Trở về nhà thì cũng đã giữa khuya, Bạch Tử Ngôn bước đi loạng choạng lên lầu hướng về phía phòng của Diệp Tử Ái. Hai mắt mơ hồ kêu réo Hà quản gia
"Người đâu? Mau đem chìa khóa lên đây"
Hà quản gia tức tốc chạy ra, thấy thân thể cao lớn đứng xiên vẹo dựa người vào cánh cửa liền hốt hoảng đến đỡ
"Thiếu gia? Cậu uống say sao..."
"Bỏ ra...mau đưa chìa khóa" Đẩy Hà quản gia ra một bên sau đó trừng mắt nhìn ông nói
Nhìn thấy sự đáng sợ trong mắt anh ông liền nhanh chóng giao chìa khóa ra sau đó cúi đầu lui xuống.
Bàn tay loay hoay một lúc sau mới mở được cửa phòng, anh đẩy mạnh ra sau đó tiến tới bên chiếc giường lớn.
Diệp Tử Ái giờ đây đang yên giấc ngủ nồng trên giường, gương mặt cô qua ánh đèn phòng chiếu vào tựa như một đóa hoa xinh xắn đang nép mình đi ngủ. Hàng lông mi cong vuốt rũ xuống, làn da trắng mịn sáng hồng kèm theo đôi môi nhỏ nhắn căng mọng nhìn cô lúc này trông như một nàng công chúa ngủ trong rừng.
Bạch Tử Ngôn hôn xuống trán cô một cái xong đó ôm lấy thân thể thơm ngát quấn lấy hơi thở ngọt ngào vào trong người.
Diệp Tử Ái bị anh làm cho tỉnh giấc liền hốt hoảng ngồi bật dậy
"Anh...anh đang làm gì vậy?" Vừa dứt câu cô mới ý thức được người đàn ông bên cạnh mình đang có bao nhiêu cơn say, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng lên mũi cô kích thích đại não
"Tử Ái! Tôi nhớ em" Bạch Tử Ngôn trong cơn say tựa như một đứa con nít tìm được mẹ vội choàng người ôm lấy cô không buông còn vùi gương mặt mình vào chỗ ấm áp cao ngút kia nũng nịu nói
Hả?
Anh ta sao lại say đến mức này? Vẻ mặt điển trai thấp thoáng chút đỏ còn có đôi môi mỉm cười không ngớt, cả thân hình to lớn của anh giờ đây nằm đè lên cô khiến hô hấp dần trở nên khó khăn! Đúng là nặng chết mà.
"Nè...anh say rồi, mau ngồi dậy đi! Anh đè chết tôi bây giờ"
Bạch Tử Ngôn như tìm thấy chốn bình yên chỉ an phận nhắm mắt ngủ. Còn cô thì ôm một nổi tức giận khó khăn lắm mới dùng hết sức mình đẩy anh sang một bên thầm mắng
"Đáng ghét! Anh tưởng uống chút rượu là có thể đụng vào người tôi sao?"
Diệp Tử Ái bất mãn liếc mắt sang người Bạch Tử Ngôn, cả người toàn mùi rượu làm cô buồn nôn đến không thể kìm lại được. Bịt chặt mũi của mình cô dùng tay đẩy đẩy anh khó chịu lên tiếng
"Nè...anh mau dậy tắm rửa gì đi! Không thì đi ra chỗ khác ngủ, hôi chết mất"
Cơ thể chẳng chút gì cử động nằm im bất động trên giường cho dù cô có làm cách gì đi nữa cũng không thể lay nổi anh.
Sau một hồi vật vã cô đành đi vào nhà tắm nhúng một chiếc khăn sau đó đi đến chỗ Bạch Tử Ngôn. Nhìn xuống thân hình đầy nam tính say đến mức ngủ luôn không biết trời chăng gì, hận đến nghiến răng cắn lợi.
Nhốt cô ở đây xong bây giờ lại uống say đến mức bất tỉnh còn nằm lên chiếc giường cô đang ngủ nữa chứ! Anh ta đúng là quá đáng mà. Còn chưa hết giận chuyện sáng nay mà bây giờ còn phải hầu hạ chăm sóc anh thử hỏi xem thiên lí ở đâu cơ chứ?
