Mấy người Xích Dương Tông ngồi đó ăn uống thoải mái cứ như đi chơi vậy.
Làm các đệ tử của tông môn khác có chút khó chịu.
Đương nhiên khó chịu nhất chắc chắn là mấy người của Linh Tê Tông.
Nghiêm Phong Trạch đi lại gần chỗ của Xích Dương Tông, “Mạnh trưởng lão, đại hội sắp bắt đầu rồi, mọi người cứ ăn uống như vậy coi chừng sẽ bỏ lỡ đó.”
Mạnh Dĩnh không thèm ngẩng đầu chỉ lo giục Từ Từ làm thêm mấy phần kem, “Linh Tê Tông mà muốn ăn thì tự đi mà làm, ganh tị với bọn ta cũng không được gì đâu.”
Chúng tôi muốn ăn hồi nào! Ai lại lấy huyền băng quặng làm dụng cụ làm bếp bao giờ, mấy người đang khoe sự giàu có của Xích Dương Tông đúng không?
Nghiêm Phong Trạch bị Mạnh Dĩnh đuổi về chỗ, suy nghĩ một hồi cũng không biết làm sao chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn thôi chứ sao giờ!
Vừa đến giờ, Tân Tú thiên kiêu đã lập tức bắt đầu.
Thi đấu chia ra nhiều ngày.
Hai ngày đầu là của nhóm tân tú, hai ngày sau là của nhóm thiên kiêu.
Đương nhiên phần được mong đợi nhất của đại hội là các trận đấu của nhóm thiên kiêu, hai ngày đầu chỉ là một số đệ tử trong nhóm tân tú thể hiện bản lĩnh thôi.
Vòng đấu thứ nhất chiến tập thể của nhóm tân tú, người trong nhóm tân tú sẽ đấu với nhau, đệ tử nào trụ được đến cuối cùng thì xem như tông môn đó thắng.
Trận đầu là trận giữa các đệ tử của hai tông môn nhỏ, Yến Trì liếc nhìn qua quy tắc một chút, trận đấu sẽ diễn ra trong một nén nhang, đệ tử nào rời khỏi đài thi đấu sẽ bị tính thua cuộc, người trụ lại cuối cùng sẽ là người thắng.
Mấy đệ tử Kim Đan kỳ tranh nhau lên đài, hào hứng thể hiện tất cả bản lĩnh của mình cố gắng đẩy đối thủ khỏi đài thi đấu.
Rốt cuộc lúc gần hết giờ thì có một người không chịu đựng được bị đẩy ra khỏi đài thi đấu, thắng thua đã rõ.
“Trận tiếp theo, xin mới tân tú của Linh Tê Tông và tân tú của Xích Dương Tông lên đài.”
“À đến các ngươi rồi kìa.” Mạnh Dĩnh mới ăn xong, thỏa mái ngồi tựa lưng vào ghế, liền nghe được trọng tài gọi tên tông môn của mình lên đài, “Các ngươi đi nhanh đi! Ta nghĩ là các ngươi biết hậu quả khi thua đúng không.”
Lời nói của Mạnh Dĩnh làm Thiên Thành và Thiên Hằng hoảng hồn, nhưng thật ra Yến Trì lại không muốn đứng lên, “Mạnh trưởng lão, ta cũng phải lên sao?” Yến Trì nghiêng đầu nhìn nhìn các đệ tử của Linh Tê Tông đang đứng bên cạnh, “Ta cảm thấy có hai vị sư huynh là đủ rồi có thêm ta thì giống như đang ăn hiếp người ta vậy.” Đương nhiên thật ra là do y lười, không muốn đứng dậy thôi!
Các đệ tử Linh Tê Tông làm gì chịu để yên cho Yến Trì nói như vậy, định đi lại hỏi tội Yến Trì thì bị Nghiêm Phong Trạch ngăn lại, “Vị đạo hữu này, thi đấu là để xem ai có thể cười đến cuối cùng, không biết thực lực của ngươi có lợi hại như miệng của ngươi không.”
Yến Trì cười cười, đã lâu lắm rồi y mới bị người ta mỉa mai lại như vậy.
Kiếp trước y đứng ở đỉnh cao mấy trăm năm, mọi người khi thấy y đều sợ hãi.
Bỗng nhiên bị một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói như vậy, thấy rất mới mẻ đó.
Yến Trì nghĩ, nếu bây giờ y thể hiện năng lực của tu vi Đại Thừa kỳ, chắc chắn sẽ hù mấy người này xỉu hết!
“Hai vị sư huynh cũng biết rồi đó, cơ thể ta không khỏe, tu vi không đủ, nhớ phải chiếu cố ta nha.
Nếu như ta không cẩn thận mà bị thương chỗ nào đó, lát nữa khi Lan Lan trở về là ta không biết dỗ làm sao đó!” Nhìn có vẻ như Yến Trì đang nói với Thiên Thành và Thiên Hằng, nhưng mà nửa câu sau lại tràn ngập sự uy hiếp.
Thiên Thành và Thiên Hằng nhớ đến sự yêu thương và bảo vệ của thiếu tông chủ dành cho đạo lữ nhà mình, thật sự chịu không được mà!
Đệ tử Linh Tê Tông đều đang thầm nắng Yến Trì không biết xấu hổ, ỷ vào thực lực của Giang An Lan mà diễu võ dương oai.
Yến Trì, Thiên Thành và Thiên Hằng cùng lên đài, y tùy tiện tìm một cái góc sát bên ngoài để đứng đó.
Các đệ tử của Linh Tê Tông ở đối diện đều nhìn chằm chằm vào y, trong mắt bọn họ đẩy Yến Trì rớt khỏi đài thi đấu quả thực dễ như trở bàn tay.
Thiên Thành và Thiên Hằng khổ mà không dám nói, trong tình huống này chỉ có thể liều mạng che chở cho Yến Trì để y đừng bị thương.
Trận đấu vừa bắt đầu, hai đệ tử của Linh Tê Tông đã lao lên trước, hai người ngăn cản Thiên Thành và Thiên Hằng muốn cầm chân hai người này, người còn lại lao về phía Yến Trì.
Thiên Thành đã sớm đoán được đối phương sẽ ra tay với Yến Trì, hắn nhìn Thiên Hằng một cái, hai người hiểu ý lập tức hành động, Thiên Thành cản đường người đang chặn Thiên Hằng để Thiên Hằng đến chắn trước mặt Yến Trì, ngăn cản người muốn làm hại đến bảo bối được thiếu tông chủ của họ đặt trong tim.
Thấy một chiêu không thành công, đệ tủ Linh Tê Tông cũng không chịu từ bỏ, ba người liên thủ bắt đầu đối phó Thiên Thành và Thiên Hằng, ý đồ đột phá được sơ hở của hai người.
Thực lực của Thiên Thành không cần phải bàn cãi, người dẫn đầu của Ngọc Tự bối, thực lực có thể sánh ngang với Ngọc Dao.
Thiên Hằng đã trưởng thành rất nhiều sau đại hội tranh tài của tông môn, tâm cảnh đã được rèn giũa, bản thân thiên phú Đơn linh căn của hắn rất cao, ngắn ngủn mấy tháng, thực lực đã tăng lên rất nhiều, có thể cùng Thiên Thành chống đỡ những đòn tấn công của đối thủ.
Hai người vẫn thường xuyên luyện tập cùng nhau, tuy rằng trước kia quan hệ có chút không tốt nhưng mấy ngày nay luyện tập cho Tân Tú thiên kiêu coi như cũng ăn ý.Hai người này phối hợp khiến cho ba người của Linh Tê Tông không thể tìm ra sơ hở.
Thiên Thành rút kiếm chém ra một đạo kiếm khí, làm một người bên kia phải lùi ra.
