Gạch xanh tường trắng, cành lá xum xuê nhô ra từ bức tường, trên mặt đất được lát bằng gạch đá xanh, nhưng lại đi một con đường mà Cố Hoài Du không hề quen thuộc.
Nhìn phong cảnh càng ngày càng lạ lẫm, Cố Hoài Du lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Tống Thời Cẩn cao hơn nàng nửa cái đầu, trong mắt khẽ nghi ngờ, nói: "Đường này không phải là đường về Cố trạch mà."
Bước chân Tống Thời Cẩn không dừng lại, vẫn nhìn về phía trước, dẫn nàng đi thẳng.
Khóe mắt, cây trâm ngọc trên đầu nàng lấp lánh, không ngừng dụ dỗ hắn nhìn qua, chớp chớp mắt, Tống Thời Cẩn thấp giọng nói: "Ta biết."
Cố Hoài Du nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt dừng trên hàng mi khẽ run của hắn: "Không phải là huynh nói muốn đi lại những nơi cũ sao?"
Cuối cùng Tống Thời Cẩn vẫn không nhịn được, nghiêng đầu qua nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười, nói: "Ngoài ra đưa muội đi đến một chỗ này."
"Đi đâu?" Cố Hoài Du hỏi.
Tống Thời Cẩn cố ý giả vờ bí mật: "Đi rồi thì muội sẽ biết."
Tuy rằng chuyện cũ không đáng để nhắc, chuyện mới vẫn có thể xảy ra, nhưng mà Tống Thời Cẩn chỉ muốn bắt lấy quá khứ của Cố Hoài Du không buông mà thôi.
Kí ức trước năm tuổi đều là một khoảng trắng, ba năm từ năm tuổi cho đến tám tuổi, lại là khoảng thời gian cô độc và đen tối mà hắn không muốn nhớ lại.
Nhưng sau đó hắn lại nhớ rất rõ ràng, khoảng thời gian có nàng bên cạnh, tuy có đắng cay nhưng cũng có ngọt ngào, có lẽ đó là khoảng thời gian thảnh thơi nhất của hắn trong hai đời.
Đời trước, hắn được một lão ăn mày phát hiện trên Loạn Táng Cương lúc năm tuổi.
Lão ăn mày nói, tình cờ đi đến đó, thấy hắn y phục đắt đỏ, trang sức không bình thường, vốn dĩ muốn lột y phục và trang sức cùng ngọc bội trên người hắn đi đổi chút ngân lượng, nhưng ai ngờ đâu vừa đụng phải mới phát hiện ra hắn còn sống, cho nên mang hắn về.
Nhưng đáng tiếc hắn là một kẻ câm, nếu không thì còn có thể hỏi là công tử của nhà nào, nói không chừng đưa hắn về còn có thể nhận được một khoản tiền lớn.
Lúc đó trên người hắn chỉ có một tờ giấy viết sinh thần bát tự, và một miếng ngọc đồng tâm, thứ đáng tiền chính là miếng ngọc này, không có chút tạp chất nào, chạm tay vào cảm thấy ấm áp.
Nhưng mà kì lạ là hai món này, lão ăn mày lại trả lại hết cho hắn ngay sau khi hắn tỉnh lại, còn dặn dò hắn cất giữ cho kĩ, nói sau này không chừng còn có cơ hội gặp lại người nhà.
Lúc đó Tống Thời Cẩn vừa tỉnh lại, trong đầu trắng xóa, cổ họng cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác mà cất đồ đi.
Sau đó, không biết lão ăn mày lấy một bộ y phục vừa rách vừa bẩn ở đâu ra, thay cho hắn, rồi dặn dò hắn vứt y phục mặc ngày hôm đó vào đống lửa, bảo hắn muốn sống thì phải ra ngoài xin ăn với mình.
Tống Thời Cẩn không hiểu gì cả, chỉ có thể gật đầu.
Nhưng không được mấy ngày, lão ăn mày chợt mất tích, Tống Thời Cẩn liền thành trẻ mồ côi, một đứa bé năm tuổi, không nhớ gì hết, không biết gì hết, chỉ biết lão ăn mày bảo hắn đi xin cơm giữ mạng, cho nên hắn liền học theo lão ăn mày, cầm chén đi khắp các con đường xin ăn.
Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, một đôi mắt đen láy không đục ngầu như những đứa ăn mày khác, cho nên có nhiều người thấy tội mà cho hắn vài đồng.