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào áo sơ mi trắng của anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Cô thật sự không muốn làm loại chuyện này một chút nào nhưng nếu cứ để cái mùi này mà đi ngủ thì không thể được, dù không phải lần đầu thấy cơ thể anh nhưng dẫu sao cô cũng là con gái việc cởi áo đàn ông như vậy khiến cô có chút ngượng ngùng.
Bàn tay chần chừ hết để lên cúc áo lại rút về không biết bao nhiêu lần. Đến khi trấn tĩnh lại cảm xúc của mình cô mới không nhanh không chậm cởi từng chiếc cúc áo của anh ra sau đó nhanh chóng quăng đi chỗ khác một cách khó chịu.
Chiếc khăn lông mềm mại có chút nóng chạm vào da thịt anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy. Theo phản xạ xoay người chỗ khác. Lúc này tim Diệp Tử Ái như ngừng đập không dám động đậy, sau khi thấy anh không có thêm bất cứ động tác nào mới tiếp tục lau cơ thể anh.
Từng múi cơ săn chắc trên làn da màu đồng mạnh mẽ, thì ra cơ thể anh lại đẹp như vậy vô cùng cuốn hút. Bàn tay bé nhỏ vô thức chạm vào vòm ngực anh.
Ngay lúc này Bạch Tử Ngôn đột nhiên bắt lấy tay cô kéo cả người cô xuống rồi nhanh chóng lật người áp xuống cơ thể cô.
Diệp Tử Ái cả kinh đến quên mất phải phản ứng như thế nào chỉ bật ra từng tiếng hốt hoảng
"Anh...anh"
"Tử Ái! Em có biết là tôi đau lòng lắm không hả? Tôi thật sự rất muốn xem thử xem trái tim em làm bằng gì mà lại nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy! Bạch Tử Ngôn tôi trước nay chưa bao giờ chịu thua ai càng không để bản thân mình chịu thiệt. Vậy mà khi gặp em tôi lại chẳng thể nào làm gì được chỉ muốn em cho tôi một ít quan tâm như vậy cũng không được sao? Diệp Tử Ái em rất giỏi, tôi thua rồi...thua trong tay em. Tôi rất sợ mất đi em!" Đôi mắt tà mị có chút lơ đãng nhìn gương mặt thoáng ửng hồng của cô, giọng nói của anh pha chút mùi rượu lại trộn lẫn hơi thở nam tính thoáng chốc làm tim cô đập mạnh liên hồi.
Những lời này là lời nói từ tận sâu đáy lòng anh hay là do chất cồn trong người? Đầu cô chợt truyền đến hồi tê dại, cơ thể vốn muốn phản kháng nhưng liền cứng đơ. Không biết nên đối mặt với anh như thế nào, chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt đang không mấy tỉnh táo kia. Còn chưa kịp thông não mấy lời của anh đột nhiên gương mặt anh lại từ từ cúi xuống tựa như muốn hôn cô.
Diệp Tử Ái liền sợ hãi né tránh sang một bên cùng lúc đó anh cũng gục mặt xuống bên cổ cô ngủ mất.
Cơ thể căng cứng, cố gắng lay động người đàn ông phía trên nhưng qua một hồi lại không thấy anh phản ứng bất giác một ngọn lửa tức giận bùng phát. Nói những lời đó với cô xong không chịu giải thích gì liền thản nhiên đi ngủ? Hơ anh cũng thật biết cách chọc tức người khác.
Nén lại cơn phẫn nộ của mình cô hung hăng đẩy anh sang một bên đầy chán ghét sau đó liền đứng dậy bỏ ra ngoài để lại thân cao lớn nằm trên giường. Cô thật sự không thể nào ở gần anh thêm chút nữa nếu không sẽ không nhịn được mà làm chuyện gì đó khiến bản thân phải hối hận
***
Đến giữa trưa, khi mặt trời đã lên đỉnh đầu lúc này Bạch Tử Ngôn mới tỉnh dậy, theo bản năng sờ vào chỗ bên cạnh mình như tìm kiếm gì đó nhưng lại không thấy. Đôi mắt mơ màng mở ra nhìn xung quanh. Trong não anh lúc này đang dần hiện ra cảnh tượng hôm qua lúc ở Hoành Lục rồi cho đến khi về nhà. Tử Ái!
