Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia


Lúc giữa trưa, Hoàng đế săn được một con lộc thì hài lòng mà trở về, hộ vệ mệt mỏi nửa ngày cũng có thể thay ca đi nghỉ ngơi, Phù Kính Chi sau khi giao ngựa cho thủ hạ thì chuẩn bị quay về lều, liền bị Phù Gia giữa đường, kéo đến một chỗ kín đáo.

"Muội nói cái gì? Đức Phi nương nương muốn ta giết Cố tiểu thư?" Hắn kinh ngạc mà nhìn Phù Gia.

Phù Gia cau cau mày, nhìn về phía Vệ Thanh Nghiên đang núp trong bóng râm bên cạnh: "Nhỏ tiếng chút, Lục Công chúa đích thân mang khẩu dụ đến mà còn giả được sao?"
Phù Kính Chi suy nghĩ một hồi, bước về phía Vệ Thanh Nghiên: "Công chúa, Đức Phi nương nương thật sự ra lệnh như thế?"
Vệ Thanh Nghiên lấy một lệnh bài từ eo ra, sau khi lắc lư một lát liền thấp giọng nói: "Lừa ngươi làm gì, mẫu phi thay đổi chủ ý, không thể giữ nàng ta lại được."
"Chuyện này..." Phù Kính Chi có chút khó hiểu, đêm qua hắn mới nhận được mệnh lệnh, tìm một cơ hội thả người vào trong bãi săn, chuyện này chỉ cần có chút bất cẩn thôi là sẽ bị giáng tội chu di cửu tộc, trong thời khắc quan trọng này, lại thêm một mệnh lệnh lấy mạng Cố Hoài Du nữa, thì mức độ nguy hiểm của việc bị lộ chuyện lại tăng thêm mấy phần.

Vệ Thanh Nghiên không biết Đức Phi và Vệ Tranh từng dặn dò hắn chuyện gì, cũng không muốn biết, tóm lại với thân phận là Thống lĩnh Cấm quân của Phù Kính Chi, muốn giết chết Cố Hoài Du không phải là chuyện khó.

"Sao, ngươi không đồng ý?" Nàng ta trừng mắt với Phù Kính Chi.

Phù Kính Chi cau mày nhìn về phía Vệ Thanh Nghiên, thấy nàng ta không hề chột dạ chút nào, hắn vẫn nghĩ không ra sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

Vệ Thanh Nghiên nhếch nhếch khóe môi: " Người bị tên lạc bắn chết trong bãi săn bao nhiêu năm qua có biết bao nhiêu người, nếu như ngươi sợ một mình làm không xong, thì ngày mai ta liền sắp xếp người trợ giúp ngươi, ngươi chỉ cần nhắm chuẩn mũi tên vào nàng ta, nhất định phải một mũi tên bắn chết nàng ta, sau đó bỏ chạy nhân lúc náo loạn là được."
"Thần vẫn nên đích thân đi bẩm báo Đức Phi nương nương thì hơn." Phù Kính Chi chần chừ nói.

Mày liễu Vệ Thanh Nghiên dựng lên, duỗi tay chặn Phù Kính Chi lại: "Không cần, độc trên người mẫu phi còn chưa giải hết, ngươi không cần đi làm phiền bà, tóm lại, bây giờ lời của ta chính là mệnh lệnh của bà."
Phù Gia cười cười, thấp giọng nói: "Ca ca, Đức Phi nương nương trước giờ vẫn luôn yêu thương Lục Công chúa, lời của nàng huynh còn không tin sao? Nếu như vì chuyện này mà huynh đi tìm Đức Phi nương nương, khó tránh khỏi khiến người khác phát hiện ra, trong bãi săn rất không an toàn đó nha."
Trong lòng Phù Kính Chi run lên, lời này của Phù Gia không hề giả, trong tối không biết có bao nhiêu đôi mắt đang chú ý hắn, đến cả Nhị Hoàng tử cũng từng đưa tin tới nói là nếu như không phải chuyện gì quan trọng thì không cần phải gặp mặt, nếu như hắn đột nhiên đi tìm, bị người khác nắm thóp, vậy thì ngày mai khó mà nói rõ ra.