Nhưng cũng chính bởi vì hắn còn quá nhỏ, cho nên đây trở thành lí do hắn bị đánh đập.
Ăn mày giành ăn, đương nhiên là liều mạng mà giành, xin cơm suốt cả một ngày, những ăn mày không có ai tốt bụng cho tiền liền ghen ghét đến đỏ con mắt.
Bọn họ giành mất vài đồng tiền của Tống Thời Cẩn và ngọc bội trên người hắn, xe rách tờ giấy mà lão ăn mày dặn hắn phải giữ cho kĩ thành giấy vụn, hơn nữa còn giành mất căn miếu nát kia, đuổi hắn ra ngoài.
Thời tiết vào đông, gió đem thổi mang theo hoa tuyết bay bay, thổi lên thân hình mỏng manh của hắn, lạnh đến thấu xương.
Xung quanh đều đen kịt, chỉ có con chim không biết là loài chim nào kéo dài tiếng hót trong đêm, bóng đêm tăm tối giống như con quái thú há to miệng, khoảnh khắc tiếp theo liền há miệng gặm nhấm hắn vào bụng.
Hắn cũng không biết là mình đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào, không chết coi như là hắn mạng lớn, ý thức địa bàn giữa những tên ăn mày là rất nặng, chỉ cần Tống Thời Cẩn vừa xuất hiện liền bị chúng xua đuổi.
Hắn chỉ đành trốn đông trốn tây, sống một cách tạm bợ, lúc đói nhất, hắn thậm chí còn ăn cả vỏ cây và cỏ xanh.
Dần dần, hắn thật sự trở thành con chuột trên đường, ai ai cũng đòi đánh.
Bất đắc dĩ, hắn trốn vào trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, đói lâu rồi, cũng bị đánh lâu rồi, hắn đã sức cùng lực kiệt từ lâu, nằm trong góc tường, chờ đợi cái chết trong sự dày vò của cái đói và cái lạnh.
Đúng lúc này, ngay lỗ chó ở bức tường của một tòa nhà không xa vang lên tiếng sột soạt, một lát sau, một mái tóc đen ló ra, sau đó nhìn trái nhìn phải, rồi mới nhanh chóng mà chui ra từ bên trong.
Đó là lần đầu tiên hắn gặp Cố Hoài Du, nàng búi tóc hai bên, trên tóc còn dính vụn cỏ và lá cây, trên mặt xanh tím, trong lòng u lên một cục, lúc nhìn thấy Tống Thời Cẩn nằm dưới góc tường, bị dọa cho ngây người một hồi lâu.
Sau đó, nàng thăm dò mà bước đến, kinh ngạc hỏi: "Huynh sao vậy?"
Cả người Tống Thời Cẩn đau đớn không thôi, máu bầm và đỏ chồng chất trên mặt, chật vật không thể tả, hắn há cái miệng khô đến rách da từ lâu, yếu ớt không nói nổi một tiếng.
"Huynh bị thương rồi." Nàng không ghét bỏ hắn bẩn, hắn thối, mà chạy đến ngồi bên cạnh hắn, lấy một cái bánh trong lòng ra đưa đến bên miệng hắn: "Huynh ăn đi."
Bánh vẫn còn ấm, mùi hương ngọt ngào bay vào đầu, Tống Thời Cẩn há miệng theo bản nặng, có chút khô, nhưng mà đối với hắn mà nói, thì đây đã là mĩ vị hiếm khi có được trong đời rồi.
Nhìn thấy hắn ăn uống như hổ vồ mồi, Cố Hoài Du liền dứt khoát lấy mấy cái bánh trộm được trong lòng ra đưa cho hắn, nuốt nước miếng nói: "Cho huynh hết đó, ăn đi rồi sẽ khỏe lại thôi."
Tống Thời Cẩn không dám cầm, cứ bò trên đất mà nhìn nàng.
Cố Hoài Du thở dài một hơi, đột nhiên đứng dậy chui vào trong lỗ chó kia, Tống Thời Cẩn chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cái lỗ chó đó.
Một lát sau, Cố Hoài Du lại nâng một lá sen trong tay, bên trong chứa đầy nước, vừa đi vừa đổ ra ngoài, khó khăn lắm mới đi đến bên cạnh hắn, đưa lá sen kề lên miệng hắn, cho hắn uống.
Sau đó, lại đưa ngón tay thon dài ra cầm lấy một miếng bánh, nhét vào miệng hắn, trong miệng thì thầm: "Huynh đừng sợ, ta không phải người xấu đâu."
Ăn liên tục bốn năm cái bánh, cổ họng bị bánh khô làm cho đau rát, Tống Thời Cẩn mới cảm thấy mình đã vượt qua cái đói đến gần chết kia.
"Huynh tên gì? Muội tên là Cố Hoài Du." Nàng chỉ chỉ cái lỗ chó phía trước: "Đó, nhà muội ở phía trước đó."
Tống Thời Cẩn co ro trên mặt đất, cúi gằm đầu vào trong đầu gối, hắn không có tên, những người cho hắn màn thầu ăn sẽ vứt màn thầu xuống đất, sau khi giẫm lên mới gọi hắn: "Nhị Cẩu Tử, nè, ăn đi."
Hôm đó chỉ có một mình Cố Hoài Du thủ thỉ thù thì nói chuyện một hồi lâu, mãi cho đến khi trong bức tường kia vang lên tiếng người phụ nữ, cả người Cố Hoài Du mới run lên, đứng dậy phủi phủi gấu váy.
"Muội về trước, mấy ngày nữa lại đem đồ ăn đến cho huynh!"
Cả một quá trình, Tống Thời Cẩn không nói tiếng nào, chỉ là sau khi nàng đi mất, thì hắn lại ngồi về góc tường, ngồi từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, lại ngồi cho đến khi trời sáng.
Sớm đã quen với ác ý mà thế gian này đối với hắn, Tống Thời Cẩn của năm tám tuổi, lại chợt cảm thấy ấm áp đến đáng sợ vào ngày hôm đó.
Lòng người không thể đo lường, sống trong tháng ngày tăm tối lâu rồi, chỉ cần có một chút ánh sáng thôi thì hắn liền sẽ nắm chặt lấy.
Hắn vẫn không đi, Cố Hoài Du cách vài ngày thì sẽ chui từ trong lỗ chó ra, cứ như thế mà trôi qua rất lâu.
Tuy là nàng không nói, nhưng hắn cũng biết nàng sống không tốt đẹp gì, vết thương cũ trên tay chân và mặt chưa khỏi hẳn thì đã có thêm vết thương mới.
Sau đó, hắn có một cái tên rất đẹp, là do nàng đặt cho hắn.
Nàng dẫn hắn đi lớp dạy học học lén, dạy hắn biết chữ.
Thậm chí còn không tiếc trộm ngân lượng trong nhà và ngân lượng mà nàng để dành bao lâu đưa hết cho hắn: "Huynh thông minh như vậy, nhất định là có tiền đồ, đây là muội cho huynh mượn, đợi sau này huynh phải trả muội gấp đôi nhé!"
Chỉ là hắn vẫn chưa kịp trả, thì đã đánh mất nàng.
Sau khi nàng đi, tất cả những thứ mà nàng từng cho hắn ăn, đều trở thành cơn nghiện khó dứt của hắn.
Những nơi đi qua cùng nàng, lại trở thành nơi mà đời này hắn không dám đặt chân đến lần thứ hai.
Hắn liều mạng tìm kiếm, tìm được miếng ngọc bội năm xưa bị giành mất, nhưng lại không tìm được mảnh ngọc từ trên trời rơi xuống, sưởi ấm nửa đời người của hắn nữa rồi.
Nỗi đau vạn tiễn xuyên tim, cũng không bằng cái lạnh của ngày nhìn thấy Cố Hoài Du chết, khi tỉnh lại một lần nữa trong miếu rách nát kia, hắn thay đổi một vài chuyện, nhẫn nhịn không đi tìm nàng nữa.
Hắn sợ, hắn sẽ si mê sự ấm áp đó, sẽ nhịn không được mà giữ nàng bên cạnh hắn, đợi đến lúc nàng cần hắn, hắn lại không có năng lực để bảo vệ nàng.
Bây giờ, hắn đã bị chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, nỗi nhớ nhung ấp ủ bao nhiêu năm, giống như là cơn lũ tuôn trào ra, mang theo khí thế không gì có thể ngăn lại mà ào ạt tuôn trào, hủy đi lí trí, không ai có thể ngăn cản được.
Ánh mặt trời ấm áp, chiếu xuống từ trên bức tường được lợp ngói xanh bên cạnh, kéo dài bóng hai người ra, Tống Thời Cẩn nhúc nhích ngón tay, lặng lẽ nhích lại gần.
"Đến rồi." Dừng lại trước một cửa tiệm không bắt mắt, hắn xoay người lại gõ gõ cửa, cửa kêu kẽo kẹt, cánh cửa được mở ra.
Mùi hương ngọt ngào bay ra ngoài, Cố Hoài Du khịt khịt mũi, trong mắt lóe sáng: "Kẹo hạt dẻ?"
Tống Thời Cẩn không nói mà cười, dẫn nàng đi thẳng vào trong viện, bước qua tiểu viện hơi hướng Phật, mở một cánh cửa khác ra, mùi ngọt ngào trong phòng càng nồng hơn, một cái lư đồng, ở bên trên bở nửa nồi đường cát, trong chén nhỏ bên cạnh bỏ đầy hạt dẻ đã được phủ đường, từng hạt bóng bẩy như ngọc.
Nhìn Cố Hoài Du sắc mặt đầy nghi ngờ, Tống Thời Cẩn nhàn nhạt nói: "Mua không ngon, nên chúng ta tự mình làm."
"Kẹo hạt dẻ không phải chỉ có một vị như thế thôi sao?" Cố Hoài Du tự thầm thì, hơn nữa, nàng cũng đâu có biết làm.
Nụ cười trên mặt Tống Thời Cẩn càng sâu, sao lại giống nhau được chứ, ta tìm khắp cả Đại Chu, cũng không tìm được hương vị mà nàng cho ta ngày xưa.
"Huynh biết sao?"
Vừa dứt lời, chỗ cửa rèm khẽ vang lên, một tên sai vặt mặc y phục màu xanh bưng chén trà cúi đầu bước vào trong: "Tống đại nhân, lão gia tử sai tiểu nhân đứng hầu bên cạnh."
"Hử?" Sắc mặt Tống Thời trầm xuống, ánh nhìn rơi lên người tên sai vặt mặc đồ xanh.
"Đại nhân." Tên sai vặt run rẩy một lát, cả mặt cau lại, cúi đầu thấp hơn nữa, hắn cũng không muốn đến mà, "Lão gia tử nói, để, để tiểu nhân nói với ngài làm như thế nào."
Muốn làm kẹo hạt dẻ, cũng là ý định nhất thời của Tống Thời Cẩn, hắn đương nhiên là không biết làm.
Nhưng có làm được hay không, với biết làm hay không cũng không quan trọng, bởi vì chuyện này vốn dĩ không phải là mục đích vốn có của hắn.
Hắn muốn là quá trình, khiến cho Cố Hoài Du nhớ về năm xưa, nhớ về khoảng thời gian lúc không có ngân lượng, hai người tùy ý ngồi xổm bên đường cửa sau hít hà hương thơm cho đỡ thèm.
Lúc này Cố Hoài Du khá là có hứng thú, Tống Thời Cẩn thay đổi chủ ý, "Ngươi nói đi."
"Kẹo hạt dẻ này nói thì đơn giản nhưng cũng khá là khó, trước tiên cần phải bỏ đường cát vào trong nước nấu cho chảy ra, không ngừng khuấy đều cho thành màu hổ phách, rồi đổ lên mặt bàn, sau đó cho hạt dẻ vào, dùng đũa tre khuấy lên, đợi cho nguội rồi mới vo thành hình dài, rồi cắt khúc ra.
Cái khó ở chỗ này là lửa, nếu lửa quá lớn, thì kẹo dễ bị cháy, chỉ cần hơi lơ là chút thôi là sẽ bị đắng, hơn nửa lúc vo thành kẹo đường vẫn còn hơi nóng, tiểu thư thân thể quý giá, sợ là không chịu nổi."
Trong lòng tên sai vặt thầm than khổ, tuy là Tống đại nhâ rất kính trọng lão gia tử, nhưng rõ ràng biết hôm nay Tống đại nhân sẽ mang khách quý đến mà còn cứ bắt hắn đến đây làu bàu, đây không phải là để hắn đến gợi đòn sao?
"Đúng là không ổn." Tống Thời Cẩn lặp lại rồi nhìn Cố Hoài Du một cái, sau đó nói: "Muội đứng bên cạnh xem, để ta làm!"
Tên sai vặt thở hắt ra một hơi, vội bước lên trước châm lửa vào lò, sau đó cúi người lui sang một bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...