-Hạnh phúc là khi tôi được gột rửa tất cả vết dơ của quá khứ, cửa hiện tại. Ôm lấy tấm thân đã ướt sũng vì nước những tưởng rằng sẽ dịu bớt cơn đau dai dẳng ở trong tim nhưng không, nó vẫn thế, nó đeo đẳng và nhấn chìm tôi xuống mười chín tầng địa ngục. Cứu, có ai đó không? Cứu tôi, cứu lấy tôi. Tôi không muốn chết, không hề muốn đi đến cõi chết mà chỉ có tôi ở đó -
**************
Tiếng điện thoại vang lên ở đầu giường. Nhã Phương mệt mỏi hướng bàn tay lấy nó. Cô nhíu mày, chăm chú nhìn dãy số lạ đang nhấp nháy trên màn hình di động. Trầm mặc vài giây, cô cũng đưa tay bấm nút kết nối cuộc gọi:
-Alo. Xin hỏi ai vậy?
-Ta đây.
Đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng phụ nữ lạ lẫm nhưng lại quá quen thuộc với cô. Giọng nói mà mỗi đêm lại ám ảnh cô mãi không buông tha.
Đôi môi mấp máy muốn nói nhưng không hề phát ra thanh âm nào. Cơ thể run lên từng hồi, bàn tay còn lại siết chặt lấy phần áo trước ngực. Một lúc sau cô yếu ớt gọi:
-M..ẹ…
Có tiếng cười khẽ vang lên từ đầu dây bên kia, nó làm cô đau, lòng bất chợt chùn xuống:
-Mẹ…có khỏe
-Ta khỏe sao nổi khi biết đứa con gái của mình đang ung dung nằm trong tay kẻ muốn giết chết mẹ mình mà tổ chức tiệc cưới.
Nghe được câu nói mỉa mai ấy, cô vô lực tì trán lên cánh tay mình, gắng gượng lên tiếng:
-Suốt mười sáu năm giờ mẹ bỗng quay trở về, vậy hiện giờ mẹ đang lấy danh nghĩa là mẹ tôi hay là …kẻ sát nhân giết chồng mình?
Khí oxi trong phổi như bị hút cạn, đôi môi mím chặt đến bật ra tơ máu. Không phải sự dũng cảm bất chợt làm cô nói ra điều đó mà chính là sự dày vò đang cuộn trào ngay chính mi tâm này của chính bản thân cô. Câu hỏi mà cô đã cất giữ, cứ nghĩ rằng mãi mãi chôn vùi trong bể máu kia lại một lần nữa đợc phơi bày. Chưa từng một ai hiểu được nỗi đau mất cha và kẻ xuống tay lại chính là mẹ ruột của mình.
Cô như ngừng thở chờ đợi câu trả lời của bà ta. “Mẹ” từ đó có còn xứng với bà hay không?
-Với tư cách là người đã ám hại cha con. Câu trả lời này ta nghĩ con đã thỏa mãn.
Trái tim nhói đau, bàn tay vội đè chặt lồng ngực cố kiềm chế cơn co bóp đang diễn ra.
“Không được rồi, thuốc…tôi cần thuốc”
Cô tự ý thức được bệnh đang tái phát liền luống cuống vơ vôi trên mặt bàn rồi xuống ngăn kéo để tìm vỉ thuốc cô giấu kín.
Chưa kịp tìm thấy nó thì bên tai đã vang lên giọng lạnh tanh, không chút vị ấm nào lưu lại:
-Ta ra lệnh cho con trở lại bên ta. Nếu không…ngày đám cưới của con cũng là ngày con phải chứng kiến cảnh tượng mười sáu năm lại một lần nữa lặp lại. Con muốn thế?
Cô thất thần, ngây dại khi nghe đến cảnh tượng đó. Bây giờ cô đã cảm nhận rõ vị đắng chát của cuộc đời. Tất cả mọi sự vật đang hiện hữu trong thế giới kinh hoàng này không cho cô cơ hội quay đầu, không cho cô lấy một phút để được “sống nhanh” với đời người. Cô đã là quá khứ, vô vọng và lẩn khuất trong bóng ma chết chóc.
