyên.
Không có ý gì quá phận.
Cung Thiên Di cũng không tỏ vẻ gì, vì năm năm sống bên Pháp, kiểu chào hỏi này cô đương nhiên cũng thành thục.
"Selena, tôi e là không được đâu.
Cô ấy chỉ có thể là của riêng tôi."
Dạ Tiêu Phàm cũng không quên trêu chọc lại đối phương.
Anh và Selena là bạn học lúc anh đi du học bên Anh Quốc, hai người cũng khá thân thiết.
Nên anh đã nhờ Selena thiết kế bộ váy cưới cùng bộ vest độc nhất dành riêng cho anh và cô.
Sau khi chào hỏi Dạ Tiêu Phàm xong, Selena không quên đến bên Cung Thiên Di.
Cô đưa tay véo véo hai bên má mềm mại của Cung Thiên Di, ánh mắt sáng ra như phát hiện báu vật vậy.
Hành động của Selena khiến Cung Thiên Di bất ngờ, nhưng cũng im lặng, xem cô gái này định làm gì a.
"Thật mềm a...!Phàm phu nhân, cô có thể suy nghĩ lại việc kết hôn với Phàm ca không? Tôi thật muốn đập chậu cướp hoa mà."
Nghe Selena nói, đầu Cung Thiên Di chạy dài ba vạch hắc tuyến.
Cô gái này thật là thú vị, dám ngang nhiên đứng trước mặt Dạ Tiêu Phàm tuyên bố muốn đập chậu cướp hoa.
Có quá mạo hiểm không?
"Anh ấy sẽ không đồng ý đâu."
Cung Thiên Di cười trừ nhìn sang Dạ Tiêu Phàm, mặt anh hiện tại đã đen như cái đít nồi rồi.
Nếu Selena còn trêu chọc nữa e là anh sẽ giận mất.
Mùi dấm chua cũng tỏa ra khắp cửa hàng rồi.
"Haha...! Phàm phu nhân thật đáng yêu.
Tôi rất thích cô.
Chúng ta đi xem váy cưới đi, nếu không chắc cửa hàng này của tôi sẽ bị mùi dấm chua nhấn chìm mất...haha..."
Hai cô gái vui vẻ kéo nhau đi xem váy cưới.
Bỏ mặc Dạ Tiêu Phàm một mình ở đó, ghen tuông mù quáng.
Haizz...tính chiếm hữu của anh đối với cô càng ngày càng lớn a, ngay cả nữ nhân cũng không ngoại lệ đâu.
Anh vẫn ghen đó.
Sau vài chục phút thử đồ và trang điểm nhẹ, Cung Thiên Di đứng trước gương nhìn ngắm bản thân.
Cô ngỡ ngàng không thể tin nổi người con gái trước gương là cô.
Thật sự rất đẹp, từ bộ váy cưới lộng lẫy đến khuôn mặt tinh xảo.
Không thể trê đâu được.
Tay nghề thiết kế và trang điểm của Selena quả là bậc nhất.
Rèm được kéo ra, phía sau lưng cô là Dạ Tiêu Phàm.
Anh đã thay bộ vest mới kia, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan tinh tế.
Đáy mắt hiện lên vô vàn sự cưng chiều.
Anh tiến về phía cô, nhẹ nhàng ôm eo cô.
Ghé sát tai cô thì thầm.
"Tiểu Di, em rất đẹp..."
Hơi thở nóng ấm phả vào má và tai khiến má cô càng thêm ửng hồng.
Trong lòng hạnh phúc tràn ngập, cuối cùng thì cô cũng sắp được lấy người mà cô yêu suốt 17 năm trời.
Một quãng thời gian không quá dài, cũng chẳng quá ngắn.
Nhưng đủ để hiểu một người, yêu người đó hết lòng hết dạ.
"Phàm...!Cảm ơn anh đã quay lại nhìn em..."
Cô nắm lấy tay anh đang ôm chặt eo mình, nỉ non.
Còn gì hạnh phúc hơn khi mà được kết hôn cùng người mình yêu.
Dạ Tiêu Phàm xoay người cô lại, trao cho cô một nụ hôn trước bao ánh mắt trầm trồ cùng khen ngợi của nhân viên và Selena.
Họ đều cảm thán rằng cô dâu và chú rể thật đẹp, quả là một đôi trời sinh.
"Aiza...!Hai người bớt bớt lại nha, sao có thể thản nhiên cho tôi ăn cẩu lương a.