Thiên Hằng đứng ở phía sau kết ấn, một cái trận pháp hiện lên, tạo thành một tấm lưới kiếm khí của Thiên Thành tung hoành ngang dọc trong tấm lưới mà linh lực của Thiên Hằng cũng phát huy được uy lực lớn nhất khi ở trong tấm lưới, cộng thêm kiếm khí của Thiên Thành, sinh ra uy lực rất lớn.
Hai người một tiến một lùi, phối hợp ăn ý đến nỗi mọi người dưới đài đều không ngớt lời khen ngợi.
“Hai vị tân tú này của Xích Dương Tông rất khá, lấy trận pháp phụ trợ, tìm được phương pháp phối hợp giữa kiếm tu và pháp tu.
Đây là lần đầu tiên ta thấy kiếm tu pháp tu có thể phối hợp ăn ý như vậy.” Sư huynh của Vân Thanh Nhàn Bạch Hồng Đảo- Từ Hiến vuốt râu của mình, gật đầu, trên mặt toàn vẻ tán thưởng đối với Thiên Hằng và Thiên Thành.
“Từ trưởng lão quá khen, so với Ngọc Tự bối, bọn họ còn phải nỗ lực nhiều.” Mạnh Dĩnh nghe người khác khen, cực kỳ cao hứng và đắc ý.
“Bất quá, vị đạo lữ kia của thiếu tông chủ, ta thực sự có chút nhìn không thấu.” Từ Hiến thả thần thức ra đánh giá, nhưng dù cố gắng nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy đối phương chỉ là một tu sĩ Tâm Động kỳ, “Kim Đan đấu với nhau, trận đấu này chắc hẳn rất gian nan nhưng người này đứng ở trung tâm lại không hề hoảng loạn, hình như không hề sợ bị lan đến.”
“Sư huynh nói đúng, người này biết mình là điểm đột phá của trận đấu này nhưng lại chọn đứng gần rìa của đài thi đấu nhìn như không hề lo lắng sẽ bị đánh ra ngoài.” Vân Thanh Nhàn vừa mới phát hiện ra vị đạo lữ này của thiếu tông chủ nhìn như ăn không ngồi rồi, việc gì cũng dựa vào Giang An Lan, nhưng mà thái độ biểu hiện ra ngoài lại coi thường tất cả, phảng phất như bất kỳ kẻ nào cũng chỉ là con kiến, không đủ để y chú ý.
Đây không phải là phản ứng nên có của một người có tu vi thấp.
“Thanh Nhàn ngươi hãy nhìn kỹ linh căn của tiểu tử kia.” Mạnh Dĩnh nhắc nhở Thanh Nhàn.
Thực lực thật sự Yến Trì thì nàng cũng không biết, chỉ nghe Giang Hiển Chiêm nói qua, tiểu tử này không có vô hại như những gì y biểu hiện.
Chuyện lúc trước y trợ giúp Giang An Lan vượt qua lôi kiếp, Mạnh Dĩnh cũng nghe được.
Lôi kiếp lần đó đến Giang An Lan còn phải nằm ba ngày mới có thể đứng dậy nhưng Yến Trì đã mau chóng khỏe lại và bắt đầu phá nát nơi ở của nàng.
“Trời ơi là Thiên Linh căn à?” Vân Thanh Nhàn được nhắc nhở, lúc này mới phát hiện ra Yến Trì là Thiên Linh căn.
Đã rất nhiều năm Tu Chân giới không xuất hiện người nào có Thiên Linh căn rồi, “Các ngươi dùng Xích Dương Thánh Hỏa để che dấu nên ta mới không chú ý tới.”
“Không chỉ như thế, cả thời thiếu niên của Tiểu Trì đều ở Phàm Nhân Giới, mãi đến khi Hiện Chiêm dẫn y đến đây, tính một chút Tiểu Trì chỉ mới tu luyện được vài chục năm thiên phú cỡ này hơn hẳn so với tông chủ của tông môn nào đó rồi.” Mạnh Dĩnh nói xong liền nhìn sang Linh Tê Tông bên cạnh, nói cho ai nghe, nói tới ai, trong lòng mọi người đều hiểu.
“Thì ra là thế, chỉ mới bắt đầu tu luyện mà đã được đến tu vi như vậy thật sự rất khá.” Vân Thanh Nhàn gật đầu lại càng có thêm hảo cảm với Yến Trì.
Không! Chủ tử không hề tu luyện, mỗi ngày đều chỉ ăn rồi ngủ thôi! Từ Từ-người duy nhất ở đây biết Yến Trì thật ra mỗi ngày ở Xích Dương Phong không phải ăn cơm, ăn linh quả thì là đang nằm nghỉ ngơi- đang âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, bỗng nhiên sức mạnh của kiếm khí Thiên Thành quá lớn, làm trận pháp tự sụp đổ.
Hai người sửng sốt, đây là lần đầu tiên mà hai người có loại sơ xuất này, đệ tử Linh Tê Tông bắt được sơ hở này xông thẳng về phía Yến Trì.
Thiên Thành và Thiên Hằng thầm nghĩ chết rồi, muốn xoay qua cứu thù đã muộn.
Trong đầu bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh khi Giang An Lan trở về sẽ nổi điên lên mà chém đầu họ.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, Yến Trì - người vốn đứng rảnh rỗi ở một bên, buồn chán đến nỗi sắp ngáp luôn rồi- chỉ vô cùng đơn giản bước hai bước sang bên cạnh trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của mọi người liền dễ dàng tránh được công kích của đệ tử Linh Tê Tông.
“Hai vị sư huynh, đã bảo phải che chở cho ta rồi mà.
Tại sao không báo trước một tiếng mà đã để người khác lao về phía ta vậy.” Yến Trì vỗ vỗ người mình để vỗ đi chút bụi vốn không tồn tại trên người, nhìn về phía người đã lao về phía mình, giơ tay lấy ra một tấm phù ném về phía người đó.
“Đùng ——” một tiếng, đệ tử kia đã bị khí sinh ra từ vụ nổ quăng ra bên ngoài bị tuyên bố thua cuộc.
“Bạo liệt phù?!” Mọi người nhìn cảnh vừa rồi mà sợ đến ngây người.
Tấm bạo liệt phù này quý giá cực kỳ! Mỗi một tấm đều là do người viết sử dụng linh lực của mình mà vẽ lên.
Khi sử dụng linh phù này sẽ không tiêu hao linh lực của người sử dụng mà là linh lực có sẵn trên linh phù.
Mỗi năm khi đấu giá linh phù sẽ bị đẩy lên tới giá trên trời.
Bất quá chỉ là một kỳ Tân Tú thiên kiêu mà thôi, tu sĩ Tâm Động kỳ này vậy mà trực tiếp sử dụng một tấm linh phù đáng giá ngàn vàng.
.
Hình như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người, tâm lý khoe khoang của Yến Trì lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, y lại lấy ra một chồng linh phù, nhìn qua hai đệ tử Linh Tê Tông còn lại trên đài nói: “Còn muốn tới không, ta còn rất nhiều, đây là Lan Lan làm cho ta để ta ném chơi đó.”
Nghe đến đây mọi người sắp nổi điên rồi, linh phù giá trị ngàn vàng vậy mà người ta làm cho đạo lữ ném chơi kìa! Rốt cuộc thiếu tong chủ của Xích Dương Tông sủng đạo lữ đến mức nào vậy, có bao nhiêu của cải vậy? Thiếu tông chủ còn thiếu đạo lữ không?
Thiên Thành và Thiên Hằng đã biết từ lâu rồi, hai người tỉnh táo lại rất nhanh, thừa dịp hai đệ tử Linh Tê Tông còn đang thất thần, nhanh chóng quăng bọn họ ra ngoài.
“Xích Dương Tông thắng!” Trọng tài hô! Trận đấu này giữa Linh Tê Tông và Xích Dương Tông, chiến thắng thuộc về Xích Dương Tông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...