Anh ngồi dậy đi xuống lầu tìm kiếm cô chân vừa đặt xuống dưới là bên mũi đã ngửi thấy một mùi thơm lần theo dấu mùi hương đó dẫn đến căn bếp rộng lớn. Dáng người nhỏ nhắn cùng đường cong quyến rũ lấp ló trong tà áo sơ mi ngắn của anh, đôi chân dài trắng trẻo làm anh có chút khô rát ở cổ!. Cô đang nấu ăn?
Bạch Tử Ngôn không vội gây tiếng động chỉ nhẹ nhàng rón rén đến gần cô. Diệp Tử Ái cả đêm không thể nào chợp mắt được chỉ đành dậy sớm nấu chút cháo cho anh, mặc dù anh đã làm rất nhiều chuyện xấu xa với cô nhưng không hiểu vì sao cô lại như bị ma xui quỷ khiến xuống tận bếp nấu đồ ăn cho anh sợ anh sau khi tỉnh lại sẽ khó chịu. Riết rồi cô chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa.
Đang chăm chú nêm nếm lại nồi cháo đang sôi ùng ục thì từ đâu một vòng tay lớn siết chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn. Cô bị Bạch Tử Ngôn ôm ở sau lưng hoảng loạn la lên một tiếng sau đó nghiêng đầu nhìn người phía sau.
Bạch Tử Ngôn khẽ cười thâm thúy nhìn cô đầy ấm áp, giờ đây anh cảm thấy trong lòng mình như bị một sợi lông quét qua, vui vẻ nói
"Em đang làm gì vậy?"
Gương mặt cô thoáng đỏ ửng đầy xấu hổ, anh dậy rồi sao? Còn làm mấy cái hành động đáng ghét này nữa chứ xém chút nữa cô bị sặc đến không thể thở nổi rồi. Hậm hực nhìn anh bộ dạng không mấy thiện cảm
"Anh nhìn mà không biết sao? Tôi đang nấu cháo!"
Vậy sao? Nhưng mà cô nấu cháo cho ai?
Bạch Tử Ngôn không biết tại sao lại lén cười trộm sau đó giả vờ như không, thắc mắc hỏi
"Em nấu cháo cho ai?"
Cái tên này là đang cố tình đây mà, thật khó ưa không lẽ cô nói là cô nấu cho anh sao? Vì lí do gì mà cô phải làm như vậy!. Có chút không vừa ý quay sang nhìn anh
"Cho tôi...không lẽ tôi đói bụng mà cũng không được nấu thứ gì đó ăn sao?"
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của anh, tuy vậy nhưng anh vẫn cố tình trêu chọc cô tiếp mặc cho cô có tỏ thái độ gì.
"Nhưng mà bây giờ tôi cũng đói bụng rồi...hay là chúng ta ăn chung đi"
Cơ thể thoáng run lên, anh đúng là mặt dày quá nha! Cô khó chịu dịch chuyển người mong thoát khỏi vòng tay anh nhưng lại không thể nào thoát ra được ngược lại còn bị anh ôm chặt hơn.
"Anh muốn anh thì tự đi mà nấu!"
Môi mỏng ranh mãnh ghé sát vào vành tai cô thì thầm đầy ám muội, còn cố ý lướt nhẹ qua chiếc gáy trắng thơm tho của cô.
"Nhưng mà tôi chỉ muốn ăn đồ của em nấu!"
Động tác này bất giác khiến Diệp Tử Ái có chút hoảng loạn, lại vô cùng ngứa ngáy cái tên này lúc nào cũng giỏi trêu chọc cô đã vậy còn bày ra bộ mặt vô tội đáng thương. Ánh mắt không biết có bao nhiêu gian trá nhìn cô đắm đuối. Chỉ nhiêu đó thôi đã khiến cô nổi hết cả da gà hận không thể đánh anh một cái.
"Tôi nấu không có ngon đâu...mắc công anh ăn vào lại xảy ra chuyện gì lúc đó tôi có 10 cái mạng cũng không đền nổi"
Haha
Bạch Tử Ngôn bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho bật cười khẽ đưa tay véo má cô đầy cưng chiều nhỏ giọng nói
"Không sao...chỉ cần là đồ em nấu thì tôi đều có thể ăn được"
Một câu nói phát ra từ miệng anh khiến cô dấy lên từng đợt sóng nhỏ trong lòng, mặt cũng vì thẹn quá liền hóa giận bất mãn buông muỗng xuống sau đó xoay người đẩy anh ra rồi tức tốc chạy đi còn kèm theo lời nói
"Mặc kệ anh...hừ"
"Nè? Em không ăn à?" Bạch Tử Ngôn ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ bỏ trốn liền lớn tiếng hỏi
Diệp Tử Ái sắp bị anh chọc cho tức điên nhanh chóng nói lớn đáp lại "Tôi nấu cho anh đó! Anh tự ăn đi"
Nghe xong gương mặt đang thẫn thờ chưa hiểu chuyện đã lập tức cười, nụ cười mang theo bao nhiêu sự ấm áp khiến ai nhìn vào đều bị thu hút. Nhìn nồi cháo ở dưới mặt bếp tâm tình liền trở nên vui vẻ không ngần ngại dùng muỗng khi nãy cô nếm múc một muỗng đầy ăn thử.
Vừa cho vào miệng ngay lập tức hai mắt mở to đầy kinh ngạc, vậy mà cô lại kêu không ngon thật ra là quá ngon đi chứ! Cô gái thật chỉ giỏi lừa anh.
***
Ăn bữa sáng ngon miệng xong, Bạch Tử Ngôn chuẩn bị đi thay đồ để đến công ty xử lí công việc. Một thân áo sơ mi trắng đang chỉnh cà vạt ở trong phòng thay đồ, bỗng nhiên động tác dừng lại ánh mắt khẽ liếc ra ngoài cửa thì phát hiện có một bóng dáng nhỏ nhắn đang lấp ló chỗ cánh cửa trông rất mờ ám. Thấy vậy anh không vội bắt cô chỉ ho vài tiếng sau đó vẫn thản nhiên như không tiếp tục việc đang dở dang.
Diệp Tử Ái ở bên ngoài đang rất nóng lòng cô đang có ý định xin anh cho ra ngoài nhưng lại không biết phải nói sao? Chỉ do dự đứng ở cửa không yên, nếu như vô tình chọc anh tức giận nữa thì cái mạng nhỏ này của cô xem như xong! Nhớ lại dáng vẻ phát điên của anh, gương mặt cô liền trắng bệch cả người dấy lên từng cơn lạnh lẽo.
"Tử Ái! Em lại muốn làm gì sao? Đứng ở ngoài cửa nhìn lén tôi thay đồ như vậy là không tốt đâu cô gái"
Sao? Nhìn lén? Hơ hơ cô lại chẳng thèm thuồng gì anh đến mức đó! Liền xông xáo tiến thẳng vào đối mặt với anh hung hăng nói
"Ai nhìn lén anh chứ? Anh nói chuyện cho đàng hoàng nha"
Vừa dứt câu thì tay đã bị anh nắm lấy kéo cô lại trong lòng mình mà ôm chặt, môi mỏng tà mị nhếch lên một đường đầy mị hoặc nhìn cô từ trên xuống
"Sao hả? Em không thừa nhận sao? Vậy em nói thử xem em ở bên ngoài cứ lén lút như ăn trộm vậy là có mục đích gì?"
"Tôi..." đang tính lên tiếng nói gì đó liền đột nhiên khựng lại, lông mi run rẩy rũ xuống, vẻ mặt vô cùng khó xử
Thấy sự khác thường anh cũng thầm đoán ra cô chắc đang muốn xin xỏ anh gì đó đây! Tuy thừa biết được nhưng anh chỉ làm bộ như không vẫn ung dung thư thả nói
"Em sao? Có chuyện gì à?"
Diệp Tử Ái cứ chần chừ mãi nhìn sâu vào đôi mắt sáng của anh sau đó hít một hơi sâu cố gắng bật ra tiếng nói
"Tôi có thể ra ngoài được không? Ở trong nhà hoài quả thực rất chán..."
Trầm ngâm suy nghĩ vài giây sau đó liền xoay người ép cô vào tủ quần áo rộng lớn để tấm lưng cô dán lên thành tủ, tư thế vô cùng kì hoặc, Diệp Tử Ái được một phen hoảng hốt vội lấy hai chống đỡ khuôn ngực lạnh lẽo của anh. Ghé sát gương mặt điển trai đầy kiêu ngạo lại gần vào đôi môi đang mím chặt kia không nhanh không chậm nói bằng giọng xấu xa
"Cho em ra ngoài cũng được nhưng đổi lại một điều kiện!"