Tôi đang độc thân đó."
Selena tỏ vẻ buồn bã trước đôi tình nhân, nhưng vẫn không quên chọc ghẹo.
Dạ Tiêu Phàm mặc kệ mọi thứ, vẫn tham lam chiếm lấy môi cô mà ngấu nghiến.
Đến khi thỏa mãn mới buông ra, mặt không biến sắc nhìn Selena.
"Selana, tôi nghĩ cô sẽ được ăn nhiều cẩu lương hơn nữa đấy.
Mà cô còn độc thân sao? Tôi tưởng cô đã cưa đổ được tên Âu Âu...gì đó rồi chứ?"
Hai người này hễ gặp nhau là mỉa mai đối phương.
Không hiểu nổi sao họ lại kết bạn được.
"Hừ...Anh ấy tên Âu Cảnh, không phải Âu Âu.
Phàm ca, anh đừng chạm đến nỗi đau của tôi..."
Vẻ mặt cô ấy có chút buồn, chắc hẳn lần này lại thất bại rồi.
Dạ Tiêu Phàm cũng không nói nữa, anh biết mình hơi quá lời nên chỉ im lặng.
Sau đó họ chọn một số thứ, rồi chào tạm biệt Selena.
Tiếp tục hành trình đi đăng kí kết hôn.
Trải qua một số thủ tục rườm rà, mọi thứ đã xong xuôi, cầm hai quyển sổ màu đỏ chói trên tay.
Cung Thiên Di vẫn không thể nào ngừng được sự vui mừng.
Cuối cùng họ cũng trở thành vợ chồng hợp pháp, cô có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh.
Với thân phận Phàm phu nhân rồi.
Thấy cô hạnh phúc anh cũng không kém.
Cuối cùng nhóc con cũng thuộc về anh, từ nay anh sẽ không để cô phải chịu thêm ủy khuất nào nữa.
"Bà xã, chúng ta đi ăn trưa nào.
Sau đó còn nghỉ ngơi, sắp đến hôn lễ rồi, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị."
Anh véo má cô, nói.
Cô giả bộ lườm nguýt anh, sau đó hôn lên má anh.
"Dạ, ông xã của em."
Cả hai tay trong tay đi đến bãi đỗ xe, rồi đi ăn trưa.
Họ không hề biết rằng cảnh ngọt ngào của cả hai vừa rồi đã nằm gọn trong tầm mắt của ai đó.
Tay người đó siết chặt thành nắm đấm, hận không thể giết chết cô, đoạt lấy nam nhân ưu tú kia.
Chiếm làm của riêng.
Châu Cảnh Đình cũng đã nhận được hình ảnh từ thuộc hạ.
Hay bàn tay anh siết chặt những tấm ảnh trên tay, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ.
Đâu đó trong sâu thẳm đôi mắt còn là sự đau thương, mất mát đến khổ sở.
Chính sự thù hận đã đẩy anh vào con đường cùng, gây ra bao nhiêu tội lỗi.
"Châu thiếu, Hàn Lyly cô ta cũng có mặt ở đó.
Theo như điều tra cô ta định ra tay với Cung Thiên Di trong buổi hôn lễ."
Châu Cảnh Đình cụp mắt lại, thở ra một hơi nặng nề.
Cất những tấm ảnh đi, quay sang tên thuộc hạ phân phó.
"Để ý cô ta, đừng để cô ta phá hoại kế hoạch.
Tôi không muốn bất kì kẻ nào nhúng tay vào.
Nếu có thể hãy dọn sạch sẽ đi."
Nói xong anh đi đến bên quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu.
Bên trong ly là thứ chất lỏng màu hổ phách quyến rũ, khiến người ta say mê.
Nghe nói đắm chìm trong men say sẽ làm cho con người ta quên đi mọi đau khổ.
Nhưng dường như nó lại ngược lại, càng say càng khiến những kí ức ấy một lần lại một lần ùa về.
Gặm nhấm trái tim cho đến khi chết đi...
"Rõ! Châu thiếu, cậu còn gì dặn dò không?"
Anh phất tay cho tên thuộc hạ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mình anh, cô đơn lẻ bóng.
Anh nhấp một ngụm rượu, thứ chất lỏng chảy xuống cổ họng anh, vừa nóng vừa khó chịu.
Khiến khóe mắt anh ứa nước, anh vẫn không thể uống được chúng.
Cũng như anh sẽ không bao giờ có được tình yêu của Dạ Tiêu Phàm vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...