Một hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng nhận: "Mong Công chúa bẩm báo lại với Đức Phi nương nương, thuộc hạ nhất định dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ."
Vệ Thanh Nghiên cười cười, sáp lại gần Phù Kính Chi thấp giọng nói: "Lúc đó..."
Sau khi Phù Kính Chi nhận lệnh liền quay trở về lều, Vệ Thanh Nghiên cũng thở hắt một hơi ra, cũng may là ngăn hắn lại được, không để cho hắn đi tìm mẫu phi, nếu không thì chắc chắn sẽ lại bị chặn lại.

Lúc chập tối, Đức Phi đích thân đến lều của Vệ Thanh Nghiên, dọa cho Vệ Thanh Nghiên hết hồn, sau khi an ủi Vệ Thanh Nghiên một phen, lại dặn dò nói: "Ngày mai con lúc nào cũng phải ở bên cạnh ta, biết chưa?"
Vệ Thanh Nghiên cười gật gật đầu: "Biết rồi ạ."
Đợi cho người đi khuất, sắc mặt nàng ta lại trầm xuống, đi theo sát mẫu phi, chẳng phải là lại khiến cho nàng ta không thể làm bậy thôi sao? Nếu như đã không có ai giúp nàng ta, vậy thì nàng ta tự mình làm!
Ngày cuối của cuộc thi săn, bầu không khí lịa trở nên u ám hơn hẳn, bầu trời phía trên bãi săn chất đầy mây đen, sương mù khắp nơi trong rừng rậm núi non, khó mà có thể nhìn thấy gì được.

Nhưng tục lệ thì không thể phá vỡ, người đứng đầu cũng sẽ được chọn trong cuộc thi hôm nay, trên đài cao, Hoàng đế chắp tay nhìn hơn một nửa quan viên đang ngồi trên lưng ngựa, những người đó đều là kẻ chiến thắng săn được không ít thú trong cuộc thi ngày hôm qua.

Gió nhẹ lướt qua cỏ, thổi cho áo bào bay phấp phới, thời tiết không tốt như thế này cũng khó mà làm hỏng hứng chí của Hoàng đế được, ông cao giọng nói: "Hôm qua lúc đi săn, Phù ái khanh ở trên sườn núi gần đó phát hiện được dấu vết hoạt động của con hổ trắng, hôm nay nếu như ai có thể bắt sống nó, thì sẽ là người đứng đầu lần này!"
Chúng thần ở dưới đài nghe vậy, nhất thời đều hứng khởi lên.

Hổ là vua của rừng rậm, trong đó hổ trắng địa vị lại càng cao hơn, nếu như có thể bắt được, thì là đại cát.

Chỉ là mấy năm gần đây càng ngày càng ít xuất hiện, cũng chỉ có lúc Tiên đế còn sống từng có một vị đại thần bắt sống được một con, từ đó về sau đường quan rộng mở, bước thẳng lên cao, mãi đến bây giờ thì đã trở thành Thủ phụ hai triều.

Cao Chính Viễn cười cười sảng khoái, tuổi tác của ông lớn, nên không đi tham gia cuộc vui này, chỉ đứng ở đài bên cạnh, cao giọng nói: "Vật quý giá như thế, lão thần đã nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy."
Hoàng đế cười nói: "Hay là khanh cũng đi cùng đi, để cho đám hậu bối này quan sát sự anh dũng năm xưa của ông?"
Cao Chính Viễn lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: "Thần già rồi, sự uy dũng trên lưng ngựa năm xưa e là không còn nữa rồi."
Hoàng đế cười cười, thu lại ánh nhìn, "Nếu như vật cát tường như thế xuất hiện, vậy thì trẫm lại treo thêm một giải thưởng nữa."

Cố Hoài Du đứng bên cạnh Lục Công chúa, ánh nhìn lướt qua Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử phía trước, biểu cảm của hai người này đều mong mỏi muốn thử sức, không hề thấy có chút lo lắng nào, nhưng mà trực giác đối với nguy hiểm của nàng vẫn khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Dưới đài có cung nữ bưng một cái khay chậm bước đến, cung nữ đi ở phía đầu dáng ngươi thon thả, bước chân nhẹ nhàng, hai tay hơi nâng cao trước ngực, trên cái khay đặt một con dao găm ngắn cỡ cánh tay, vỏ dao khảm đá quý lớn.

Phía sau có hai cung nữ khác theo sau, một người hai tay cầm một cái cung, trên thân cung được làm bằng vàng thuần, dây cung không nhìn ra được là chất liệu gì, nhưng mà trong bầu không khí u ám này vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, còn người còn lại thì cầm mấy mũi tên bằng vàng.

Sau khi ba người bước lên đài, cúi đầu rũ mắt đứng sau lưng Hoàng đế.

"Ba món bảo vật này, nếu như hôm nay ai săn được hổ trắng thì trẫm liền ban cho người đó, nếu như không săn được thì người chiến thắng chỉ được ban một món mà thôi."
Nói xong, ba cung nữ kia liền nhấc bước lên trước, đưa ba vật trong khay cho mọi người nhìn, cung nữ dẫn đầu lúc đi đến bên cạnh Hoàng thượng thì bàn tay vừa lướt qua cái khay liền nắm chắc con dao găm, rút nó ra mạnh mẽ đâm thẳng về phía tim Hoàng đế.

"Đinh" một tiếng kim loại và đá va vào nhau, một viên đá bắn tới theo gió, không nghiêng không lệch mà nhắm trúng vào cổ tay cung nữ đó, con dao găm chém sắt như chém bùn cắm thẳng xuống mặt sàn bằng gỗ, đâm sâu vào ba phần.

Gần như là đồng thời, Tống Thời Cẩn phi thân lên, hơi rơi lại phía sau là Nhị Hoàng tử đang xách kiếm lao đến.

Một kích không trúng, cung nữ kia nghiêm giọng hét: "Cẩu Hoàng đế, giao mạng đây!" Nói xong thì hai người phía sau liền rút nhuyễn kiếm ở eo ra, đồng thời tấn công về phía Hoàng đế.

Ba người kia đã được huấn luyện, võ công khá cao, sau khi bị Tống Thời Cẩn chém mất một người thì cung nữ dẫn đầu hét lên một tiếng, có vài người ở trong khu rừng sương mù trắng xóa lao ra.

Bất kể già trẻ lớn bé gái trai, chỉ cần là người chắn trước mặt thì đều sẽ trở thành đối tượng tấn công của thích khách, quan văn, phụ nữ dưới đài làm gì đã thấy qua cảnh tượng như thế này, đồng loạt hét lên rồi chạy tán loạn.

Lý Ngọc vội vàng hét lớn: "Hộ giá! Hộ giá!"
Con ngựa bị dọa sợ sau khi đạp tán loạn thì vứt người ở trên xuống chạy như điên mà lao ra khỏi bãi săn, biến cố gần như là xảy ra đồng thời, người phản ứng nhanh nhất là Long Lân Vệ lập tức bảo vệ Hoàng đế xuống đài.

Phù Kính Chi vẫn luôn núp ở chỗ tối mà nhìn, cung trong tay đã kéo đến cực hạn, ánh nhìn khóa chặt trên người Cố Hoài Du trong đám người, hắn nhất định phải bảo đảm một mũi tên giết chết nàng, mới có thể tạo thành tai nạn ngoài ý muốn trong cơn hoảng loạn được.

Cố Hoài Du cố hết sức giấu mình trong đám người, nhạy cảm mà phát hiện ra hình như nàng bị người ta nhắm trúng rồi, cảm giác bén nhọn ở lưng đó cực kì không tốt.

Người tán loạn hét lên đã tách nàng và Tứ Công chúa ra, trong dòng người chen chúc, có một bàn tay đẩy từ phía sau ra.

Cố Hoài Du chững bước chân lại, lúc người đó đẩy về phía nàng, đột nhiên lùi một bước lớn về phía sau, rồi chợt quay người lại nắm lấy đôi bàn tay đó, không hề bất ngờ, chính là Phù Gia.

Phù Gia không ngờ Cố Hoài Du lại phản ứng nhanh như thế, giãy giụa muốn rụt tay về.

Hai người dần dần đi đến mép của đoàn người.

Phù Kính Chi nhắm chuẩn thời cơ, buông tay ra, mũi tên đã rời khỏi dây cung.

Bước chân Cố Hoài Du lệch đi, mượn sức lùi về sau để đổi vị trí của hai người, mũi tên lướt gió vù vù liền ngay lập tức đâm xuyên qua vai phải của Phù Gia, nhưng nàng đã tính sai sự tàn độc của Phù Kính Chi, đầu mũi tên đâm thẳng vào khớp xương sau lưng Phù Gia, mà lực đạo chỉ giảm đi một nửa, cả người Phù Gia ngã về phía Cố Hoài Du như một bao cát.

Vì để trà trộn vào trong đám người, Phù Gia cố ý mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu sắc rất bình thường, so với các quý nữ có ở đây, rất nhiều người cũng mặc màu giống vậy, Phù Kính Chi cũng không kịp suy nghĩ là đã bắn trúng ai, nhân lúc Cố Hoài Du đang lui vào chính giữa thì kéo cung bắn mũi tên thứ hai.

Gần như là đồng thời, Hoàng đế đang bị người vây quanh cũng đi đến chỗ đó, khóe mắt sáng lên, liền thấy một mũi tên từ phía xa đang bay vèo tới hướng của ông, các hộ vệ còn đang bận chiến đấu với thích khách, Hoàng đế hầu như là bị kẹp ở giữa, không thể nhúc nhích được gì, mắt thấy mũi tên đó càng ngày càng đến gần, chợt ông nhìn thấy có một thiếu nữ đột nhiên lao ra từ trong đám người, sau khi bước loạng choạng vài bước thì đẩy mạnh ông ra: "Cẩn thận!"
Một tiếng vang "Đinh" thật lớn, Hoàng đế mở to mắt nhìn mũi tên kia đâm thẳng vào lồng ngực nàng, người nàng dần dần đổ xuống trước mặt ông.


Cố Hoài Du chỉ cảm thấy lồng ngực bị một lực thật mạnh xuyên trúng, nhất thời không thở được, trước mắt tối đen từng chập, hai chân nàng mềm nhũn, cả người đổ về phía sau.

"Hoài Du!" Hai mắt Tống Thời Cẩn đỏ au, sự bén nhọn trên tay lại tăng thêm ba phần, một kiếm đâm chết một tên thích khách áo đen, sau đó nhảy vài bước đón lấy Cố Hoài Du.

"Tiểu Ngư Nhi!" Gần như là đồng thời, Tôn thần y cũng hét lớn lên, trong tình thế khẩn cấp, ông dùng giọng của chính mình theo bản năng, Cao Chính Viễn được hộ vệ bảo vệ xuống dưới đài, cả người run lên, gần như là run rẩy mà nhìn về phía âm thanh vang lên.

Lúc này, Hoàng đế đột nhiên hét lên: "Thẳng phía trước, bắt lấy tên thích khách bắn tên!"
Long Lân Vệ bảo vệ bên cạnh ông lập tức phân cho hai người đi, xuyên qua đoàn người dày đặc, bắt lấy Phù Kính Chi chạy được nửa đường đè xuống đất.

Còn lại, cuộc náo loạn trong bãi săn rất nhanh liền được trấn áp, thích khách bị chém giết hơn phân nữa, chỉ giữ lại vài tên còn sống, lúc này Vệ Tranh mới thu trường kiếm lại, dặn dò: "Giữ người sống, đợi Phụ hoàng thẩm vấn.

Những người khác thì kiểm tra người bị thương, mời Ngự y đến!"
Cả bãi săn chật vật không thôi, Cao Chính Viễn không lo được nhiều, dùng cả hai tay hai chân bò lên đầu cao từ phía dưới, nhìn về phía mấy người Cố Hoài Du rồi chạy qua, ánh nhìn khóa chặt trên người Lâm ma ma, có chút không xác định rốt cuộc khi nãy là mình nghe nhầm hay xuát hiện ảo giác.

Đầu mũi tên kẹt ở vị trí chính giữa xương quai xanh của Cố Hoài Du, đâm vào không sâu lắm, nhưng Tống Thời Cẩn ôm Cố Hoài Du lại không dám tùy tiện nhúc nhích, hắn chỉ cảm thấy máu trong người lúc này như là đông cứng lại, sự lạnh lẽo trong lòng dần dần lan vào xương tủy.

Tôn thần y mang gương mặt của Lâm ma ma, nhìn thấy Hoàng đế thu lại ánh nhìn sau khi quan sát mình một phen thì cắn cắn răng, vẫn chạy lên.

Cố Hoài Du mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, nên nhìn không ra thương thế như thế nào, Tôn thần y quan sát một cái, sau đó thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ vai Tống Thời Cẩn, nói: "Không sao, nín thở, đỡ con bé dậy."
Trong đầu Tống Thời Cẩn đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vạn tiễn xuyên tim của mình ở đời trước, không dám đi nhìn vết tên bắn ở ngực nàng, sợ là kết quả khiến hắn không thể chịu được.

Tôn thần y thở dài một hơi, sau đó trực tiếp nắm chặt lấy thân tên, kéo mũi tên ra: "Xem này, đâu có bị thương."
Nói xong liền vứt mũi tên đi, đưa ngón cái ra cố gắng ấn vào huyệt nhân trung của nàng.

Cuối cùng thì Cố Hoài Du cũng không có bị thương thật, chỉ cần hơi kích thích huyệt đạo là nàng liền tỉnh lại.

Tôn thần y và Tống Thời Cẩn vội vàng đỡ nàng dậy, còn chưa kịp đứng vững thì một miếng ngọc bị vỡ làm hai mảnh rơi ra từ thắt lưng của nàng.

Hoàng đế híp mắt nhìn, ánh mắt nhìn vào miếng ngọc rơi trên mặt đất, thở nặng nề hai hơi, sau khi nhìn Tống Thời Cẩn một lần nữa thì sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, nhất thời hiểu rõ mấy phần.

Trong lòng Cố Hoài Du run lên, vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của ngọc lên, lại kéo sợi chỉ đỏ đó ra nhìn một cái, miếng ngọc vốn được nối với sợi chỉ đỏ bị chia ra làm hai, bây giò chỉ còn trơ trọi mỗi sợi dây.

Chính là thứ này, đã đỡ một mũi tên thay nàng!
Cố Hoài Du siết mảnh ngọc vỡ cười cười, điều mà trước kia đắn đo hồi lâu, ngay khi nàng tưởng lầm là mình bị trúng tên liền hóa thành sự hối hận không thôi.

Nàng sống lại một đời là vì điều gì chứ, ngoài việc báo thù ra, e là còn một chuyện, chính là không nuối tiếc gì!
Sau khi mở lòng ra liền quay đầu lại cười cười với Tống Thời Cẩn, nàng nói: "Đa tạ."
Trong lòng Tống Thời Cẩn run lên, cùng một nụ cười, nhưng lần này có thứ gì đã khác đi rồi.

Cao Chính Viễn ở bên cạnh tròng mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, đôi mắt trũng sâu dường như hơi đỏ lên, ông run giọng hỏi: "Cố tiểu thư, thứ này của người, từ đâu mà có?"

Cố Hoài Du hiếm khi có chút ngại ngùng, đang muốn mở miệng, Nhị Hoàng tử liền xách trường kiếm còn đang rỉ máu đến, ngắt lời mọi người: "Phụ hoàng, thích khách đã bắt được, Phù Tướng quân đã áp giải người về."
Hoàng đế phất phất tay, cau mày nói: "Lập tức áp giải về kinh, đích thân trẫm thẩm vấn."
Nhị Hoàng tử ôm quyền cúi người, "Vâng." Đợi chính là đợi câu nói này của Hoàng thượng.

Trong lòng đang lúc đắc ý, hắn ta lại thấy Long Lân Vệ bắt Phù Kính Chi đã bị bẻ gãy hai tay tới trước mặt.

Vệ Tranh gần như là cứng người ngay tại chỗ, máu trong người đông cứng lại, phản ứng đầu tiên là Phù Kính Chi bị người khác phát hiện rồi, hắn ta xong đời rồi.

"Hoàng thượng, thích khách bắn tên đã bắt được, là Thống lĩnh Cấm quân Phù Kính Chi." Long Lân Vệ mặc đồ đen nói.

Nhịp tim Vệ Tranh đập nhanh mấy phần, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, không thể tin mà nói: "Phù Kính Chi! Ngươi làm gì vậy hả?"
Hoàng đế nhìn hắn ta một cái, mặt không biểu cảm: "Áp giải xuống dưới, để cho Long Lân Vệ đích thân áp giải cùng với đám thích khách lần này, nhốt vào Tử lao.

Nếu như đã có liên quan đến Phù Kính Chi, vậy thì Phù Tướng quân cũng phải phối hợp điều tra, cùng về kinh với đội hộ vệ chờ hầu đi."
Sắc mặt Vệ Tranh không chút thay đổi: "Vâng, nhi thần lập tức làm ngay."
Ngày cuối cùng của cuộc thi săn bắn lại xảy ra chuyện như thế, yến tiệc buổi tối liền bị hủy bỏ, sau khi hộ vệ dọn dẹp xong mọi thứ, sai người thống kê lại số lượng người bị thương, Hoàng đế liền hạ lệnh, lập tức khởi hành về kinh.

Chuyện này thương vong nhiều nhất là cung nữ và nha hoàn, các phu nhân và quý nữ khác nhiều nhất chỉ bị trẹo chân hoặc trầy xước, trừ Phù Gia, nàng ta bị Phù Kính Chi bắn tên xuyên qua vai, bây giờ mạng nhỏ có giữ được hay không còn chưa biết, chỉ có thể theo Phù Lan về kinh thành trước thôi.

Cố Hoài Du ngồi trong lều, đợi Hồng Ngọc và Lục Chi thu dọn hành lí, trong tay vẫn còn cầm miếng ngọc vỡ, tiếc nuối không thôi, thứ quý giá như vậy cứ thế mà vỡ mất rồi.

Trước khi đi, Hoàng đế lại đột nhiên triệu tập mọi người lại, chỉ là lần này, Cấm vệ quân canh chừng xung quanh đông hơn rất nhiều.

Đầu tiên là ông trách cứ thích khách một phen, sau đó liền chuyển chủ đề, đột nhiên nhìn xuống dưới nói: "Tam tiểu thư Vinh Xương Vương phủ ở đâu?"
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của lão phu nhân, Cố Hoài Du chậm bước lên trước, quỳ gối hành lễ với Hoàng đế đang ngồi trên cao: "Thần nữ Cố Hoài Du khấu kiến Hoàng thượng."
Hoàng đế cười cười, ánh mắt nhìn Cố Hoài Du có chút kì lạ, giọng điệu có chút thân thiết: "Mau đứng dậy đi, ngươi có công cứu giá, có muốn ban thưởng gì không?"
Cố Hoài Du hơi mỉm cười, giọng nói chân thành: "Chẳng qua chỉ là một việc không quan trọng, thần nữ không dám đòi thưởng ạ."
"Khiêm tốn như thế, trẫm rất thích!" Hoàng đế gật gật đầu, cười nói.

Mọi người nghe thế mà trong lòng run lên, không hiểu hành động này của Hoàng thượng là có ý gì, bao gồm cả Cố Hoài Du, trong lòng nàng rung lên.

Thậm chí còn có một số quý phụ nghĩ là, có khi nào Hoàng đế sẽ thu Cố Hoài Du vào cung không nữa.

Ai ngờ, Hoàng đế lại nói: "Nếu như đã có công, vậy thì phải thưởng.

Trẫm không lý nào lại để ngươi chịu hoảng sợ một cách vô ích như thế được.

Trẫm nhớ là lúc nhỏ thân thể ngươi không tốt lắm, nên liền ban cho ngươi chức An Bình Quận chúa, thế nào?"
Đức Phi đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, liếc nhìn Vệ Thanh Nghiên đã cắn môi đến trắng bệch một cái, đột nhiên cười nói: "Hoàng thượng, việc này e là có chút không thỏa."
Hoàng đế "Ồ" một tiếng, cũng không giận, mà chỉ hỏi: "Không thỏa chỗ nào?"
Đức Phi cười nhìn Cố Hoài Du: "Đứa bé này thực sự là khiến người ta yêu thích, nhưng mà Hoàng thượng quên rồi sao, Vinh Xương Vương phủ đã có một vị Quận chúa, nếu như người lại phong thêm một vị nữa..." Ngập ngừng, bà ta mới nói tiếp: "Không bằng là thưởng cho chút vàng bạc trang sức, con gái đều thích nhất những thứ này."
"Lời này của ái phi rất đúng." Hoàng đế gật gật đầu, ngay khi Đức Phi cho là ông đã đồng ý, thì ông lại nói: "Nếu đã như thế thì ban chức Huyện chủ đi! Trẫm đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước có nghe nói ngươi vẫn chưa có hôn ước."
Cố Hoài Du không đoán được Hoàng thượng đang có ý định gì, chỉ đành cung kính đứng một bên mà nghe.

Nói đến chuyện này, thần thiếp cũng có chuyện muốn nói." Đức Phi dịu giọng nói: "Thần thiếp vừa gặp nha đầu này liền cảm thấy có duyên, khiêm tốn có lễ nghĩa, người cũng rất là xinh đẹp, trong lòng rất yêu thích, mong Hoàng thượng hứa gả con bé cho..."
Hoàng đế phất phất tay, ngắt lời Đức Phi, cũng không hỏi bà ta rốt cuộc là muốn gì, nhìn Tống Thời Cẩn đang đứng trước mọi người: "Vừa hay, Tống đại nhân cũng đã đến tuổi thành hôn từ lâu, trong chuyện này vẫn chưa có quyết định, hôm nay trẫm cũng muốn làm Nguyệt lão một lần, tìm một người vừa ý cho hắn, trước tiên là đính ước trước, chỉ đợi đến lúc Cố tiểu thư cập kê thì trẫm liền đích thân chủ hôn cho hai ngươi."
Bầu trời của bãi săn lập tức tựa như có một tia sét giáng xuống, giống như đánh vào trong đầu mọi người, dọa đến mức tai kêu ù ù, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được.

Rốt cuộc là Hoàng đế có biết mình đang làm gì không vậy?
Đức Phi nghe lời này lại đột nhiên cảm thấy mình có phải là đã mắc mưu của Hoàng thượng hay không nữa.


Nếu không phải là bà ta ngăn chặn việc ban chức Quận chúa cho Cố Hoài Du, Hoàng đế cũng không thể nào tiện thể nhắc đến chuyện ban hôn cho Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn.

Có vài chuyện, nhắc được một lần nhưng không được nhắc lần thứ hai, vừa nãy bà ta đã ngăn chặn một lần, nếu như bây giờ lại mở miệng, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng chán ghét.

Lão phu nhân lặng lẽ nhếch nhếch khóe môi, Tống đại nhân tốt nha, không có ai tốt hơn nữa! Sau này nếu Đức Phi muốn làm gì đó thì cũng phải cân nhắc thật kỹ rồi.

Nhưng Vệ Thanh Nghiên lại siết chặt lấy hai bàn tay, nàng ta không ngờ rằng, hành động lần này không những không giết được Cố Hoài Du, mà còn mất một Phù Kính Chi không nói, ngược lại còn biến khéo thành vụng, khiến cho Cố Hoài Du lập được công, thậm chí, Phụ hoàng còn thiên vị đến mức không để ý đến tâm trạng của nàng ta mà ban hôn cho Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn.

Nhưng dựa vào cái gì chứ! Là nàng ta thích Tống Thời Cẩn trước, dựa vào cái gì mà Cố Hoài Du đến sau có thể có được, rốt cuộc thì ai mới là con gái của Phụ hoàng chứ!
Trong bãi săn yên ắng không có tiếng động, không ai dám nói chuyện, Hoàng đế quan sát Cố Hoài Du một cái, nàng hơi cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng mà hai tai đột nhiên đỏ ửng lên, nên vẫn khiến cho Hoàng đế cảm thấy vui vẻ với quyết định anh minh của mình.

"Phụ hoàng thường nói, dưa hái xanh không ngọt, người chẳng hỏi han gì đến Cố tiểu thư đã ban hôn cho nàng như thế, sao biết có phải là dưa hái xanh hay không? Còn có Tống đại nhân nữa, xưa nay không gần nữ sắc, sao người biết là hắn có muốn cưới Cố tiểu thư không chứ?" Vệ Thanh Nghiên cấu vào lòng bàn tay, cố gắng đè ép ngọn lửa ghen tị trong lòng, để không nói ra những lời còn quá đáng hơn nữa.

Hoàng đế không vui mà nhìn Vệ Thanh Nghiên một cái, thân ngồi ở vị trí cao đã lâu, đối với những tiếng phản đối mình này, đương nhiên là ông không thích rồi.

