Từ sau khi đêm anh lạnh lùng đi ra khỏi nhà thì suốt một tháng như vậy không đêm nào anh trở về căn biệt thự này, chỉ sáng về một lát sau đó cũng nhanh chóng rời đi đến cả nhìn mặt cô cũng không có.
Màn đêm yên tĩnh lại một lần nữa buông xuống, bóng dáng cô độc của Diệp Tử Ái ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài sân vườn ngắm những đóa hoa hồng mà cô trồng được cảm giác buồn bã bi thương đến lạ.
Đang chìm đắm trong suy tư của bản thân đột nhiên tiếng xe hơi ngoài cổng vang lên bên tai khiến cô khẽ giật mình, là anh về sao? Nhưng hiện tại về đêm anh thường không có trở về nhà vậy tại sao hôm nay lại về đây?
Tâm tình dao động cảm giác vừa lo lắng vừa vui đan xen lẫn nhau, cô tựa như mất hết lí trí vội vàng nằm lên giường nhắm chặt mắt lại.
Tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang rồi dừng lại ở cửa phòng ngủ, nhưng phải qua một lúc anh mới mở cửa tiến vào. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn người con gái đang ngủ trên giường.
Nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác bên ngoài sau đó tiến lại gần chỗ cô.
Diệp Tử Ái như muốn ngừng thở cô có thể cảm nhận được mùi hương nam tính đầy mê hoặc của anh đang bao vây lấy cô. Trống ngực đập liên hồi cảm giác bên cạnh giường lún xuống một lực sau đó là một bàn tay to lớn vòng qua eo cô kéo cô lại vào trong lòng anh.
Bất giác cô mở mắt ra nhìn anh chằm chằm, Bạch Tử Ngôn có chút kinh ngạc nhưng vội vàng giấu đi trầm thấp giọng nói
"Còn chưa ngủ?"
Diệp Tử Ái lắc đầu cô vốn muốn nói hỏi rằng sao mấy ngày nay anh không về nhà thì đã bị một mùi hương lạ trên người xộc vào mũi, đó không phải mùi nước hoa của anh mà là của phụ nữ!
Đáy lòng liền dâng lên cảm giác chán ghét, khó chịu anh là đang ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác nên mới còn vương lại đôi chút trên áo anh. Tuy nó chỉ thoảng qua nhưng sớm đã bị cô tinh ý phát hiện.
Ánh mắt thoáng qua tia không vui, chỉ cố tình hỏi.
"Anh không tắm sao?"
Bạch Tử Ngôn vốn cảm thấy rất bức bối trong người, dạo gần đây anh luôn cố gắng không về nhà để bản thân không gặp cô vì anh vẫn còn đang tức giận về việc hôm trước. Đối với chuyện này nó khiến anh thay đổi suy nghĩ về người con gái này! Cô là người chỉ biết lợi dụng bản thân để trao đổi với anh còn không ngần ngại ở trước mặt anh bênh vực kẻ khác.
Ở bên ngoài, anh cố tình tìm đến những nơi ăn chơi thác loạn, để ngăn bản thân không suy nghĩ đến cô ngay cả khi anh cố gắng đụng chạm vào người phụ nữ khác thì gương mặt cô lại xuất hiện khiến anh phải khó chịu tránh xa. Suốt cả tháng trời liên tục như vậy anh luôn tìm cách để mình trở nên bận rộn hơn chỉ mong mình không nhung nhớ đến người con gái ấy nhưng hoàn toàn thất bại, anh vẫn luôn ghi nhớ khắc sâu gương mặt cô, nhớ cảm giác khi ở trên người cô chạm vào thân thể mềm mại phong tình của cô, còn có cả tiếng thở gấp nỉ non cầu xin anh. Bất giác anh lại theo bản năng tìm về lại chỗ này chỉ để gặp cô.