Điều kiện? Sắc mặt cô liền tái nhợt, hô hấp dần mất kiểm soát tựa như bị anh làm cho ngạc nhiên.
"Điều kiện gì?"
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp như đóa hoa nở rộ trong nắng sớm kia dần di chuyển xuống đôi môi đỏ trượt một đường tới xương quai xanh khiêu gợi môi cong lên một đường quyến rũ khẽ nói nhỏ vào lỗ tai cô
"Hôn tôi"
Nhận ra ánh mắt đầy xấu xa kia còn thêm giọng nói mờ ám của anh, da đầu cô giật lên từng hồi. Anh ta thật biết cách trao đổi! Cô hận...Vẻ mặt đầy phẫn nộ nhìn anh không chút sợ sệt
"Dựa vào đâu mà tôi phải chấp nhận điều kiện của anh?"
Bạch Tử Ngôn dễ dàng biết chắc rằng cô sẽ phản đối anh nhưng anh lại không hề tức giận còn cố tình luồn tay vào áo cô xoa nắn nơi đẫy đà kia gian manh nói
"Dựa vào việc em muốn được ra ngoài! Thôi nào chỉ một nụ hôn đầy tình cảm thôi mà"
Đáy mắt tựa như nổi lửa đầy chán ghét liếc mắt nhìn anh không phục. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cơ thể đang bị bàn tay kia chiếm giữ liền vội vàng giãy giụa
"Mặt anh cũng thật dày quá rồi đó...sao có thể vô sỉ mà đưa ra loại điều kiện này được chứ?"
Bạch Tử Ngôn chậm rãi bật cười sau đó nương theo da thịt cô phủ lên cặp mông đầy đặn, Diệp Tử Ái bị anh làm cho cứng đơ người tựa như mất hết phản ứng trơ cặp mắt to nhìn anh đầy sợ hãi
"Anh...Anh"
Chậc chậc
Cô gái nhỏ này cũng thật quá nhảy cảm chỉ vài động tác nhỏ đã làm cơ thể mềm mại của cô mềm nhũn. Ngay khi không chịu nổi sự nóng bỏng ở dưới tay liền nhanh chóng áp sát vào môi cô tham lam mút lấy sự ngọt ngào của cô.
Đầu Diệp Tử Ái vang lên tiếng nổ lớn liền liều mạng lắc đầu phản kháng "Ưm...đừng"
Cơ thể to lớn của anh chống đỡ lấy thân thể như nước của cô, hai tay tự do làm loạn trên đó, dời dần nụ hôn xuống chiếc cổ trắng nhẹ nhàng gặm nhắm như đang thưởng thức món ngon. Hơi thở lạnh lẽo đầy bá đạo ngang nhiên quấn lấy cô không rời gấp gáp tháo bỏ chiếc áo cô đang mặc ra, dùng ánh mắt tham lam của mình cẩn thận nhìn ngắm
Diệp Tử Ái đầu óc mụ mị không thể nào chống lại được anh, một lần nữa cơ thể cô vô lực bám vào anh để không ngã quỵ xuống! Môi anh không còn kiểm soát được nữa liền hung hăng vồ lấy đôi tuyết trắng cao ngút, tàn ác xoa nắn nụ hoa căng cứng của cô.
Diệp Tử Ái toàn thân run lên bần bật đến vô thức thốt ra tiếng ngâm nga mê người " Dừng lại đi...tôi không muốn"
"Chẳng phải em cũng đang rất thích cảm giác này sao? Lí do gì lại kháng cự?" Bạch Tử Ngôn cắn khẽ vào vành tai cô khó khăn lên tiếng
Giọng nói trầm thấp như ma quỷ dẫn dụ xâm chiếm lấy đầu óc cô không sót lại thứ gì chỉ nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp ngăn không để bản thân tiếp tục trầm luôn theo anh nữa
Nhìn ngắm vẻ mặt cam chịu của cô Bạch Tử Ngôn thầm cười xấu xa, chủ động cởi bỏ quần áo trên cơ thể của mình trực tiếp áp vật nóng bỏng lên người cô ra sức ma sát
Lí trí của Diệp Tử Ái đã bị trôi dạt đến tận nơi nào chỉ sót lại sự khó chịu trong người, mà vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển kia lại bị bàn tay anh bắt lấy, xong còn ngang nhiên giơ một chân cô lên quấn lấy bên hông anh. Động tác vô cùng thành thục không chút sơ hở, tiếng thở gấp gáp đầy dục vọng bao quanh lấy cả phòng thay đồ, không gian liền trở nên cực kì mị hoặc ám muội. Đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy khoang miệng cô làm càng.
