Boss Dạ Đen Tối Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày


Nếu có ai hỏi tôi rằng : "Bạn đã yêu một người đến chết đi sống lại chưa?"
Tôi sẽ trả lời rằng : "Có! Đã từng..."
Đúng, tôi đã từng đem lòng yêu một người, yêu đến chết đi sống lại.

Nhưng đáng tiếc đối với người đó, tôi chẳng là gì cả.
Anh không yêu tôi, trong mắt anh chỉ có cô ấy.

Đối với anh, cô ấy là tất cả.

Cô ấy làm sai, nhưng anh vẫn chấp nhận.

Còn tôi, dù có làm chuyện gì, trong mắt anh đều là sai trái.
Dù là vậy, tôi vẫn bất chấp tất cả ở bên cạnh anh.

Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra tâm ý của tôi.

Nhưng thật đáng tiếc, ở bên cạnh anh chỉ khiến tôi bị tổn thương.

Vết thương chồng chất vết thương.

Để rồi mối tình rơi vào bế tắc, không được cứu vãn.

Để rồi ngay cả làm bạn cũng khó khăn.
Những chuyện tôi làm chỉ khiến anh càng thêm ghét tôi, hận tôi mà thôi.

Dù không biết lí do, anh luôn mặc định tôi là người làm sai, là người xấu xa...
Thật sự trong mắt anh tôi là người như vậy ư? Tôi không dám khẳng định, chỉ biết lặng im.

Lặng lẽ sống, lặng lẽ khóc.

Lặng lẽ đau khổ một mình.

Ốm đau hay gặp chuyện không vui cũng phải chịu đựng một mình.

Dù tủi thân nhưng cũng chẳng có ai thấu hiểu.

Bởi vì trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi chỉ vây quanh anh.

Không hề tồn tại một ai khác, ngay cả một người bạn cũng không có.

Để rồi khi không có anh, cũng là lúc tôi phải một mình đơn độc chịu đựng tất cả.
Cứ ngỡ sau bao năm xa cách, anh đã thay đổi.

Nhưng không, anh vẫn vậy.

Chỉ khác một điều là anh đã không còn là của riêng mình tôi nữa...
Nếu như ai đó lại hỏi tôi rằng : "Vậy bạn có hối hận khi yêu người đó không?"
Tôi sẽ mỉm cười và nói : "Không hối hận!"
Được yêu anh, bên cạnh anh suốt những năm tháng ấy là tôi đã mãn nguyện rồi.


Nhưng thật đáng tiếc một điều, tôi và anh có duyên nhưng không phận.

Có duyên không phận, hà tất phải canh cánh trong lòng.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ nguyện ý yêu anh.

Yêu đến thiên trường địa cửu...
...
Mùa đông, 17 năm trước...
Tại một căn biệt thự xa hoa đang diễn ra một buổi tiệc nho nhỏ giữa hai gia tộc.

Họ là những gia tộc có danh tiếng lâu đời.

Và đặc biệt hơn, họ rất thân thiết với nhau.

Cũng chính vì vậy mà họ đã lập nên hôn ước cho người thừa kế tương lai.
"Tiểu Phàm à, mau chào ông nội Cung đi con."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, hướng về phía cậu bé tầm 8 tuổi đang đứng bên ghế sofa.

Trông cậu bé rất khôi ngô tuấn tú, nhưng dường như cậu đang không vui.

Nhưng vẫn phải lễ phép chào hỏi người được gọi là ông nội Cung.
"Cháu chào ông nội Cung."
Cậu bé ngoãn ngoãn nghe theo lời mẹ mình.

Cậu thật sự có chút miễn cưỡng mới đến đây a.

Từ nhỏ cậu rất ít khi giao thiệp với bạn bè, cậu vẻn vẹn chỉ có hai người bạn.

Nhưng người nào người nấy đều lạnh lùng, khó gần.

Và đặc biệt hơn là hiện tại họ không ở đây, nên cậu có chút buồn nha.
"Hà hà...!Tốt! Tiểu Phàm thật là ngoan, mau lại đây ông xem nào."
Ông nội Cung hiền hậu nói, dang tay muốn ôm đứa cháu rể tương lai vào lòng.

Cậu miễn cưỡng để ông ôm, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Ba cậu đang có chút công việc, nên lát nữa sẽ đến sau.

Cậu và mẹ ngồi một lúc, thì có một cô bé tầm 6 tuổi chạy đến nhào vào lòng ông nội Cung.
Cô bé nũng nịu với ông hồi lâu, sau đó mới hướng ánh mắt long lanh về phía cậu.