Nhưng mà dù sao thì Vệ Thanh Nghiên cũng là con gái ông, lời này ông cũng đúng là đã từng nói với Vệ Thanh Nghiên, nên chỉ đành nhìn về phía Cố Hoài Du, hỏi: "Là trẫm đã sơ ý rồi, nha đầu, ngươi có bằng lòng không?"
Tống Thời Cẩn vẫn luôn không nói gì chợt lo lắng trong lòng, hắn đã đoán được là Cố Hoài Du có lẽ sẽ từ chối.

Tuy là hắn hi vọng nàng có thể gả cho hắn, nhưng chuyện ép buộc nàng, hắn vẫn không muốn làm, nên lúc đó hắn liền quyết định, nếu như Cố Hoài Du từ chối thì hắn sẽ giúp nàng một phen.

Cao Chính Viễn cúi đầu đứng ở hàng đầu tiên, một lát thì nhìn Cố Hoài Du, một lát lại nhìn Tống Thời Cẩn, sau đó lại nhìn nhìn Lâm ma ma, trong lòng ông có ngàn vạn suy đoán, ngứa ngáy đến mức muốn hỏi cho rõ ràng.

Vệ Thanh Nghiên gần như là quên luôn hít thở, thậm chí con ngươi nàng ta còn có chứt ửng đỏ, nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, nhìn dáng vẻ đó giống như là chỉ cần nàng đồng ý thì sẽ nhào lên ăn sống nàng ngay lập tức.

Đức Phi lặng lẽ đưa mắt với Tĩnh Thu cô cô một cái, bà ta liền âm thầm đứng sau lưng Vệ Thanh Nghiên, chỉ sợ nàng ta làm ra chuyện gì ngốc nghếch.

Cố Hoài Du siết siết mảnh sắt nối ngọc còn sót lại với sợi chỉ treo trước lồng ngực nàng, sau khi mở lòng ra, tâm trạng đã hoàn toàn khác xưa, có vài thứ không thử thì làm làm sao biết được kết quả là tốt hay xấu, cùng lắm thì lại lui về sống cô độc đến già thôi.

"Thần nữ, bằng lòng."
Nụ cười trên mặt Tống Thời Cẩn đột nhiên sáng lên, Hoàng đế vừa nhìn, thái độ này thì còn cần gì phải hỏi nữa, sau khi cười lớn lên, mới ra lệnh cho mọi người khởi hành về kinh.

Vệ Thanh Nghiên muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Tĩnh Thu bịt miệng kéo đi.

Suốt cả dọc đường nụ cười trên mặt Tống Thời Cẩn không hề tắt đi, trong lòng mọi người cũng dần hiểu ra, thánh chỉ ban hôn đến một cách bất ngờ, có vẻ như là giống chính hắn tự mình cầu được thì phải.

Cao Chính Viễn ngồi trong xe ngựa ở phía xa, nhìn bóng lưng Tống Thời Cẩn, dần dần ngây ra.

Sau khi về Vinh Xương Vương phủ, Cố Hoài Du chỉ vừa mới thu dọn hành lí xong thì thánh chỉ phong An Bình Huyện chủ và thánh chỉ ban hôn đã đến, người đến tuyên chỉ, vậy mà lại là Lý công công bên cạnh Hoàng đế.

Chuyện này làm kinh động hết quyền quý trong kinh thành, Lý công công này là ai, chính là thái giám quản sự hầu hạ bên cạnh Thiên tử lúc còn trẻ, để chính ông đến tuyên chỉ, mức độ xem trọng của Hoàng đế với vị Huyện chủ mới được ban chức này, có thể nói là không tầm thường.

Vị Cố tiểu thư này ngày sau e là tiền đồ xán lạn rồi.

Tin tức được truyền đến trong Phù Hương Viện, Lâm Tương tức đến mức mặt lại vặn vẹo thêm hai phần, nàng ta đã sớm biết Cố Hoài Du này là một người không biết yên phận, chẳng qua là đi săn một chuyến, liền dụ dỗ được Tống Thời Cẩn, thậm chí còn lừa được một cái danh Huyện chủ nữa chứ!
Người này quả nhiên là sinh ra để giành giật với mình mà!
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè.

Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận