Triều Tiên Đài nằm trên ngọn núi cao nhất của Tu chân giới.
Cách trời rất gần nên mang ý nghĩa như phi thăng thành tiên.
Tuy rằng Xích Dương Tông xuất phát sớm, nhưng do Mạnh Dĩnh dẫn các đệ tử đi thăm thú khắp nơi nên đã mất không ít thời gian.
Dưới chân núi, các đệ tử tông môn đến tham gia Tân Tú thiên kiêu đã đến gần đông đủ.
Linh Tê Tông sẽ tổ chức đại hội lần này nên một đám đệ tử Linh Tê Tông đã đứng chờ sẵn ở chân núi.
Toàn bộ Tu chân giới đều biết, Xích Dương Tông và Linh Tê Tông không ưa nhau cho nên khi nhìn thấy Mạnh Dĩnh dẫn theo các đệ tử Xích Dương Tông bước xuống từ trên linh thuyền, mọi người đều đứng lại để chờ xem kịch hay.
Yến Trì đi bên cạnh Giang An Lan, đây là lần đầu tiên y tham gia một đại hội như thế này ở Tu chân giới nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
Thần thức của y đánh giá xung quanh, hơn phân nữa các đệ tử tới tham gia đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, khó lắm mới tìm được một hai người ở Nguyên Anh kỳ.
Dù sao cũng là đệ tử tham gia Tân Tú thiên kiêu, ngoại trừ các trưởng lão hoặc tông chủ dẫn đội thì phần lớn các đệ tử đều là những người ưu tú nhất của tông môn.
Quan trọng nhất của tu tiên là thiên phú và nỗ lực có người qua ngàn năm cũng chỉ ở Kim Đan kỳ lại có người mới trăm năm đã ở Độ Kiếp kỳ.
Yến Trì nghĩ trong tất cả những người mà y biết ngoại trừ y thì thiên phú lợi hại nhất chính là Giang An Lan.
Đời này chưa đầy trăm tuổi đã là kiếm tu Nguyên Anh kỳ, kiếp trước gần 500 tuổi đã là kiếm tu Độ Kiếp kỳ.
Ừm, rất tốt, mắt nhìn người của y thật tốt.
Đây chính là lựa chọn hoàn hảo nhất làm chỗ dựa để y ăn cơm mềm!
“Quả nhiên Tân Tú thiên kiêu của bây giờ chỉ toàn là hư danh.
Đến cả một đệ tử Tâm Động kỳ nhỏ bé mà cũng có thể tham gia rồi.
Hay là nói thực lực đệ tử Xích Dương Tông bây giờ cũng chỉ đến đó mà thôi, tìm đại một đệ tử Tâm Động kỳ để góp đủ số.” Khi Yến Trì đang quan sát xung quanh liền nghe thấy một giọng nói vênh váo tự đắc truyền đến từ phía trước.
Yến Trì nhìn thái độ của đệ tử Xích Dương Tông đều là vẻ thản nhiên như không, hình như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.
Thậm chí y còn nhìn thấy một nụ cười vui sướng khi người gặp họa trên mặt họ.
Thiên Thành lùi dần về cạnh Thiên Hằng, chủ động giải thích: “Yến sư đệ không cần để ý, vừa nghe giọng đã biết là mấy người của Linh Tê Tông.
Đại hội nào cũng sẽ qua đây gây rối.” Thiên Hằng trợn mắt, năm rồi khi hắn nghe thấy còn có chút tức giận nhưng vẫn nhịn xuống vì không muốn cãi nhau với người khác, từ sau ngày đại hội tranh tài của tông môn tâm cảnh của hắn đã được đề cao rất nhiều, đối với loại này khiêu khích trẻ con như vậy hoàn toàn không có cảm giác gì.
“Hơn nữa, lần này hắn ta xui xẻo rồi.” Thiên Thành cười cực kỳ gian xảo, nói nhỏ với Yến Trì bảo y nhìn Giang An Lan.
Ở Xích Dương Tông nếu có ai nói xấu Yến Trì nửa lời, thiếu tông chủ sẽ lập tức đưa người đó đến Tư Quá Nhai để tự mình cảnh tỉnh.
Thiên Thành nói không sai, sắc mặt Giang An Lan đang rất tệ, cậu nhìn chằm chằm vào đệ tử Linh Tê Tông vừa mới nói chuyện như kiểu nếu đối phương dám nói thêm câu nữa cậu sẽ trực tiếp động thủ.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì, chẳng lẽ ta nói sai sao?” Đệ tử Linh Tê Tông kia chỉ vào Yến Trì tiếp tục nói, “Ở đây không phải có một người mới đến Tâm Động kỳ hay sao? Tu vi như vậy mà cũng có cửa tham gia Tân Tú thiên kiêu, đúng là chuyện lạ nha!”