Trông cô bé thật dễ thương, nhưng đáng tiếc cậu lại không thấy vậy.

Bởi vì cô bé này rất chi là bám người, nếu có dịp hai bên gia đình gặp nhau là cô bé này lại lẽo đẽo theo cậu.

Mặc dù bị cậu dọa nạt nhưng cô vẫn kiên kì theo cậu.
"Anh tiểu Phàm, chúng ta ra ngoài hoa viên chơi nhé.


Tiểu Di có một thứ muốn cho anh xem."
Cô bé có đôi mắt long lanh tuột khỏi người ông nội, sau đó chạy đến nắm tay cậu bé năn nỉ.

Cậu không nói gì, lặng lẽ để cô bé kéo mình đi.

Bởi vì cậu không muốn ở trong nhà nghe người lớn nói chuyện.

Điều đó thật nhàm chán.
Cô bé tên tiểu Di vui vẻ dẫn cậu bé tên tiểu Phàm ra hoa viên.

Bé muốn cho anh tiểu Phàm xem thành quả của bé a, đó chính là chậu dâu tây bé được người làm giúp đỡ trồng nha.
"Anh tiểu Phàm, đây là chậu dâu tây mà tiểu Di trồng nè.

Anh nhìn xem, sau này anh đến chơi là có thể hái quả ăn rồi đó."
Cô bé mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt long lanh như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Giọng nói non nớt, ngây thơ làm tan chảy người nghe.

Nhưng thật đáng tiếc, đối với cậu bé thì rất phiền phức.

Cậu nhíu mày liếc nhìn chậu dâu tây, lòng thầm cảm thán.

'Đúng là ngây thơ!'.

Cũng không trách được cậu tại sao lại có suy nghĩ như vậy.

Bởi vì cậu trưởng thành sớm hơn với lứa tuổi của cậu.

Nhận thức của cậu còn xa hơn những gì ta thấy bên ngoài vẻ mặt non nớt.
"Nhàm chán!"
Bỏ lại một câu, cậu ung dung tiến về phía đình viện, ngồi xuống ghế.

Cậu nhanh nhẹn lấy ra chiếc iPad, bắt đầu nghiên cứu cái gì đó rất chú tâm.

Tiểu Di thấy vậy cũng đi theo, bé không biết làm gì.

Chỉ ngồi ngắm cậu bé, và không ngừng mỉm cười.

Bé rất thích anh tiểu Phàm, vì vậy khi lớn lên bé nhất định phải gả cho anh tiểu Phàm.

Nếu không phải anh tiểu Phàm, bé nhất định sẽ không gả cho ai.
"Anh tiểu Phàm, lớn lên anh sẽ cưới em chứ?"
Bé phụng phịu nhìn cậu với ánh mắt chờ mong.

Bây giờ bé còn quá nhỏ để hiểu được cái gì gọi là hôn nhân.


Nhưng mà bé thường hay nghe ba mẹ và ông nội nói sau này lớn lên bé sẽ gả cho anh tiểu Phàm.

Sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.

Bé rất vui, chỉ mong mình lớn thật nhanh để có thể gả cho anh tiểu Phàm.

Như vậy thì bé sẽ có thể mỗi ngày ở bên cạnh anh tiểu Phàm rồi.

Không cần phải ngày nào cũng trông ngóng anh tiểu Phàm đến nhà bé chơi như một con ngốc nữa.
Cậu đang tập trung giải trình dữ liệu, không mấy để ý đến lời nói của cô bé.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, trả lời cho qua.
"Ừm."
Cậu đâu biết rằng, sự gật đầu này đã khiến cho cô bé một lòng một dạ với cậu.

Nhưng đối với cậu, cô bé là cái gai trong mắt mình.

Là kẻ bám đuôi phiền phức.

Là kẻ đã hủy hoại hạnh phúc của cậu trong tương lai.
Nhận được câu trả lời của cậu, cô bé rất vui.

Hai người họ ngồi ở đình viện hồi lâu, rồi người lớn hai bên đông đủ.

Cả hai gia đình bắt đầu nhập tiệc, không khí tràn nhập vui vẻ.
Mùa đông năm ấy, trong trái tim người nào đó rất ấm áp.

Và từ khi đó, trong nhận thức người nào đó chỉ có mình cậu, vĩnh viễn.

Nhưng số phận lại thích trêu đùa con người, khiến những con người đó phải chịu đau khổ, tổn thương trồng chất.
Liệu sự ngây thơ của thời thơ ấu và lời hứa có được thực hiện? Liệu mối tình ấy là nhân duyên hay nghiệt duyên? Sau này, ta sẽ có câu trả lời...
...
Mùa hè, 17 năm sau...
Sân bay quốc tế June, nước H.

Một cô gái với thân hình mảnh mai bước ra đại sảnh sân bay.

Trên người cô là một bộ váy đỏ rượu bó sát người.

Tôn lên đường cong quyến rũ của cô.

Đôi mắt sâu thẳm như nước hồ mùa thu, luôn mang theo chút buồn, đã được cô che bởi chiếc kính râm sang trọng.

Mái tóc cô dài ngang lưng, tung bay trước gió.
Khóe môi cô khẽ mỉm cười, ngắm nhìn xung quanh.

Lòng dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả.

Cô về rồi, 5 năm trôi qua không biết nước H thay đổi sao nhỉ? Còn anh? Có thay đổi không? Hay vẫn một lòng một dạ với người con gái ấy? Cô không biết, và cũng không muốn biết.

Bởi vì nghĩ đến anh chỉ khiến cô đau lòng và nghĩ đến những kí ức đau khổ mà anh gây ra đối với cô mà thôi.
Đôi mắt được che bởi chiếc kính rũ xuống, phảng phất chút buồn.

Cô hiên ngang bước đi, một tay đẩy chiếc xe đẩy vali, hướng về phía ngoài cửa sân bay.
Cô chính là tiểu thư Cung gia _ Cung Thiên Di.

Một cô tiểu thư từ khi sinh ra đã được bao bọc kĩ lưỡng.


Luôn được ba mẹ cùng ông nội yêu thương chiều chuộng.

Trong mắt người khác chắc hẳn ai cũng nghĩ cô sung sướng.

Nhưng mấy ai biết được cô đã phải chịu những gì khi toàn tâm toàn ý yêu vị hôn phu của mình.
Sự cố chấp của bản thân cô đã khiến cô phải đau khổ.

Nhưng cũng không biết chia sẻ với ai.

Để rồi bản thân phải chạy trốn ra nước ngoài, 5 năm sống bên Pháp.

Cô đã nghiệm ra rất nhiều điều.

Có lẽ bản thân nên buông bỏ tất cả, để anh được giải thoát.
Vậy nên, hiện tại cô đã quay về.

Cô sẽ hủy hôn ước với anh.

Cô sẽ cho anh được tự do.

Dạ Tiêu Phàm _ cái tên sống với cô suốt 17 năm trời.

Có lẽ cô nên cất giấu nó đi trong một góc nào đó ở lòng cô.
Cung Thiên Di vui vẻ kéo hành lí hướng về chiếc xe đang đậu trước mặt.

Một người đàn ông trung niên bước ra, lễ phép cúi chào cô.

Rồi giúp cô đem hành lí lên xe.

Người này là tài xế riêng của ba cô, chắc ba cô nay lại bận rộn nên không đến đón được cô đây mà.
"Tiểu thư, lão gia căn dặn tôi nói với tiểu thư là tối nay có bữa tiệc của An gia.

Lão gia kêu cô chuẩn bị một chút, tối cùng ngài ấy đi dự."
Yên vị trên xe, lão Tần cất giọng nói.

Cung Thiên Di nhíu mày một chút, sau đó mỉm cười gật đầu.

Sau đó cô im lặng quan sát mọi thứ xung quanh.

Chiếc xe đều đều lăn bánh, hướng về phía biệt thự Cung gia.
Thật sự thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức cô đã không còn nhận ra nơi mình từng sống lâu năm nữa.

Chắc có lẽ, người đó cũng đã thay đổi rồi.

Anh đã không còn là anh tiểu Phàm của cô nữa, cô cũng đã không còn là cô bé ngây thơ hồi nào.

Sẽ không bám theo anh nữa.
Cô đâu biết rằng, 5 năm cô rời đi, cũng là 5 năm có một trái tim đang thay đổi.

Dần dần hướng về phía cô.

Chờ đợi cô, để có thể cho cô một đáp án, cho cô một lời xin lỗi...
Mối tình tưởng trừng như đã kết thúc...
Nhưng có lẽ nó mới chỉ bắt đầu sau 5 năm xa cách...!Và con người sẽ thay đổi...liệu rằng sẽ có một cái kết viên mãn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận