Trịnh lão gia chỉ nhìn nhìn Hoắc Vĩ Triệt nhưng không nói gì, ngược lại hướng về phía Trịnh lão phu nhân:
- Bà lên phòng tiểu Diệp xem thay quần áo cho con bé đi!
- À, xém nữa thì tôi quên mất... tiểu Triệt ngồi đây trò chuyện với ông ấy, bà lên phòng xem tiểu Diệp một chút.
Trịnh lão phu nhân nói xong thì quay người trở lại lên lầu.
- Bà ấy đi khỏi rồi!
Thấy bóng dáng của Trịnh lão phu nhân đã hoàn toàn khuất bóng, Hoắc Vĩ Triệt mới cười như không cười nhìn Trịnh lão gia. Không cần nghĩ anh cũng biết là ông ấy cố tình để bà rời đi.
Trịnh lão gia không hề ngạc nhiên khi bị nhìn ra tâm tư, ánh mắt uy nghiêm mang theo một chút đánh giá đối với Hoắc Vĩ Triệt:
- Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, so với lời đồn đại, cậu còn xuất sắc hơn rất nhiều!
- Con nào được như ông nói, cũng chỉ bình thường như bao người khác thôi.
Ý cười trong mắt Hoắc Vĩ Triệt càng ngày càng đậm, có điều nếu mọi khi với biểu cảm như vậy thì giọng điệu của anh sẽ rất tùy ý và ngã ngớn... Nhưng hiện tại trong lời nói chỉ thể hiện sự khiêm tốn nhã nhặn.
- Tôi không nghĩ vậy, với thành tựu hiện tại của cậu... thì làm gì có người bình thường nào sánh kịp?
- Ông nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi!
Hoắc Vĩ Triệt cũng không giấu ông làm gì, bởi anh biết, anh có thân phận, địa vị gì ông điều biết rõ cả.
Trịnh lão gia thoáng im lặng đôi chút, sau đó thì thái độ đối với Hoắc Vĩ Triệt cũng thoáng hơn một chút:
- Cảm ơn những việc mà cậu đã làm với anh em của tiểu Diệp! Những việc mà cậu đã làm cho hai anh em nó thật khiến người làm ông như tôi cảm thấy có phần hổ thẹn.
Vẻ mặt của Hoắc Vĩ Triệt hiện lên chút ngạc nhiên, dù chỉ thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Trịnh lão gia. Không để cho anh có cơ hội lên tiếng, ông hơi mỉm cười rồi nói tiếp:
- Rất nhiều năm rồi, nhưng tiểu Diệp có lẽ vẫn chưa quên lời hứa năm đó! Nó công tác ba năm ở thành phố A, trở về chưa được mười lần... Nhưng không có lần nào là nó không đến nơi đó mà thẫn thờ... mà chờ đợi một người...
Hoắc Vĩ Triệt thoáng trầm mặt, nụ cười trên khóe môi cũng thu lại... Anh im lặng vài giây mới lên tiếng:
- Con biết... tất cả mọi chuyện con điều biết!
Làm sao anh có thể không biết? Không, anh điều biết, mọi chuyện về cô ấy nhiều năm qua anh chưa từng bỏ qua bất cứ thứ gì. Nhưng...
- Tôi không biết vì sao nhiều năm như vậy cậu vẫn âm thầm quan sát giúp đỡ con bé mà không trực tiếp xuất hiện. Cũng không biết vì sao bây giờ lại phải vất vả tìm mọi cách để tiếp cận thân thiết với con bé. Nhưng tôi biết chắc chắn cậu sẽ không bao giờ tổn thương nó! Hứa với tôi, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải bảo vệ cho tiểu Diệp thật tốt!
Âm thanh của Trịnh lão gia đã không còn khí thế trang nghiêm như mọi khi. Mà trong đó lại có chút tang thương, có chút cầu khẩn...
- Ông yên tâm, dù ông không nói con cũng sẽ bảo vệ tiểu Diệp thật tốt!
Không chút chằn chừ, Hoắc Vĩ Triệt ngay lập tức gật đầu.
- Tốt, có lời này của cậu là tôi yên tâm rồi!
Nói xong, Trịnh lão gia giống như chút được một gánh nặng cuộc đời. Ông đứng dậy xoay lưng rời đi...
Hai nữa đời người chiến đấu xa trường, vào sinh ra tử... Ông chiến đấu bảo vệ quê hương, bảo vệ quốc gia nhưng lại không thể bảo vệ người nhà của mình? Đây không phải ông vô dụng thì chính là gì?
Hoắc Vĩ Triệt lặng lẽ nhìn bóng lưng già nua của Trịnh lão gia mà tâm tư lại trở nên vô cùng phức tạp... Ông biết, vậy mà ông lại biết tất cả!
Đúng là rừng càng già càng cay... Một vị đại tướng tuy nghĩ hưu nhưng vẫn không thể xem thường được!
...
- Em đó, tại sao lại không chịu nghe lời... lại để bị thương như vậy hả?
Dưới tán cây rộng lớn, chàng trai đưa tay cóc vào đầu cô bé nhỏ tuổi hơn bên cạnh... Tuy nhiên trong giọng nói trách móc không giấu được đau lòng.
Cô bé kia bỉu môi, không cam tâm lẩm bẩm trong miệng:
- Em bị thương chứ có phải anh đâu... Có liên quan gì mà anh phải tức giận chứ?
Dù cô bé đã nói rất rất nhỏ, nhưng do chàng trai kia ngồi kế bên nên cũng nghe thấy rất rõ ràng. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ nghiêm túc:
- Sao lại không liên quan chứ? Em là của anh, cơ thể em, con người của em đều là của anh... cho nên em bị thương sẽ liên quan rất lớn tới anh!
- Anh nói cái gì kì vậy?
Cô bé ra vẻ đáng ngờ chớp chớp mắt.
Chàng trai thấy vậy cũng không buồn bực, càng thêm chắn chắc nói.
- Tiểu Diệp, sau này anh chắn chắc sẽ cưới em làm vợ... Em cũng chỉ có thể là vợ của anh, là người của anh!
- Ai...ai đồng ý làm vợ của anh chứ?
Cô bé tuy chỉ mười một mười hai tuổi, nhưng cũng đã đủ để hiểu chàng trai bên cạnh đang nói cái gì, có ý gì. Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn liền hồng lên một mảnh...
- Thì em chứ ai!
- Em mới không có.
- Em không đồng ý cũng phải đồng ý!
- Không đâu...anh là đồ vô lại! Đồ vô lại không nói lý lẽ...
- Em không biết vô lại chính là vinh quang sao?
- Không biết...em không nói với anh nữa!
Khuôn mặt cô bé đã đỏ đến tận mang tai... Sau khi nói xong thì liền đứng dậy bỏ chạy. Chàng trai kia thấy thế liền lập tức đứng dậy đuổi theo, miệng không ngừng gọi:
- Tiểu Diệp, đừng chạy, lại té bị thương nữa bây giờ... Tiểu Diệp... Tiểu Diệp...
...
- Tiểu Diệp...tiểu Diệp...
- A...đau...
Trịnh Diệp bị tiếng kêu gọi dậy, theo phản xạ mọi khi liền bật người dậy ngay lập tức. Nhưng lần này khi vừa ngồi dậy cô liền cảm giác được đầu đau như búa bổ, kêu lên một tiếng liền đưa hai tay ôm đầu.
- Con không sao chứ?
Quản gia thẩm thấy Trịnh Diệp như vậy liền cực kì lo lắng cúi xuống hỏi cô. Trịnh Diệp lắc lắc đầu, lại đưa tay vỗ vỗ vào đầu vài cái, có chút miễn cái ngẩng đầu lên, nở nụ cười cơ hồ còn có phần khó coi hơn khóc:
- Con không sao, chỉ đau đầu có chút thôi.
Chết tiệt, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào mà!
Quản gia Thẩm nhìn biểu cảm của Trịnh Diệp như vậy tất nhiên sẽ không tin được lời cô nói, ông thở dài một cái...
- Haizzz... Đã không uống rượu được thì sau này đừng uống nữa! Rồi còn có đi làm nổi không?
Trịnh Diệp liếc nhìn đồng hồ để trên mặt bàn, vẫn còn sớm... Đầu cô đã không còn đau như khi mới tỉnh nữa, dịu giọng.
- Dạ con vẫn làm ạ, ông xuống nhà trước đi, lát còn xuống!
- Ừ, nếu không nổi thì đừng miễng cưỡng.
Trước khi ra khỏi phòng quản gia Thẩm còn không nhịn được quay lại nhắc nhở thêm một lần.
Sau khi cửa phòng đóng lại, ánh mắt Trịnh Diệp vốn tĩnh lặng lại gợn sóng không ít, ánh mắt xuyên thấu qua kính cửa sổ nhìn sang bầu trời xa xăm...
Đồ vô lại, anh quả thật đúng là đồ vô lại... tại sao anh hứa mà không thực hiện? Tại sao...anh mãi không chịu trở về?
...
Lúc Trịnh Diệp xuống nhà ăn đã là hơn mười phút sau, chỉ có ông bà nội cô, không thấy Trịnh Thiên đâu!
- Tiểu Diệp đấy à, đã khỏe hẳn chưa?
Trịnh lão phu nhân thấy bóng dáng của cháu gái thì liền quan tâm lên tiếng.
Trịnh Diệp gật gật đầu, cô kéo ghế ngồi xuống.
- Còn khỏe rồi! Mà anh hai đi ra ngoài rồi sao bà nội?
Nhìn sang vị trí trống không bên cạnh, Trịnh Diệp lên tiếng hỏi để có thể được giải đáp thắc mắc của mình.
- Không có, cả đêm qua nó cũng không có về!
Trịnh Diệp nghe vậy cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng dù bữa... Có điều cô lại cảm thấy trong lòng ẩn ẩn có chút bất an không rõ nguyên nhân. Đúng lúc này thì điện thoại của cô reo lên... Là của Lục Thành?
...
Trước cửa phòng cấp cứu có không ít người đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại có một vài vòng cô y tá, bác sĩ đi ra đi vào căn phòng...
- Chết tiệt, cái người làm ăn cái kiểu gì vậy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa xong?
Hoắc Vĩ Triệt thuận tay tóm lấy cổ áo một vị bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu. Khuôn mặt của anh không còn vẻ tà mị luôn mang ý cười như mọi khi, mà lúc này có một sự âm trầm đến đáng sợ không hề nhỏ!
- Chúng... chúng tôi... vẫn đang... cố...gắng hết...s...sức...
Vị bác sĩ bị biểu tình và thái độ của Hoắc Vĩ Triệt doạ sợ đến nói không nên lời.
- Nếu như cậu ấy có xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ khiến cho các người chôn cùng với cậu ấy, nhớ lấy!
Dù nóng giận, sổt ruột nhưng Hoắc Vĩ Triệt vẫn không hoàn toàn mất kiểm soát, sau khi nói ra một lời đoe dọa thì cũng buông tha cho vị bác sĩ kia. Vị bác sĩ giống như là được đặc xá, ngay lập tức trở lại phòng cấp cứu... Ưm, có lẽ là báo tin đi!
- Khốn kiếp... tại sao lại như vậy chứ?
Hoắc Vĩ Triệt xoay người đấm thật mạnh vào tường... mạnh đến mức tay anh cũng rỉ máu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...