Yến Trì không nghĩ đến y chỉ đứng một chỗ mà cũng có người đến kiếm chuyện nhưng mà y cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp như vậy.
Yến Trì giống như cảm thấy chuyện này chưa đủ lớn, y nhìn về phía đệ tử kia, duỗi tay chỉ vào mình, “Vị đạo hữu này là đang nói ta sao? Hình như Tân Tú thiên kiêu cũng không có quy định về tu vi khi tham gia mà?”
“Không nói ngươi thì nói ai, tu vi thấp, ỷ mình có chút nhan sắc thì đi sống dựa vào người khác.
Nói ra thật mất mặt tu sĩ.” Từ lâu các đệ tử Linh Tê Tông đã nghe nói Xích Dương Tông có một mỹ nhân tuyệt sắc, làm thiếu tông chủ của Xích Dương Tông mê như điếu đổ, mỗi ngày không cần làm gì chỉ cần chờ thiếu tông chủ đem tất cả thiên tài địa bảo, linh đan tiên thảo dâng lên cho y.
Thậm chí còn đưa cho y cả một vé tham gia Tân Tú thiên kiêu.
Đệ tử Linh Tê Tông còn chưa nói xong, một thanh kiếm mang theo sát ý đã đâm đến cần cổ của hắn.
Làm hắn sợ đến mức không dám động đậy, sắc mặt trắng bệch, thanh kiếm này chỉ cần nhích thêm một chút là trên cổ hắn sẽ có ngay một lỗ thủng.
“Ngươi làm cái gì, đệ tử tham gia Tân Tú thiên kiêu không được phép có ẩu đả, Xích Dương Tông các ngươi làm vậy là có ý gì?”
Đệ tử kia nhìn chằm chằm vào thanh kiếm rồi nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của người đang cầm kiếm, toàn thân cậu đều lộ ra sát khí, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy lửa giận.
Đột nhiên hắn nhìn thấy Mạnh Dĩnh đang khoanh tay đứng một bên xem kịch hay, nhớ tới nàng là ai, vội vàng hô, “Mạnh trưởng lão, đệ tử Xích Dương Tông của các người muốn hành hung người khác, người không định ngăn cản sao?”
“Ngại ghê, đây là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông chúng ta, ta cản không được, ngươi tự cầu phúc đi.” Mạnh Dĩnh bỗng nhiên bị gọi đến, nàng đã khó chịu với Linh Tê Tông lâu lắm rồi, nghĩ sao mà nàng sẽ ngăn cản vậy, vội vàng buông tay lắc đầu tỏ vẻ mình cũng bất lực.
“Hắn, hắn chính là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông - Giang An Lan sao?” Đệ tử kia không nghĩ tới người này chính là Giang An Lan.
Không, phải nói là hắn không nghĩ tới thực lực của Giang An Lan lại mạnh mẽ như vậy.Thiếu tông chủ Xích Dương Tông còn chưa đến trăm tuổi, hắn cho rằng cậu nhiều nhất cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, ỷ vào việc mình là thiếu tông chủ nên mới có nhiều tài nguyên để tu luyện, thậm chí còn có thể nuôi một nam sủng.
Không ngờ được Giang An Lan đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, là người hắn không thể nào chọc được.
Đệ tử kia của Linh Tê Tông sợ tới mức hai chân run rẩy, không biết nên làm thế nào.
Lúc này một đệ tử khác của Linh Tê Tông đi ra, các đệ tử xung quanh đều hành lễ với hắn, chắc là người dẫn đầu của các đệ tử.
“Tại hạ là đại đệ tử của tông chủ Linh Tê Tông - Nghiêm Phong Trạch, sư đệ không hiểu chuyện nên đã chọc giận thiếu tông chủ xin thiếu tông chủ giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho.” Nghiêm Phong Trạch lễ nghĩa đầy đủ, nhìn qua không giống một tu sĩ mà lại giống một quý công tử nhà quyền quý nào đó ở Phàm Nhân Giới.
Hắn là người dẫn đầu của các đệ tử Linh Tê Tông lần này, tu vi cũng xấp xỉ Giang An Lan.
Theo đạo lý, nếu đối phương đã chịu xuống nước xin lỗi thì người bình thường nhẫn nhịn để giải quyết cho xong chuyện này.
Nhưng Nghiêm Phong Trạch làm sao ngờ được hắn lại đụng tới một người sủng đạo lữ đến điên cuồng như Giang An Lan, vì Yến Trì thì Giang An Lan hoàn toàn không nói đạo lý.