"Tử Ái...Tôi không thể nào ngừng việc muốn em ngay bây giờ!"
Bên tai vang lên âm điệu gọi mời đầy mê hoặc của anh, Diệp Tử Ái bất lực lắc đầu cô không muốn tiếp tục bị anh điều khiển nữa, cơ thể vốn rất muốn đẩy anh ra nhưng không hiểu sao nó lại căng cứng còn cong người một cách tuyệt đẹp tựa như dẫn dụ anh vào chiếm nhanh lấy cô hơn!
Ánh mắt thu lại hết biểu cảm cùng phản ứng của cô, đôi môi gian ác khẽ cười hài lòng tham lam nhấn người đẩy vật to lớn vào trong cơ thể khít chặt của cô.
Mặc dù rất đau nhưng Diệp Tử Ái vẫn cố gắng không bật ra tiếng rên rỉ chỉ vội hít lấy một hơi đầy uất ức nhìn anh.
"Khốn khiếp"
Hôn lên cánh môi run rẩy, động tác không hề có chút dừng lại càng mạnh mẽ ra vào. Vùi khuôn mặt đang ngập tràn khoái cảm vào cổ cô tham lam quấn lấy hương thơm dịu mát giọng nói khàn đặc đầy nam tính vang lên
"Cơ thể em thật khiến mọi đàn ông khao khát..tôi lại chẳng thể nào kìm nén lại được. Tử Ái mau ôm chặt tôi"
Rốt cuộc sự thô bạo cùng sức lực của anh đã đánh tan ý chí của cô chỉ còn biết hướng mắt nhìn vào khoảng không cảm nhận từng cảm giác kích tình xa lạ mà anh đem lại, hai bờ vai uyển chuyển run lên bần bật, hai nghe theo sự sai khiến của ma quỷ mà vòng lên người anh bám lấy
"Ư...ư...đừng nói nữa"
Haha
Cô gái nhỏ này cũng biết xấu hổ sao? Hơi thở dồn dập gấp gáp áp xuống môi cô cuốn lấy hết thảy tiếng than thâm trầm chỉ để lại một đường chỉ bạc đầy ái muội trên môi cô.
"Em cũng biết xấu hổ sao?" Vừa nói anh vừa xoay người cô lại để lưng cô đối diện với anh sau đó ở phía sau kịch liệt luân động
"Anh...á...ưm" Diệp Tử Ái bị anh làm cho tức đến phát điên nhưng lại chẳng thể nào làm gì được anh, hai tay bất giác bám chặt lên thành tủ lạnh lẽo cố trụ vững cơ thể của mình.
Hôn lên tấm lưng trắng ngọc, anh mê man đắm chìm vào khoái cảm chỉ muốn đem cô cùng anh hòa nhập lại thành một. Sự se khít bên dưới như một đợt công kích khó cưỡng lại được, thân thể tráng kiện đúng chuẩn người mẫu giờ đây cũng thấm ướt mồ hôi, nhiệt độ trong phòng không biết là tăng lên bao nhiêu chỉ biết rằng cả anh và cô đều hừng hực ngọn lửa. mái tóc dài óng mượt bị mồ hôi làm cho dính vào cổ tạo nên một cảm giác quyến rũ đến khó tả.
Đôi môi thản nhiên gặm nhấm từng tấc da thịt ở phía sau lưng cô, dần khoái cảm truyền đến Diệp Tử Ái khó nhọc thở hổn hển. Tưởng chừng như mình sắp ngất đi!
Không biết qua bao lâu, đã dùng bao nhiêu loại tư thế cô chỉ biết rằng tinh lực người đàn ông này rất khỏe khắp mọi chỗ đều qua màn hoan ái này. Đến khi đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại bất tỉnh không còn biết gì nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...