Diệp Tử Ái không hề biết là anh đang nghĩ gì chỉ thấy vẻ mặt anh nhìn cô một cách khó hiểu khiến cô đột nhiên thấy ngượng.
Lúc này anh mới chậm rãi đứng dậy sau đó rời khỏi phòng còn không quên nói một câu
"Ngủ đi"
Chỉ đúng hai từ không thêm một từ ngữ nào khác, Diệp Tử Ái không nghĩ rằng anh vừa mới về lại bỏ đi, có phải anh chán ghét cô rồi không? Sau lần đó cô luôn nghĩ bản thân mình rất đáng giận tại sao cứ hết lần này đến lần khác bị anh dày vò còn sỉ nhục như vậy nhưng hiện tại đây không hiểu vì sao khi anh không còn để ý đến cô nữa thì cô lại có chút mất mát, thất vọng! Không phải cô nên cảm thấy vui sao? Vì giờ đây cô không còn bị anh ép buộc không còn khổ sở cầu xin anh tha cho cô?
Đột nhiên đôi mắt xinh đẹp lại dâng lên một tầng nước bao phủ, nhìn ra phía cửa nơi anh mới vừa bước ra, cảm giác đau đớn, khó chịu lại lấn áp cô khiến cô không kìm được nước mắt. Anh là đang ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác! Mùi nước hoa đó vẫn còn lưu lại chút ít bên cạnh cô. Vô cùng khó ngửi, chỉ giận đến mức bỏ sang phòng khác để ngủ.
Diệp Tử Ái cố gắng ổn định lại bản thân, dù sao như vậy cũng tốt! Anh lạnh nhạt với cô càng khiến cô đỡ khổ sở có khi anh chán ghét cô rồi lại thả cô được tự do!
Mất cả đêm không ngủ, gương mặt có chút mệt mỏi bước xuống lầu. Tấm lưng quen thuộc lại xuất hiện trong mắt cô là Bạch Tử Ngôn? Anh trở về từ khi nào? Chẳng phải đêm qua anh bỏ đi rồi sao?
Quên đi sự thắc mắc trong đầu Diệp Tử Ái tiến đến bàn ăn ngồi xuống sau đó lén đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh vẫn ung dung bình thản như không giống như là không nhìn thấy sự hiện diện của cô tay vẫn lật từng trang báo.
Đang hậm hực bất mãn thì Hà quản gia đã niềm nở mang một chén cháo nóng đến trước mặt cô từ tốn nói
"Diệp tiểu thư...cháo của cô đây"
"Cảm ơn" Diệp Tử Ái cười nhẹ nhìn ông
Bạch Tử Ngôn khẽ quan sát vẻ mặt của cô sau đó không nói gì đứng dậy toan đi ra ngoài, ngay khi anh có ý định đó thì cô liền nhanh chóng nhận ra vội nói
"Anh không ăn sáng à?"
Tầm mắt nhìn xuống người con gái bên dưới, góc nhìn này khiến mắt cô to tròn hơn còn long lanh hơn cả, gương mặt vẫn xinh xắn, thanh thuần như vậy chỉ là có chút mệt mỏi.
"Tôi ăn rồi!"
Còn chưa để cô nói gì thêm đã lạnh lùng bỏ đi, bộ dạng này thật khiến cô càng thêm khó chịu. Cô đã đụng chạm gì đến anh sao? Tỏ thái độ hờ hững như vậy để làm gì? Cô còn không giận mắc mớ gì anh phải chán ghét chứ? Thật vô lí!
Cơn nóng giận khiến cô không áp chế được liền hung hăng múc một muỗng cháo ăn mà không hề để ý rằng cháo vẫn còn nóng, ngay lập tức cánh môi hồng bị phỏng liền la lên một tiếng
"A...đáng chết"
Cô tức đến mắng ra một tiếng, đúng là bực mình thật mà! Hừ.
