Tống Thời Cẩn chớp chớp mắt, yên lặng nhìn Cố Hoài Du, xuyên qua con ngươi của nàng mà nhìn thấy bóng mình chiếu trong đó, không biết vì sao, hai mắt hắn có chút cay.
Đến cả giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Nàng...!nói lại một lần nữa đi."
Cố Hoài Du nghiêng nghiêng đầu, thấy trong tiểu hoa viên không có bóng người khác mới dứt khoát dũng cảm mà rút tay ra ôm lấy mặt hắn, nói từng câu từng chữ: "Ta thích chàng, thích từ rất lâu rồi, nghe rõ chưa.
Trước kia là do ta nghĩ không thông, ta cảm thấy ta không xứng..."
Bờ môi mỏng của Tống Thời Cẩm mím chặt, đột nhiên đưa tay lên kéo tay nàng xuống, sau đó hôn lên mu bàn tay nàng, giọng nói hơi run rẩy: "Chỉ cần là nàng, bất kể là có hoàn mỹ hay không, đối với ta mà nói đều là thứ quý giá nhất trên thế gian này, cho nên, đừng nghĩ quá nhiều."
Bàn tay có chút ngứa, Cố Hoài Du mở to mắt, sắc mặt hơi ửng hồng, nhịp tim thẹn thùng đập rộn ràng nhưng lại không thấy gượng gạo, giống như là sau khi nghĩ thông rồi thì mọi thứ đều tự nhiên như thể nước chảy thành dòng.
"Được." Nàng nói.
Đột nhiên lại bất chợt nhớ đến hành động bất ngờ của người Phù gia, Cố Hoài Du suy nghĩ một lát, hỏi: "Chuyện đó của Phù gia, có phải là do chàng làm không?"
Tống Thời Cẩn nắm chặt lấy tay nàng, đặt trên đùi mình, cầm nắn ngón tay nàng chơi đùa: "Đúng, trước kia không dám làm dữ quá sợ người khác nói ra nói vào, hủy đi danh dự của nàng.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, người của ta không thể để người khác tùy tiện ăn hiếp được, sau này nếu như có ai khiến nàng không vui, nàng cứ thoải mái ra tay, đánh không lại thì còn có ta."
Hai mắt Cố Hoài Du lấp lánh, chọt chọt lòng bàn tay hắn: "Ai là người của chàng!"
"Nàng nói xem?" Tống Thời Cẩn nhướn mày.
"Không biết xấu hổ." Cố Hoài Du chế nhạo mà nói: "Còn chưa phải mà."
Tống Thời Cẩn chậc một tiếng, nếu như có thể, hắn rất muốn lập tức cưới nàng vào phủ ngay ngày mai, nhưng mà Cố Hoài Du còn hai tháng nữa mới cập kê, thật sự là một ngày như một năm mà.
"Rồi cũng sẽ có một ngày." Ngập ngừng, Tống Thời Cẩn hắng hắng giọng: "Giới hạn của nàng ở đâu?"
"Giới hạn gì?" Cố Hoài Du không hiểu.
Tống Thời Cẩn nghiến nghiến răng hàm, sáp lại gần nàng thấp giọng nói: "Nắm tay, ôm ấp,...!Nàng không thấy ghê sao?"
Cố Hoài Du siết siết lòng bàn tay, "Như thế này thì không, những cái khác thì không biết."
"Vậy thì, ta biết rồi."
Giọng nói trầm thầm ở bên tai có chút ngứa ngáy, hơi thở nóng rực phả bên tai, khiến cho Cố Hoài Du cảm thấy có chút nóng, nghĩ một lát liền chuyển chủ đề, thấp giọng nói: "Những chuyện khác chàng đều có thể giúp ta giải quyết, nhưng mấy người trong Vương phủ này, ta muốn chính mình động tay."
"Được." Không hỏi nhiều một câu, chỉ cần là yêu cầu của nàng, Tống Thời Cẩn liền đồng ý một cách vô điều kiện, hắn tin tưởng, nàng sẽ không để chính mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Mạc Anh và Cù Điệt ở phía xa đang chọt chọt nhau, đồng thanh nói.
"Ngươi đi!"
Mạc Anh cắn cắn răng, chủ nhân của mình yêu mến Cố tiểu thư bao nhiêu hắn biết, trong lúc này mà hắn đi phá vỡ bầu không khí đó thì không phải là tự tìm đường chết sao, "Ngươi đi!"
Cù Điệt mở to mắt: "Ta không đi đâu."
"Vậy thì oẳn tù tì." Mạc Anh giơ giơ nắm tay, nói: "Ai thua người đó đi."
"Được." Cù Điệt gật gật đầu, ngay lúc Mạc Anh đọc tới bao thì hắn liền nhấc chân đạp Mạc Anh xuống dưới.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là hai người trong đình thủy tạ sẽ nghe thấy, Cố Hoài Du rụt rụt tay, Tống Thời Cẩn nắm chặt không buông, cao giọng nói: "Vào đây!"
Mạc Anh tức tối mà trừng mắt nhìn Cù Điệt đã trốn đi, lấy hết dũng khí bước đến trước đình thủy tạ, nhìn chằm chằm cỏ xanh bị giẫm dưới chân, nghiêm túc nói: "Chủ nhân, Cao đại nhân đang đi về phía này."
Tống Thời Cẩn cau cau mày, Cố Hoài Du có chút ngây ra.
Nếu nói trong kinh thành này ai có tính tình cổ quái thì ngoài Tống Thời Cẩn ra, Cao Thủ phụ cũng là một trong số đó.
Từ sau khi Tiên Hoàng hậu mất, tất cả mọi cuộc giao tiếp xã giao đều bị ông từ chối ngoài cửa, bất kể là ai cũng không ngoại lệ, thậm chí cả quà cũng lười đi tặng.
Trong dân gian có lời đồn, có lẽ là vì ông quá keo kiệt nên không nỡ tặng quà.
Bây giờ tiệc chúc mừng của Cố Hoài Du mà ông lại đến, không biết là làm kinh ngạc biết bao nhiêu người.
"Còn có ai khác không?"
Trong mắt Mạc Anh xoay chuyển, cao giọng nói: "Bẩm thiếu phu nhân, Lâm Thế tử dẫn người đến cửa hoa viên thì đã bị Cao đại nhân đuổi đi rồi ạ."
Cố Hoài Du liếc xéo Tống Thời Cẩn một cái, rụt tay lại từ trong lòng bàn tay hắn, trong mắt Tống Thời Cẩn lóe lên ý cười, "Ngươi khá là thông minh, về có thưởng."
Mạc Anh vừa nghe, cái này nịnh đúng chỗ rồi! Vội nói: "Đa tạ thiếu phu nhân, thuộc hạ lui xuống ngay đây ạ."
Nói xong liền chạy đến bên góc tường, nhảy lên trên tường, biến mất trong bóng cây.
Bên này, Cao Chính Viễn đi đến cửa hoa viên, bị Lục Chi và Hồng Ngọc cản lại, nàng cung kính nói: "Đại nhân, yến tiệc buổi trưa sắp bắt đầu rồi."
"Ta biết!" Lòng Cao Chính Viễn nóng như lửa đốt, khó khăn mới đợi được đến hôm nay, làm sao mà cản được: "Tống đại nhân và Cố tiểu thư đều ở trong?"
Lục Chi ngây ra một lát, liền nghe thấy Cao Chính Viễn nói với hộ vệ của mình: "Các ngươi đứng ở đây, ta tự mình đi qua đó."
Không biết vô tình hay cố ý, mấy tên hộ vệ đó cản Lục Chi và Hồng Ngọc lại, Cao Chính Viễn sải bước vào trong liền bước vào hoa viên, lúc thấy có hai người trong đình thủy tạ, trên mặt ông lóe lên tia phức tạp.
Cố Hoài Du đứng dậy hành lễ: "Cao đại nhân, mời ngồi."
Nếp nhăn khóe mắt Cao Chính Viễn lại sâu thêm mấy phần, cười nói: "Được được được, ngồi xuống đi, ngồi xuống đi."
Tống Thời Cẩn nhìn ông một cái, hỏi: "Cao đại nhân ít khi thăm hỏi, không biết là tìm hai người bọn ta có chuyện gì?"
Cao Chính Viễn nâng mắt nhìn qua, tự giác xem mình là chủ nhà như thế này, lại có chút giống mình khi còn trẻ.
"Ta cố ý đến tìm Cố tiểu thư." Cao Chính Viễn cười nói: "Sao không thấy ma ma bên cạnh ngươi hôm đó đâu?"
Trong lòng Cố Hoài Du run lên, trên mặt vẫn cười mà nói: "Ma ma đó là người trong viện của mẫu thân ta, sau khi về phủ liền đi chăm sóc mẫu thân rồi."
Cao Chính Viễn có chút thất vọng, khoảnh khắc đó, ông rõ ràng đã nghe thấy giọng của Cao Lê, tuy là xa cách nhiều năm cũng đã có thay đổi, nhưng ông tuyệt đối không nghe nhầm.
Tống Thời Cẩn nói: "Sao Cao đại nhân lại quan tâm đến một ma ma như thế, lẽ nào là trước kia có quen biết?"
Cao Chính Viễn vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Cố Hoài Du: "Hôm qua, Cố tiểu thư vẫn còn chưa trả lời lão phu, miếng ngọc đó của ngươi từ đâu mà có?"
Cố Hoài Du hơi nghiêng đầu nhìn, sau khi thấy Tống Thời Cẩn lặng lẽ gật đầu thì nói: "Là chàng tặng cho ta."
Cao Chính Viễn đột nhiên mở to mắt, căng đến mức khiến cho nếp nhăn biến mất, giọng nói run rẩy mà nói: "Ngọc là của ngươi?"
"Đúng." Tống Thời Cẩn gật đầu, "Cao đại nhân biết vật này?"
Đời trước sau khi hắn trở thành Đại lý tự khanh thì từng sai người nghe ngóng khắp nơi, nhưng mãi mà vẫn không có kết quả, nên liền bỏ đi mối tâm tư này.
Miếng ngọc này chất liệu cực phẩm, không phải là gia đình bình thường có thể dùng, nếu như đối phương có lòng muốn tìm, sao lại không tìm thấy chứ.
Cho nên, cho dù là sống lại một đời, giữ được miếng ngọc này, Tống Thời Cẩn cũng chưa từng dùng nó đi tìm kiếm thân thế của mình.
Trong mắt Cao Chính Viễn sáng lên, giọng điệu gần như là van nài: "Lão phu có một thỉnh cầu quá đáng, mong Cố tiểu thư đưa miếng ngọc kia cho lão phu nhìn một lát."
Cố Hoài Du lấy cái túi gấm trong ống tay áo ra, lấy miếng ngọc vỡ làm ba trong đó đổ ra ngoài.
Cao Chính Viễn lật thật kĩ, bàn tay có chút run rẩy mà xoay xoay cái chốt vàng đen một lát, một chữ "Nhã" khó thấy hiện lên, dù đã lâu nhưng vẫn còn rất mới.
Cố Hoài Du thấy hốc mắt ông đột nhiên đỏ lên, nàng cầm lấy bình trà trên bàn rót một ly đưa đến trước mặt ông, cũng không hỏi gì nhiều.
Cao Chính Viễn đã khoảng sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên đã bạc trắng, nếp nhăn ngổn ngang trên mặt, đôi mắt hơi đục bây giờ lại tỏa sáng, nhìn chằm chằm Tống Thời Cẩn: "Xin hỏi Tống đại nhân, sinh thần là khi nào?"
Tống Thời Cẩn không trả lời, trong lòng lờ mờ có thể đoán được mấy phần, Cao Chính Viễn nở một nụ cười khó coi, khẩn thiết mà nói: "Đột nhiên hỏi, có chút mạo phạm, nhưng vẫn mong Tống đại nhân trả lời, chuyện này đối với ta rất quan trọng."
"Năm Canh Thìn, hai chín tháng chín."
Cao Chính Viễn nắm chặt lấy mép bàn: "Có phải là giờ Thìn một khắc?"
Tống Thời Cẩn lặng lẽ nắm lấy tay Cố Hoài Du, lấy tờ giấy luôn mang theo bên mình ra, Cao Chính Viễn chỉ nhìn một cái, đột nhiên bắt đầu khóc lên, cũng may trong viện này không có ai khác.
Chỉ là là một ông lão sáu mươi tuổi, khóc đến mức tựa như rách gan rách ruột trước mặt hai hậu bối, bầu không khí thực sự có chút gượng gạo.
Một hồi sau, Cao Chính Viễn thu lại tiếng khóc, "Có bằng lòng nghe ta kể một câu chuyện không?"
Từ xưa đến nay thay triều đổi đại luôn là một cuộc chiến thảm khốc đầy máu tanh, Cao gia đời đời là trung thần, trong lúc bảy vị Vương gia giành ngôi, thì dẹp yên loạn tặc, bảo vệ Tiên hoàng đăng cơ, phụ thân và huynh trưởng của Cao Chính Viễn đều hi sinh trong cuộc chiến loạn đó, chỉ còn lại mình ông.
Lúc còn trẻ ông từng nuôi một trai một gái với phu nhân, nhưng đáng tiếc trời cao không thương ông, đứa con trai lớn Cao Lê lúc ba tuổi thì sốt cao mãi không khỏi, mất trong một đêm mưa, phu nhân của ông cũng vì vậy mà buồn rầu làm hại thân thể, Cao Chính Viễn chỉ đành nhận nuôi một đứa trẻ bên ngoài về, mặt mũi gần như là giống hệt như Cao Lê.
Nhưng khác chính là khác, Cao phu nhân vẫn buông tay rời trần gian sau một năm buồn rầu quá độ, Cao Chính Viễn cũng không có ý tiếp tục lấy vợ, yên lòng mà nuôi lớn hai đứa trẻ.
Sau này Tiên đế khâm điểm cho Cao Nhã tuổi đang độ xuân tươi thành Thái tử phi, nhưng lúc đó Cao Nhã đã có người trong lòng, sau khi Cao Chính Viễn biết được, liền nhốt Cao Nhã trong khuê phòng, mặc kệ bà có cầu xin như thế nào, Cao Chính Viễn cũng không hề bị lay động.
Tuyệt thực, tự sát, bà đều đã thử, nhưng cuối cùng người trong lòng của bà cũng đã bỏ đi, rời xa quê hương.
Cao Nhã nản lòng thoái chí mà được gả vào Thái tử phủ, Thái tử yêu thương bà như là ngọc quý, sau khi đăng cơ liền phòng bà làm Hậu.
Một năm sau, bà sinh ra Đại Hoàng tử, cả người Cao Nhã dường như là sống lại, thấy Đại Hoàng tử mỗi ngày một lớn hơn, Đế Hậu mặn nồng ân ái, Cao Chính Viễn cũng nhẹ lòng.
Nhưng mà một ngọn lửa lớn đã hủy đi hết thảy.
Đại Hoàng tử bị thiêu chết đến mức thi thể không còn nhận dạng được nữa, thi thể được tìm thấy trong đống gạch ngói, Cao Nhã không bao lâu sau cũng chết thảm trong Tiêu Phòng Cung.
Cao Chính Viễn yêu thương mà vuốt ve miếng ngọc đó, chầm chậm nói: "Đây là di vật mà mẫu thân nó để lại cho nó, từ lúc ra đời thì chưa tháo xuống bao giờ, bầu bạn bên cạnh nó nhiều năm, ta còn tưởng là sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa."
Tống Thời Cẩn và Cố Hoài Du không nói gì, yên lặng chờ đợi Cao Chính Viễn nói tiếp.
Lúc đầu khi Cao Nhã sắp đi, Hoàng đế từng khai ân để Cao Chính Viễn đến thăm bà một chuyến.
Đến hôm nay những lời mà bà nói lúc chia tay khiến Cao Chính Viễn không thể nào quên được.
"Lần này con gái đi, sẽ không có cơ hội gặp lại cha và huynh trưởng nữa, con biết lúc đầu là cha đuổi ca ca đi, con không trách cha, là do con quá bướng bỉnh.
Chỉ là có chút tiếc nuối, trước khi đi cũng không thể gặp mặt lần cuối."
Cao Chính Viễn chỉ nói: "Đừng nói bậy, Hoàng thượng đã sai Ngự y nhất định phải trị khỏi bệnh cho con."
"Không có tác dụng gì đâu! Không có tác dụng gì đâu!" Cao Nhã dung mạo tiều tụy, nắm chặt lấy bàn tay của Cao Chính Viễn, gần như là dùng hết sức bình sinh, kề bên tai ông nhỏ giọng nói: "Đứa bé bị thiêu chết kia không phải là Chiêu Nhi của con, con tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa, thậm chí nhìn nó một lần cuối cũng không thể, cha, cả đời này con chỉ xin người lần cuối, người nhất định phải tìm thấy nó! Bảo vệ nó, ngàn lần đừng để cho...!đừng để cho Hoàng thượng biết."
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè.
Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...