“Xin lỗi A Trì mau!” Kiếm của Giang An Lan không có ý định rời khỏi cổ của vị đệ tử kia, cậu nhìn đệ tử Linh Tê Tông đã nhục mạ Yến Trì, mũi kiếm càng tiến thêm về phía trước, Hắc Kiểu đã quấn quanh cổ hắn, làm hắn bắt đầu cảm thấy khó khăn khi hô hấp.
Nghiêm Phong Trạch không thể nào tin được là Giang An Lan không chịu bỏ qua chuyện này, thậm chí còn hùng hổ doạ người hơn.
Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Yến Trì đang đứng cạnh Giang An Lan, đúng là một mỹ nhân trăm năm khó gặp.
Nhưng bọn họ là người tu tiên, không nên bị mê hoặc bởi sắc đẹp, chỉ vì một món đồ chơi mà giận dữ đến như vậy.
Yến – tuyệt sắc – “đồ chơi” – Trì nhìn Nghiêm Phong Trạch vốn đang làm ra vẻ công tử ôn hòa cũng bị Giang An Lan làm cho bối rối, không biết làm sao.
Yến Trì nhìn thấy Mạnh Dĩnh đang đứng bên kia đưa mắt ra hiệu cho y, không ai ngờ Giang An Lan sẽ động thủ, y giơ tay kéo Tiểu Kiếm Tu nhà mình một cái.
“Thôi mà Lan Lan, ta sao cũng được mà, không quan trọng đâu.” Yến Trì ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại rất hưởng thụ việc Giang An Lan ra mặt bảo vệ y.
Y lấy ra kỹ thuật diễn cả đời của mình, khẽ cau mày, trong mắt tràn ngập vẻ uất ức và bi thương.
Kết hợp với sắc đẹp của y làm những người xung quanh thấy mà đau lòng.
Không ít các đệ tử của tông môn khác đều sôi nổi mở miệng, chỉ trích đệ tử của Linh Tê Tông quá thất đức, ỷ vào tu vi cao khi dễ người khác.
Trong lúc nhất thời, Linh Tê Tông trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Các đệ tử Xích Dương Tông: Ha hả, đây chắc chắn là sức mạnh của sắc đẹp.
Thiên Hằng đến gần Thiên Thành sợ hãi nói, “May mà lúc trước ta tỉnh ngộ kịp thời, cũng may lúc đó ta chỉ phải đấu với thiếu tông chủ.
Nếu như đấu với Yến sư đệ thì...thôi thôi quá đáng sợ rồi!”
Thiên Thành sờ cằm, ra vẻ thâm thúy nói: “Sư đệ, đây là điều mà sư huynh hay nói với đệ dó, kẻ mạnh luôn tự cho là đúng, thích đồng tình kẻ yếu.
Và luôn thích bàn luận những việc không liên quan đến mình.”
Bình thường Giang An Lan đã không để Yến Trì chịu một chút ủy khuất nào, hiện giờ y thế nhưng đã nhíu mày!
Yến Trì không vui nên Giang An Lan rất giận.
Cậu thu hồi Hắc Kiểu, lại chỉ về ngọn núi cách đó không xa, không thèm thu lại sát khí hung ác của Hắc Kiểu mà trực tiếp ngưng tụ thành kiếm khí phối hợp với linh lực chém ra một kiếm.
Mọi người chỉ nghe một tiếng “Oanh ——”, sau khi bụi mù tản đi, ngọn núi kia đã mất một nửa.
“Nếu có người nào dám khinh nhục A Trì, kết cục sẽ như ngọn núi kia, không chết không thôi.” Giang An Lan thu hồi Hắc Kiểu, không thèm liếc qua nhìn Nghiêm Phong Trạch, cầm tay Yến Trì dắt y đi về phía trước, đi đến chỗ đã được sắp xếp sẵn.
Họ đi đến đâu mọi người đều đồng loạt dạt ra chừa một lối đi cho bọn họ.
Thiên Thành và Thiên Hằng dẫn theo các đệ tử khác đi theo sau.
Từ Từ đã quen rồi chẳng thấy có gì đặc biệt cả, nàng cầm hành lý của mình đi ngang qua đệ tử Linh Tê Tông bị dọa sợ đến nỗi ngả ngồi trên mặt đất, còn nhìn hắn làm một cái mặt xấu, sau đó đuổi theo Yến Trì và Giang An Lan.
Mạnh Dĩnh thấy các đệ tử của tông môn khác đang hoảng sợ cũng chỉ nhún vai.
Đi đến trước mặt Nghiêm Phong Trạch nở một nụ cười hả hê, “Thiếu tông chủ và tông chủ của chúng ta rất giống nhau, rất là bệnh vực cho đạo lữ nhà mình! Cho Linh Tê Tông các ngươi một lời khuyên nha, đừng có cố tình chọc giận thiếu tông chủ của bọn ta, các ngươi chịu không nổi hậu quả đâu.”
Nói xong Mạnh Dĩnh cũng rời đi, để lại một đám người đang hoảng sợ bởi chiêu vừa rồi của Giang An Lan.
Mọi người đều nghĩ nếu kiếm này đánh vào trên người mình thì không biết có đơn giản là chỉ mất một nửa như ngọn núi kia không
Các đệ tử ở đây ai cũng là thiên tài ưu tú của tông môn, hiện giờ Giang An Lan chỉ bằng một chiêu đã thể hiện được thực lực của mình làm cho tính kiêu ngạo của bọn họ gần như không còn.
Thực lực của thiếu tông chủ Xích Dương Tông Giang An Lan thật là đáng sợ.
Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của cậu.
Nghiêm Phong Trạch nhìn ngọn núi đã mất một nửa kia, sắc mặt cực kì khó coi.
Lần này Linh Tê Tông của bọn họ sẽ tổ chức Tân Tú thiên kiêu, hắn thân là người dẫn đầu lần này của Linh Tê Tông nếu không thắng Giang An Lan thì còn mặt mũi gì nữa đây, đặc biệt là Giang An Lan còn là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông.
Yến Trì không quan tâm đến suy nghĩ của mấy người kia, y bị Giang An Lan kéo đi, nhìn sắc mặt đối phương còn có chút khó coi, nghĩ nghĩ, ngón tay y xuyên qua khe hở giữa những ngón tay Giang An Lan, nắm chặt tay cậu, ngón út có chút nghịch ngợm gãi gãi lòng bàn tay cậu.
Nhìn lỗ tai của Tiểu Kiếm Tu đỏ lên, lúc này mới nắm lại đàng hoàng.
“Vừa rồi Lan Lan rất uy phong nha.
Ta nhìn mà mê mẩn luôn đó.” Yến Trì tới gần, làm khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.
“Ta không phải muốn giả vờ uy phong đâu.” Lỗ tay Giang An Lan nóng lên nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Ta biết, Lan Lan là muốn trút giận cho ta.” Mấy năm nay Yến Trì đã cso lên rất nhiều sắp bằng Giang An Lan rồi, y nghiêng đầu dùng chóp mũi chạm vào vành tai đang ửng đỏ của Giang An Lan, trong lòng cười trộm, nhìn Tiểu Kiếm Tu khẩn trương đến căng cứng thân thể, bước đi loạng choạng, xém chút nữa là ngã sấp rồi.
“Ta không muốn A Trì phải nhẫn nhịn bất cứ chuyện gì, A Trì có thể tùy hứng, có thể tự do làm những gì mình muốn.
Bất kì thứ gì gây trở ngại cho A Trì, ta sẽ phá hủy nó!” Giang An Lan nghiêm túc nói, Yến Trì dựa gần, có thể cảm nhận được tiếng tim đập rộn ràng của cậu.
Da mặt Yến đại lão luôn rất dày còn thích giả vờ yếu đuối để ăn cơm mềm vậy mà nghe lời nói của Giang An Lan liền sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười, y dừng lại làm Giang An Lan cũng dừng theo.
Lúc Giang An Lan quay đầu lại định hỏi có chuyện gì thì đã bị Yến Trì ôm cổ kéo xuống.
Yến Trì hôn một cái lên môi Giang An Lan.
Bọn họ thường xuyên ôm ấp hôn hít thế này nhưng thân mật trước mặt người ngoài như vậy thì là lần đầu tiên.
Yến Trì nhìn Giang An Lan trợn tròn hai mắt, giống như mất hồn vậy thậm chí cũng ngừng thở luôn rồi.
Cảm giác không tệ, thậm chí còn rất ngọt.
Yến Trì chơi xấu liếm một cái sau đó mới buông ra.
Nhìn vào môi Tiểu Kiếm Tu nghĩ sau này phải thử nhiều hơn mới được, kiếp trước y đã sống quá mệt mỏi, Yến Trì quyết định dau này y phải hưởng thụ cho đủ.
“A…… A Trì……” Một lúc lâu sau Giang An Lan mới mở miệng được, cậu giơ tay lên sờ miệng, lại cảm nhận được một chút ướt át, bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt sau đó lan xuống cổ và biến mất sau những lớp áo.
“Đây là phần thưởng cho Lan Lan, thích sao?” Yến Trì híp mắt.
“Thích……” Thậm chí còn muốn nữa! Giang An Lan thẹn thùng nghĩ!
P/s: đó mọi người thấy Yến đại lão nhà ta uy phong chưa, nhíu mày một cái thôi là bay nửa ngọn núi rồi đó.
À mà tui đang làm hồ sơ nhập học nên chắc không thể ngày nào cũng ra chương mới được, mọi người thông cảm nha.
Yên tâm tui sẽ cố gắng hết sức, edit xong là tui up liền à..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...