***
Suốt ngày ở trong nhà cũng chán nên hôm nay Diệp Tử Ái quyết định đi ra ngoài dạo phố. Trên đường cái lớn tấp nập xe cộ đông đúc cùng dòng người qua lại, trong đám đông lúc này tia mắt cô lại vô tình lướt qua một gương mặt quen thuộc, không phải là Khiết Tần Lam sao? Cô ấy đang muốn đi đâu vậy?
Bước chân không giữ được mà theo sau cô. Khiết Tần Lam đi một đoạn sau đó hướng tới trước cổng bệnh viện đi vào!
Diệp Tử Ái muốn chạy đến hỏi cô thì chợt khựng người lại, đây?...đây không phải là bệnh viện phụ sản à?
Đôi mắt dường như không tin vào những gì đang nhìn thấy, Diệp Tử Ái thất thần đến có chút không đứng vững! Tần Lam vào bệnh viện phụ sản để làm gì?
Bóng dáng thanh mảnh liền đi vào trong nhưng đã không nhìn thấy cô gái ấy đâu, còn đang loat hoay nhìn đám người ở trong bệnh viện mải một lúc sau mới thấy thân ảnh của cô bước ra ngoài từ phòng siêu âm.
Diệp Tử Ái liền tiến tới bộ dạng vô cùng khẩn trương
"Tần Lam?"
Khiết Tần Lam đang chăm chú nhìn tờ giấy ở trên tay liền bị giọng nói phía trước làm cho giật mình rơi tờ giấy xuống đất. Trong cơn hoảng loạn cô chậm tay một chút để Diệp Tử Ái nhặt lên sau đó ánh mắt chợt dừng lại ở dòng chữ trên đó, cơ thể đột nhiên bị đóng băng không thông được não bộ của mình.
"Trả lại cho tôi" Khiết Tần Lam vội vàng giựt lấy tờ giấy
"Cô...cô đang mang thai sao?" Diệp Tử Ái sốc đến mở to mắt nhìn xuống bụng cô
Khiết Tần Lam có chút run rẩy bị lời nói của cô làm cho giật mình. Vội vàng đáp lại
"Không liên quan đến cô!" Nói rồi định lướt qua người Diệp Tử Ái
Ngay lúc này Diệp Tử Ái lại giữ tay cô lại, đôi mắt vẫn chứa đầy sự khó hiểu
"Ba đứa bé này là ai? Có phải là...là Vu Dịch không?" Trong đầu cô lúc này chỉ vang lên đúng một cái tên đó chính là anh.
Khiết Tần Lam vung tay cô ra sau đó đối diện với cô vẻ mặt bình thản trả lời.
"Đúng đó! Ba của đứa bé tôi mang trong bụng là của Vu Dịch thì sao? Cô định làm gì? Muốn phá hoại chúng tôi nữa sao?"
"Không có...tôi trước nay chưa hề nghĩ là sẽ khiến cô và Vu Dịch chia tay nhau chỉ là tôi rất thắc mắc muốn hỏi thôi" Diệp Tử Ái thấy cô có vẻ kích động vội lên tiếng trấn an
Khiết Tần Lam dịu lại cảm xúc của mình để bản thân không nóng giận ảnh hưởng đến đứa bé vì nó chỉ mới được 2 tuần tuổi thôi!
"Vu Dịch đã biết chuyện này chưa?" Diệp Tử Ái chủ động hỏi một câu
Khiết Tần Lam không nghĩ tới cô sẽ bất ngờ hỏi như vậy nên chuẩn bị không kịp, con ngươi chuyển động không ngừng, né tránh ánh mắt của cô
"Anh ấy chưa biết!"
Nghe xong Diệp Tử Ái càng thêm mất kiên nhẫn nắm lấy tay Khiết Tần Lam
"Tại sao cô không nói cho anh ấy biết?"
"Nói cho anh ấy biết thì sao? Vu Dịch cũng sẽ không chịu trách nhiệm với tôi vì căn bản anh ấy không hề muốn có liên hệ gì với tôi nữa. Người anh ấy chọn là cô" Khiết Tần Lam không thể nào đè nén được tâm tình của mình lên nâng giọng nói lớn
Diệp Tử Ái ngẩn người không nghĩ tới cô sẽ kích động như vậy, tất cả là do cô sao?
Còn chưa kịp giải thích thì Khiết Tần Lam đã vội vàng bỏ đi để lại gương mặt thất thần còn đang bàng hoàng kia.
Rốt cục là mọi thứ đã xảy ra như thế nào? Tim bất giác nhói lên một hồi đau xót, Vu Dịch lại có con với Khiết Tần Lam? Tuy rất muốn anh có được hạnh phúc nhưng với chuyện này quá bất ngờ khiến cô không thể chuẩn bị trước. Nhưng tại sao cô ấy lại không nói cho anh biết? Không lẽ cô ấy muốn bỏ đứa bé hay một mình nuôi con? Qua cách nói chuyện này thì cô đoán chắc sẽ không có điều gì tốt đẹp cả mà trong những lí do đó có cả cô! Nếu thật là vì cô thì thật sự cô cảm thấy rất áy náy.
Bàn tay run rẩy tìm điện thoại trong túi xách sau đó không còn giữ được bình tĩnh vội gọi điện cho Vu Dịch.
***
Khiết Tần Lam mệt mỏi đến lả người cô không nghĩ rằng sau đêm đó mình đã mang cốt nhục của anh. Lần đầu tiên cô biết mình có thai đã rất sốc nhưng sau đó lại vui mừng vì đây có thể là cơ hội cuối cùng để anh không rời xa cô.
Rót một ly nước mát uống một ngụm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa liên hồi, tim cô như muốn nhảy dựng ra ngoài, ai lại thô lỗ như vậy?
Buông ly nước xuống một cách khó chịu sau đó đi ra ngoài mở cửa, vừa đẩy ra, gương mặt đang nhăn nhó lập tức chuyển sang vui mừng.
"Dịch?"
Vu Dịch ánh mắt tức giận hùng hổ đi kéo tay cô vào nhà sau đó mất hết kiên nhẫn
"Tại sao em lại giấu anh chuyện đứa bé?"
Hả? Đứa bé? Không lẽ anh đã biết?
Đôi mắt mở to ngập tràn sự ngạc nhiên, cổ họng cũng đột nhiên bị nghẹn lại bất động nhìn anh
Thấy Khiết Tần Lam im lặng không nói gì khiến anh càng mất bình tĩnh hơn nắm lấy hai vai cô lay mạnh
"Sao em không trả lời tôi?"
"Thì sao? Anh biết chuyện đứa bé này thì sao?"
Ngọn lửa trong lòng chợt dập tắt, anh đóng băng bởi những lời cô nói, quả thực là anh vẫn chưa suy nghĩ về việc này chỉ nghe được điện thoại của Diệp Tử Ái đã rất bất ngờ liền chạy đến đây tìm cô.
"Anh không trả lời được đúng không? Bởi thực chất anh không muốn có đứa nhỏ này!" Khiết Tần Lam bật cười một cách khinh bỉ.
"Không phải..."
Cô vung tay anh ra sau đó lùi về sau vài bước, nước mắt tự động rơi xuống nhìn anh
"Dù sao anh cũng không muốn lấy tôi thì tôi còn giữ đứa bé này làm gì?"
Vu Dịch nghe xong chợt rung mình một cái anh không biết nên nói gì với cô nhìn cách cô hận anh, bất cần như vậy tim anh cũng cảm thấy đau. Lỗi lầm này là do mất tự chủ, là anh sai đứa trẻ này không hề có lỗi!
Mặc dù hiện tại anh không biết phải làm như thế nào nhưng cô đang có ý định bỏ đứa trẻ này!
Đứng im lặng một chỗ, Khiết Tần Lam không muốn nói gì thêm với anh bởi qua cách nhìn anh cô đủ biết anh không muốn chịu trách nhiệm với cô, bên môi dâng lên một đường đầy giễu cợt sau đó chỉ tay ra ngoài cửa nâng giọng nói
"Anh mau cút ra ngoài đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa"
Thấy cô kích động như vậy sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên đã lập tức chạy đến ôm cô vào lòng gấp gáp nói
"Anh sẽ chịu trách nhiệm, em đừng có hại đứa nhỏ"
Sao?
Cô như không tin vào tai mình trước câu nói của anh! Mắt mở to đầy kinh ngạc.
Vu Dịch tận sâu trong đáy lòng lại vô cùng chua xót, anh đã không giữ được lời hứa với Tử Ái, anh rất hận bản thân mình vì đã một lần nữa làm cô tổn thương nhưng bây giờ Khiết Tần Lam đang mang thai con của anh nên anh không còn cách nào chối bỏ đi đứa trẻ này! Anh không đủ tàn nhẫn!
Sự day dứt tột độ khiến gương mặt anh tái nhợt, chỉ lặng lẽ ôm cô trấn an. Nếu ý trời đã định anh suốt đời này không thể đến với Tử Ái thì anh cũng đau lòng mà chấp nhận bởi bây giờ cho dù anh có muốn chống lại thì đứa bé trong bụng này đã là một rào cản, một sợi dây buộc chặt anh lại rồi!
***
Bạch Tử Ngôn không biết đã về nhà tự lúc nào chỉ thấy anh ngồi trầm ổn trên ghế sofa. Bóng dáng cô lả lơi cùng mái tóc buộc gọn trên đầu, trông thanh thoát hơn hẳn nhưng vẻ mặt lại mang nhiều ưu sầu phức tạp. Khẽ lướt qua cô anh giả vờ ho vài tiếng, lúc này Diệp Tử Ái mới hoàn hồn về giật mình nhìn sang chỗ anh
"Em đi đâu vậy? Sao lại thẫn thờ như người mất hồn?"
Diệp Tử Ái im lặng không nói gì bởi giờ đây cô không biết có nên nói chuyện về Tần Lam cho anh nghe không? Chỉ khẽ lắc đầu tỏ ý không có gì.
Đang đấu tranh tư tưởng thì giọng nói lạnh lùng cất lên một lần nữa mang theo sự ra lệnh.
"Qua đây!"
Tuy không biết anh muốn làm gì nhưng cô vẫn bất giác nghe theo dần tiến về phía anh cẩn thận ngồi xuống
"Gặp mặt tôi lại khiến em không vui vậy sao?"
"Không có...tôi chỉ là đang suy nghĩ" giọng nói trong trẻo như một khúc nhạc liền bật ra.
Bạch Tử Ngôn nheo đôi chân mày hàng kiếm anh tỏ rõ sự khó hiểu trên gương mặt, âm điệu vẫn trầm ổn như trước.
"Suy nghĩ?"
Lúc này Diệp Tử Ái như không còn kiên nhẫn nữa vội quay người sang đối diện với anh, bộ dạng có chút khẩn trương.
"Anh nghĩ nếu như anh có con với một người phụ nữ thì anh sẽ làm gì?"
Hả?
Hai bên tai lập tức chuyển động, có con? Anh chưa hề suy nghĩ về việc đó lần nào! Vì lúc trước anh chẳng hề có ý định đó với bất cứ người phụ nữ nào ngay cả đụng chạm vào cũng không. Chỉ khi gặp cô anh mới buông bỏ quy tắc của mình hết lần này đến lần khác làm cô nằm ở dưới thân anh! Trong đầu thoáng một tia kinh ngạc, không lẽ cô có thai?
Giọng nói liền trở nên gấp gáp vội cầm lấy tay cô nói
"Em có chuyện gì sao? Không được khỏe ở đâu à? Có phải là em đã có..."
"Đợi đã! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Tôi không có mang thai!" Diệp Tử Ái biết rõ là anh đang có suy nghĩ gì liền cắt ngang dòng suy nghĩ đó.
Vẻ mặt hiện lên một chút thất vọng, cô không có sao? Tại sao khi nghe cô phủ nhận liền không có chút vui vẻ nào.
Diệp Tử Ái nhìn anh chằm chằm, anh ta đang thất vọng sao? Tử Ái ơi là Tử Ái mày đang suy nghĩ cái gì vậy, không lẽ mày tưởng anh ta muốn có con với mày sao? Vội xua đi sự nghi ngờ không đúng đắn cô liền nhấn mạnh thêm lần nữa
"Anh trả lời câu hỏi của tôi đi, nếu như anh có con với một người phụ nữ thì anh sẽ làm gì?"
Trầm mặc vài giây, ngữ điệu bình thường đáp lại cô
"Tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con cô ấy không để họ gặp bất cứ nguy hiểm gì!"
Vậy sao? Vu Dịch cũng sẽ chăm sóc cho mẹ con Tần Lam? Đôi mắt dần lơ đãng đi đâu đó, quả thực bây giờ cô chỉ muốn anh được hạnh phúc, quá khứ dù có đau khổ hay hạnh phúc cô đều muốn quên hết đi toàn tâm toàn ý cầu mong cho Tần Lam sẽ không làm ra chuyện gì dại dột tổn hại đến đứa trẻ.
"Rốt cục là em đang muốn nói đến điều gì cứ ấp a ấp úng khiến tôi thật sự khó hiểu?" Cuối cùng Bạch Tử Ngôn cũng không còn đủ nhẫn nại để chờ đợi cô liền lên tiếng
Diệp Tử Ái dùng ánh mắt đầy phức tạp cùng bất an nhìn anh, cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình để giải thích
"Tần Lam cô ấy đang mang thai!"
"Hả?" Bạch Tử Ngôn tưởng chừng như mình nghe lầm, con ngươi đen láy co lại đầy nghi ngờ
"Hôm nay tôi đi dạo phố thì bất ngờ gặp cô ấy đang trên đường đến bệnh viện phụ sản, trên tay còn cầm tờ giấy vừa mới siêu âm" Diệp Tử Ái tiếp lời
Gương mặt xẹt qua tia lạnh lẽo "Của Vu Dịch?"
Cô khẽ gật đầu, lúc này Bạch Tử Ngôn càng thâm trầm hơn, anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu nhưng xung quanh lại có chút đáng sợ.
Vậy là Vu Dịch chính là ba của đứa bé trong bụng Khiết Tần Lam! Chuyện này thật không ai lường trước được, nhưng như vậy cũng tốt vì giờ đây chắc chắn hắn ta sẽ bị Tần Lam siết chặt lại không còn có thể gặp mặt Tử Ái nữa. Bên môi dâng lên ý cười sau đó thuận tay kéo cô vào lòng, ghé sát vào tai cô nói
"Vậy cũng tốt! Bây giờ em đã không còn cơ hội để day dưa với hắn ta nữa rồi"
Gương mặt liền đỏ bừng ngập tràn ức chế, anh lại nghĩ cô vẫn còn tình cảm với Vu Dịch sao? Cô tuy đã phủ nhận nhưng hình như là anh đã quên mất còn hung hăng nói những lời khiến cô tổn thương, mối giận đêm đó cùng hôm qua anh ở bên người gặp người phụ khác lại trào lên lập tức đẩy anh ra
"Anh nghĩ tôi là người như vậy sao? Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ tiếp tục với Vu Dịch tất cả là do anh tự biên tự diễn"
Môi mỏng cười xấu xa rồi hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô dịu dàng nói
"Ai kêu em cứ sau lưng tôi gặp gỡ hắn, muốn tôi suy nghĩ khác cũng không được"
"Anh..." Diệp Tử Ái bị anh làm cho tức đến nghẹn. Không thèm đôi co với anh liền đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...