Như một lực đang thôi thúc, cô đánh liều lên tiếng hỏi, hơi thở và nhịp tim tựa hồ ngưng đọng theo lời đáp của con người ấy:
-Tại sao cái đêm mười sáu năm trước mẹ …lại không diệt tận gốc? Không phải nếu như năm ấy me ra tay bóp chết con thì đã không có việc ngày hôm nay.
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến thê lương. Thà cô nhận được câu trả lời không như mong muốn vẫn còn đỡ đau hơn khi không có lấy một lời nào ình. Cô nhắm nghiền đôi mắt lại, hít thở không thông, giọng nói như làn gió thoảng qua, nhẹ hẫng và mỏng manh xen lẫn là sự hi vọng nhỏ nhoi khẽ nhen nhóm trong lòng:
-Đã bao giờ…mẹ …từng yêu thương con thật lòng, dù chỉ một lần coi con là con gái chứ không phải nước cờ được bày sẵn thế trận?
Lại là sự tĩnh lặng đến cô quạnh đó. Cô hận. Cô thật sự hận. Hận tại sao bà lại sinh ra cô, tại sao bà dù nói dối cũng được bà cũng không nói mà chỉ im lặng.
-Chưa từng, dù chỉ là một lần.
Câu nói ngắn gọn lại quá rõ ràng ấy làm cô quỵ người. Cô tắt máy, rồi bật cười nhưng tiếng cười lại bị bàn tay cô mạnh mẽ siết chặt, chỉ còn là những âm thanh vụn vỡ đọng lại trong không gian đêm tối. Giọt nước mắt rơi trong câm lặng, băng giá và cô độc biết nhường nào.
***********
Vĩnh Phong đút hai tay vào túi quần, đứng lặng bên bia mô được yên nghỉ trên mô đất hoang vu ở ngoại ô. Cái lạnh trượt qua cổ và mặt làm hắn tỉnh táo hơn. Nửa đêm ngồi bên ngôi mộ không tên tạo cảm giác ghê rợn, ớn lạnh nhưng đó lại là nơi hắn thường tìm đến. Đây mới là nơi cho hắn sự thanh tĩnh, hơi ấm của tình thân mà hắn cần ngay lúc này.
Bàn tay khẽ lau đi vết bụi bám trên bia, tiếng nói trầm thấp chợt cất lên:
-Cha mẹ có lạnh không? Con sợ khi đêm về lại không thể thấy được hai người nên đêm nào con cũng ngồi đây. Con muốn được sưởi ấm cho cha mẹ, muốn được nhìn thấy cả hai.
Ngồi xổm xuống rồi tựa đầu lên tấm bia lạnh lẽo, tinh thần đã quá mệt mỏi làm hắn nhớ, rất nhớ đến một người. Theo quan tính bàn tay lại thò vào túi áo vest để lấy bức ảnh ra nhưng không hề có. Hắn cười mặn đắng, khàn giọng nói bên bia mộ:
- Hai người xin hãy nói cho con biết em gái con vẫn còn sống đi? Con bé vẫn còn sống, nó chưa chết. Cầu xin cha mẹ hãy nói điều đó. Nó còn chờ con. Con là anh trai ********. Con đã hứa sẽ mãi mãi không bao giờ bỏ lại nó nhưng con đã không làm được. Em ấy bị bắn trước mắt con cha mẹ ơi! Em ấy đến cuối cùng đã nói hai từ: Anh trai nhưng con không làm gì được. Con là đứa bất lực, tồi tệ…AAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét ấy vọng lại như một sự nuối tiếc, ân hận mãi không buông tha cho con người.
Từng bước đi xuống biển, cảm giác cát dưới chân lún dần rồi sụt xuống cho tôi cảm thấy khoan khoái và muốn chết ngay lúc này. Làn nước lạnh làm tôi rùng mình nhưng càng đi sâu xuống thì nó lại làm tôi tỉnh táo. Cái chết thật ra ngắn lắm, chỉ cần bạn thật sự muốn thì chỉ trong tích tắc có thể lìa khỏi cuộc sống vô nghĩa này. Chợt nhận ra với tôi bóng anh nay chỉ còn trong ký ức anh đi qua như ta chưa từng quen. Nước ngấm dần cơ thể nhưng tôi lại thấy trống rỗng và cô đơn biết nhường nào. Chết đi liệu anh có rơi nước mắt vì tôi không? Ngạt thở quá! Tôi đang chìm dần trong nước biển mặn chát, cả người giờ đã được giải thoát, cứ thế buông lỏng tất cả, lãng quên mọi thứ để dòng nước lạnh này cuốn trôi sạch sẽ. Lặng thinh cảm nhận kí ức mờ hồ quay về - một nơi có anh tồn tại, nơi cho tôi biết hạnh phúc là gì. Thôi, tạm biệt cậu nhé! Kí ức ơi hãy trôi đi đừng đợi tôi nữa. Tôi nên bỏ cuộc rồi.-
***********
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại ấy cô không thể tự thuyết phục bản thân chẳng có gì để yên lặng chìm vào giấc ngủ. Cô trở mình để đôi mắt có thể bình tĩnh nhìn khoảng đen bên ngoài của sổ nhưng chợt khựng người lại khi nghe tiếng bước chân trầm tĩnh tiến gần phía cửa phòng. Các ngón tay chợt co lại rồi siết lấy góc chăn, cơ thể nhỏ bé của cô cũng theo đó mà lùi người trốn trong đó.
“Cạch”
Vĩnh Phong chưa bước vào trong mà chỉ đứng dựa vào cánh cửa, trầm mặc nhìn cô gái đang giả vờ ngủ mà dúi mặt trong chăn kia. Hắn bất lực vì chính cảm giác sợ hãi của cô đối với bản thân mình. Đóng cửa lại, hắn chậm rãi đi đến bên cô. Cả người lủi trong cái kén kín bưng đó tất nhiên cô sẽ không thể biết được hắn đã đứng trước mặt mình. Qụy một chân xuống nền nhà lạnh lẽo, Vĩnh Phong cố tiến lại gần gương mặt đang bị che phủ rồi nhắm mắt để nghe tiếng thở trở nên gấp gáp của cô. Nơi đây còn hơi thở, mùi hương dịu nhẹ của cô nhưng hắn lại không thể nắm bắt được nó. Tất cả thuộc về riêng cô lại quá xa hắn, càng tiến tới cô lại lùi dần và giấu chính mình trong chiếc vỏ ốc thô cứng ấy. Cảm nhận được sự khó chịu của cô khi phải chịu cái nóng bởi cái không gian bí bách đó, hắn cười khổ lắc đầu, trầm giọng bảo:
-Mở chăn ra. Em không sợ biến mình thành con heo bị luộc chín trong đó à!
Cô giật mình, líu ríu nửa muốn chui đầu ra nửa lại vì sợ nên chỉ dám trốn trong chăn mà thôi. Chưa kịp quyết định, hắn đã bồi thêm lời đe dọa:
-Muốn tự chui ra đây hay để tôi bế cả em và cái bọc ngớ ngẩn này vào trong nhà tắm?
-Không, không cần. Để tự tôi.
Cô hốt hoảng kéo mạnh chăn ra khỏi đầu mình để lộ khuôn mặt lo sợ cùng đôi mắt đã ươn ướt.
Hắn trầm mặc, cô cũng không dám nói tiếng nào. Thời gian cứ vậy mà trôi đi, chỉ để mặc hắn nhìn thẳng vào mắt cô nhìn chất lỏng trong suốt kia nhẹ rơi rồi trượt dài trên gò má.
-Em sợ tôi đến vậy sao?
Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, mấp máy môi định trả lời rồi lại thôi. Cô cứ thế lẳng lặng tránh đi ánh nhìn ấy. Tim như thắt lại, lòng buốt lạnh không còn chút ấm áp tồn tại. Tay đưa lên dừng lại trên không rồi dè dặt chạm lên khóe mắt cô. Cô mím môi, nhắm chặt hai mắt lại không muốn để hình ảnh cô độc, đau khổ của người đàn ông kia. Nước mắt chợt rơi, rơi đi trong cô quạnh, nó như xé tan trái tim cô lúc này, đau đến nghẹn ngào khi nhận được sự dịu dàng hiếm có từ hắn. Ngón tay thô ráp ấy nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô, không ai trong hai người nói một lời nào nhưng chỉ cần một hành động nhỏ như vậy cũng đã làm cả hai bị dày vò với cơn đau của lí trí và cái gọi là yêu.
-Có hận tôi không?
Câu hỏi ấy cuối cùng đa làm cô chú ý thu hồi ánh mắt nhìn khoảng không trở về lại trên người hắn. Dưới ánh đèn, Trịnh Vĩnh Phong vẫn mặc áo phông dài tay đơn giản, nhưng dáng người hắn cao lớn nổi bật, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén. Từ hắn tỏa ra khí chất trầm ổn, cương nghị, lạnh lùng làm bao nhiêu người chú ý đến. Cô cũng từng vì điều này ở hắn mà đánh mất con người mình. Cứ mãi hoang tưởng rằng hắn luôn yêu cô như trước đây nhưng không, điều ấy chỉ mãi là mơ mà mơ thì cũng chỉ tồn tại khi màn đêm trở về. Cô nhàn nhạt đáp lời hắn:
-Yêu càng nhiều thì hận càng nhiều. Hận không thể tự bàn tay này giết anh. Hận không thể dũng cảm tự sát. Hận không thể kéo đổ cái gọi là trò chơi của các người. Và hận tại sao người tôi yêu lại là anh.
Đáp lại cô chính là nụ cười hững hờ, lạnh lẽo của hắn. Người ta từng nói: Nụ cười dù giả tạo nhưng có thế phần nào xoa dịu vết thương chính mình. Điều đó có thật hay không? Vậy tại sao giây phút này vết thương trong lòng lại băng giá, cay đắng và hụt hẫng đến như thế.
-Vậy cứ tiếp tục hận tôi đi, hận đến khi nào tôi chết thì thôi.
Dứt lời hắn xoay người ra khỏi phòng, tiếng cửa bị đóng lại thật mạnh làm cô sực tỉnh. Cô đưa mắt nhìn về hướng cửa ra vào mong tìm được một chút gì của bóng dáng vừa khuất ấy.Chỉ ngăn cách bởi một khung cửa nhưng sao cảm giác như nó thật xa, thật rộng làm cả hai không thể chạm đến trái tim của nhau.
- Khoảng cách ngày một xa, anh phải như thế nào mới tốt đây? Từ bỏ tất cả để có tình yêu hay vứt bỏ thứ cảm giác này để trả thù quá khứ? Tại sao vị mặn của nước mắt như xoáy sau trong tim tôi như thế này?-
**********
-Kate, cậu nghĩ ta sẽ tín nhiệm người phụ nữ kia sao?
Giọng nói đó không ai khác chính là Khương Tuấn. Hắn ta khoanh tay gác lên đầu gối, lưng tựa vào lưng ghế bành. Kate trầm mặc một lát rồi lên tiếng:
-Tôi không thể đoán được ngài đang nghĩ điều gì. Nhưng tôi tin ngài sẽ có kế hoạch hoàn hảo.
Khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh, ngón trỏ lúc này gõ theo nhịp lên tay ghế, lười nhác cất lời:
-Đã lâu rồi không ghé thăm người phụ nữ của tôi rồi. Theo phép lịch sự chúng ta nên đến đó để hỏi thăm Trần Phương Nghi mới đúng. Không biết bà ta còn mặn mà, xinh đẹp như mười sáu năm về trước không nhỉ? Tôi nhớ mùi hương trên cơ thể bà ta lúc ấy thật đấy!
Bầu không gian trở nên ảm đảm, tiếng đồng hồ treo tường mỗi giây trôi qua lại vang lên. Có ai biết được trong đầu của kẻ mệnh danh thiên tài kia đang thiết lập một cơ chế vận hành gì cho trò chơi. Khương Tuấn – người đàn ông giấu mặt nắm tất cả quyền lực của Huyết Tộc mà không một ai biết mặt trừ bà ta.
Helu các tình yêu..hí hí…Tớ đã trở lại rồi đây. Kể từ bây giờ mình sẽ cố 1 tuần có 2 đến 3 chap ọi người ha…hì hì…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...