Phương mệt mỏi gieo người xuống sopha chợt nhớ ra một việc liền bật dậy, bàn tay xỏ vào túi quần lôi ra một chiếc hộp màu bạc nhỏ.
-Mình nghĩ nên đưa thứ này cho cậu.
Tô Kiệt đưa chiếc hộp màu bạc tới phía trước mặt cô.
Cô khó hiểu, không có ý nhận nó, rồi nhìn cậu lên tiếng:
-Thứ gì mới được ? Tại sao cậu chắc chắn nó thuộc về mình?
Ánh mắt cậu thâm trầm, thấp giọng đáp:
-Đôi lúc cần biết giấu giếm sự thắc mắc của mình để có được thứ mà mình muốn.Cậu hiểu ý mình chứ?
Phương bặm môi lại, hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh , chậm rãi nói:
-Cậu đáng tin không?
Cậu kinh ngạc nhìn cô, không phải cô trả lời cậu mà lại hỏi lệch sang một việc khác.Tô Kiệt khẽ cười, vẻ mặt phức tạp nhìn cô trả lời:
-Vậy cậu nghĩ sao? Đáng tin hay không?
Tin ư? Đáng không- Cô bật cười. Từ khi nhớ ra mọi việc cô biến thành một con người quá khác với trước đó.
Cô thở hắt ra, thản nhiên đáp:
-Không đáng để mình tin nhưng mình biết thứ cậu muốn giao ình là thứ mình cần.Phải không?
Khóe miệng lộ ra tia cười quỷ dị, thư thái mà nói:
-Cậu khác quá làm mình phải bất ngờ.
Cô không tiếp lời, chỉ thản nhiên đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhét vào trong túi quần.
Phương lại nhìn vào chiếc hộp nhưng chưa mở ra .Tay mân mê mép hộp , những đường nét trang trí trên đó.Phía trên đó là một vòng tròn màu đỏ có viên đá nhô ra, xung quanh là những hình thù kì lạ.Dưới đáy hộp là đường uốn lượn đan chéo, chồng chất hỗ độn lên nhau .Rìa của hộp có màu đen , được đính bởi những viên đá xưa nhỏ li ti tạo thành một dòng chữ khó hình dung.
-Ma quỷ đã sống lại.
Phương đọc lên dòng chữ đó, sửng sốt nhìn nó.
-Làm gì vậy?
Cô giật mình hoảng hốt , nhanh chóng thu thứ trong tay xuống dưới tấm đệm sopha rồi lắp bắp đáp:
-Không ..không phải anh..đã đi công tác ..sao sao lại có mặt ở đây?
Hắn vừa tắm xong, mặc bộ áo quần ở nhà , tóc vẫn còn ươn ướt, tựa vào cánh cửa mà gắt gao nhìn cô.Việc đó làm cô hoảng sợ , ngồi thụt lùi cố đè lên chiếc hộp ở bên dưới tấm lót đệm.
Cô cúi đầu không dám nhìn lên , nhưng hồi lâu vẫn không thấy hắn nói gì bèn e dè ngẩng đầu.Cô muốn biết hắn lúc này có thái độ như thế nào khi phát hiện thứ nằm trong tay cô.Nhưng đáp lại cô chỉ thấy được khuôn mặt thản nhiên, như cười như không giống như lúc trước của hắn.
Hắn không vội, tiến đến gần cô hơn rồi cúi mặt gần cô.Cô theo quan tính lùi người về phía sau tránh sự gần gũi quá mức đó.Nhưng hắn bất ngờ đẩy cô ngã xuống sopha rồi đưa hai tay đè chặt người cô, cố định nhìn thẳng vào mắt hắn.Cô tròn mắt hoảng sợ , giãy dụa ra khỏi sự tấn công đột ngột của hắn.
-Anh muốn làm gì hả? Tránh ra.
Cô quát lớn, tay không ngừng đẩy cơ thể to lớn đang áp lên cơ thể.
Hắn nhếch miệng cười lạnh, ngón tay mơn trớn bờ môi đỏ mọng của cô, nhàn nhạt nói:
-Không ngờ nơi này đã biết nói dối tôi rồi, phải làm gì trừng phạt nó đây!
Phương khựng người lại, tức giận mà nói:
-Anh không là cái gì để trừng phạt tôi.
-Không có gì sao? Để xem sau đêm nay em còn dám nói tôi và em không là gì.
Hắn trầm giọng lên tiếng, ánh mắt lạnh băng gắt gao nhìn cô .
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng anh đã hôn cô.
. Lần này cả người hắn đè người cô vào sát thành ghế, hai thân thể dính vào nhau không một khe hở. Bàn tay cô bị khóa chặt trước ngực hắn không thể động đậy.
Nụ hôn của hắn không dễ cự tuyệt, cuồng nhiệt như một người đàn ông háo sắc. Thế nhưng không hiểu tại sao Nhã Phương nhìn rõ tia giá lạnh được đè nén trong đáy mắt anh.Ánh mắt như muốn giết chết cô ngay tức thì.Cô cố gắng chống cự nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành bất lực chịu sự dày vò của hắn.Hồi lâu, hắn mới chịu dừng, khóe miệng hiện ra nụ cười nhạt,khàn khàn nói:
-Mùi vị cũng không tệ nhỉ?
Cô lúc này thở dốc, xụi lơ trong lòng hắn .Phát hiện bàn tay đang đi sâu vào trong , cô trọn mắt hoảng hốt giữ chặt tay hắn lại, hét lớn:
-Anh dám!
Hắn nghe vậy cười lớn, khinh thường mà nói:
-Có gì không dám, cũng đến lúc em làm nhiệm vụ của mình rồi.Cảm giác dày vò sẽ như thế nào nhỉ, tôi muốn em hôm nay phải nếm thử điều đó.Không chỉ nhớ ngày hôm nay mà phải suốt đời này.Sự nhục nhã sẽ đeo đẳng em cả cuộc đời còn lại, để em phỉ nhớ hàng đêm em chỉ là một con rối làm ấm giường của tôi.
Câu nói đó như đã nghiền nát tim cô.Ánh mắt không còn nhìn rõ, nhòa dần và thay vào đó là giọt nước mắt lặng lẽ rơi, mang theo cái lạnh xé tan con người từng chút , từng chút tràn vào khoang ngực của cô.Cô không phản kháng nữa, hai tay mệt mỏi buông thõng , đầu nghiêng sang một bên để tránh sự tiếp xúc với khuôn mặt cô cả đời cũng không bao giờ quên.
Cô thờ ơ lên tiếng:
-Thứ dơ bẩn như tôi anh cũng muốn chạm vào sao?
Khi nói ra điều này, trong lòng cô chợt nhói đau, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hắn khựng người lại, hít sâu rồi bỗng cười nhạt, môi hắn lộ rõ châm chọc:
-Cám ơn cô đã nhắc tôi nếu không tôi đã chạm vào thứ không sạch sẽ như cô.
Hắn không bỏ đi ngay như cô nghĩ mà giữ nguyên tư thế ban đầu, vẫn khoảng cách gần như vậy nhưng không còn áp trên cơ thể cô nữa mà dùng hai tay chống hai bên người cô, trầm mặc mà nhìn cô.Nhìn nước mắt đang từ từ trượt dài trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, hắn không nén nỗi mà vươn tay ra .Nhưng khi tay hắn sắp chạm vào má cô thì ngừng lại, hắn chợt nhận ra cô không còn là của hắn cả con người, trái tim và nước mắt này.Hắn không giận vì câu nói của cô nhưng lại nhận được sự đau đớn như vết dao cứa sâu vào tim hắn. Đôi mắt hắn dần dịu dàng, trong dịu dàng lại chứa giữ chút ít hiu quạnh, cô độc. Hắn quen thuộc mùi vị cô độc này vô cùng. Nó như một sự gặm nhấm trong cô độc trỗi dậy từ đáy lòng lạnh giá. Có lẽ, chỉ có nụ cười của cô mới có thể sưởi ấm cho hắn. Nhưng nụ cười của cô lại để dành ột người đàn ông khác, không phải là hắn.
Ánh sáng mờ nhạt trong phòng phác họa đường nét gương mặt hắn thêm rõ ràng,hàng lông mày dày cương nghị cùng đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đầy cương quyết, vầng trán lạnh lùng mà cao ngạo, gây cho người khác cảm giác thần bí cùng thâm sâu khó lường. Nhất là vào ban đêm như thế này, nó càng nổi bật hơn.
Ánh mắt cô chấn động, cố nén sợ hãi, cô lạnh lùng cất giọng:
-Xin lỗi nhưng anh có thể đứng dậy được không? Tôi không nghĩ sự gần gũi quá mức này thích hợp với tôi và anh.
Hắn không nói gì, bất ngờ thả cô ra rồi xoay người rời đi.
Cô cảm nhận sự trống trải trong căn phòng.Luôn chỉ mình cô ở đây, một mình tận hưởng cái gọi là màn đêm tĩnh lặng, sự cô đơn đến tàn nhẫn của nó dành cho cô.Và giờ đây cô như bị chính cánh cửa của quá khứ khóa chặt, ánh mắt người ấy đã không còn là của cô.Cô thèm được một lần bắt gặp nụ cười người ấy vẫn ấm áp, quen thuộc ấy.Cô chống tay lên thành ghế, khó khăn đứng lên, chậm chạp leo lên giường.Cô căn chặt môi, dụi mặt vào gối , tự mình lẩm nhẩm:
-Không khóc, không được khóc.Không được đâu Phương, gắng lên nào, chỉ một chút nữa thôi.Mày sẽ làm được mà.
Đêm ấy, cô không biết được rằng cả trong lúc ngủ cô cũng lặp lại câu nói đó.Nó như ăn sâu vào tiềm thức cô, sống với quá khứ, trốn chạy hiện tại và xua đuổi tương lai.
Em là mây, còn anh vĩnh viễn là gió.Mây và gió cứ mãi đuổi theo nhau, trốn tránh nhau để rồi đám mây cứ phải tan đi khi cơn gió kéo đến.Anh mạnh mẽ, kiên định , một cơn gió có sức hút và hấp dẫn vạn vật xung quanh còn em chỉ có thể là đám mây mỏng manh, dễ tan đi theo bầu trời trong xanh kia.Em dần cảm thấy đôi chân em vội đuổi theo anh mệt quá! Em không thể gắng gượng để đuổi kịp anh nữa rồi.Làm sao đây anh? Hay là ta dừng lại nhé, đừng đuổi theo nhau nữa.Em dừng lại anh nhé..! Anh cứ đi trước để mặc em ở đây.Em chỉ cần nhìn anh từ phía sau mà thôi, anh vui em cũng vui, anh nhé!
Quy luật tạo hóa dành ây và gió mãi mãi sẽ là vậy.Vì thế chúng ta chỉ có thể là hai con người của hai thế giới khác nhau.Tạm biệt cơn gió nhé, đến lúc mây nên đi rồi.Hãy sống thật tốt và quên đi đám mây mờ nhạt này nhé. Cứ xem như đám mây ấy đã biến mất, hòa trong bầu trời kia.
-Tạm biệt anh-
Ánh mặt trời chiếu rọi thứ ánh sáng vàng tinh khiết, hắt lên trên từng cây lá.Làn gió nhẹ mơn man , khẽ lướt qua gương mặt đem mùi vị ngọt ngào của sự sống căng tràn lồng ngực.Bầu trời trong xanh như hòa quyện với màu xanh , đỏ của khóm hoa bên cửa sổ càng làm cho khung cảnh trở nên lung linh và hoàn mĩ.Tiếng chim hót líu lo, rộn rã không gian thiên nhiên rộng mở, bao la.Nhìn từ hướng cửa sổ đến chân trời phía xa kia thật kì ảo, làm con người ta như muốn hòa làm một.
Ánh ban mai hé mở dọi vào khuôn mặt Phương.Cô cựa người thức dậy, tay dụi dụi mắt vô thức nhìn về khung cửa sổ.
Bóng dáng cao lớn, vững chãi mà kiên định đứng tựa lên thành cửa sổ làm cô đánh mất chính hơi thở của mình.Phương bất giác tóm lấy góc chăn siết chặt, cố hít thở thật nhẹ để giây phút này có thể đứng yên mãi mãi.
Cứ thế, cả căn phòng trở về sự tĩnh lặng cố hữu của nó ngoài hai con tim đang đập lệch một nhịp đập, nhói lên từng chút một.
Nếu như không có giọng nói trầm ổn quen thuộc kia vang lên có lẽ cô vẫn chìm đắm trong hồi tưởng và hình ảnh này.
-Tỉnh rồi thì sửa soạn xuống ăn sáng.Tôi đợi.
Dứt lời, Vĩnh Phong xoay người bước đi.
“Cạch”
Tiếng đóng cửa vang lên chấm dứt khoảng ảo tưởng của cô.Cô nhìn buồn về phía cửa mong có thể chiếm cho riêng mình một góc nhỏ hình dáng ấy.Nhưng không còn, nó đã biến mất và giờ cô chợt nhận ra điều đó thật đỗi nực cười.Hi vọng làm gì? Khao khát để được gì? Cuối cùng cũng đâu thuộc về cô.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng hai tay vỗ thật mạnh vào mặt. Cô vứt chăn sang một bên, lồm cồm bước xuống giường.Một cách nhanh chóng, Phương xếp gọn mớ hỗn độn trên giường rồi làm vệ sinh cá nhân.
Đặt tay lên nắm cửa nhưng cô bỗng khựng lại, quay gót về phía chiếc ghế sopha.Phương cúi người xuống gần tấm đệm lót, lật nó lên xem thứ bên dưới.
-Phù.May quá.
Cô thở hắt ra, mím môi cầm lên chiếc hộp màu bạc.Phương balo sang một bên rồi nhẹ nhàng ngồi lên ghế.Cô nhíu mày khó hiểu, nhìn ngắm vật nằm trong tay mình.
“crắc”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...