Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia


Bầu không khí u ám trong Vinh Xương Phủ mấy ngày nay dường như dần dần cũng tản đi bớt cùng với việc lão phu nhân đang dần khỏe lại, ít nhất là người hậu trong Thọ An Viện cũng đã được thở hắt ra một hơi.


Giờ Mẹo canh ba, ánh chiều tà bên chân trời đã ráng màu nắng.


Cố Hoài Du ngồi canh lão phu nhân nhiều ngày, hôm nay cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon, Lục Chi và Hồng Ngọc đã thức dậy đứng chờ bên ngoài cửa phòng, dặn dò những người bên dưới làm việc nhẹ nhàng một chút để tránh làm tiểu thư thức giấc.


Nhưng mà đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, vừa mới được hơn một canh giờ, phía Triều Vân Viện liền vang lên một tiếng hét, tiếng hét khàn cả giọng, kinh động cả những chú chim đang nghỉ ngơi trên đầu ngọn cây.


Một hồi lâu sau, Lâm ma ma bên cạnh Trương Thị hoảng loạn chạy tới, thân hình của bà ta có chút mập mạp, lúc chạy đến cửa viện thì đã thở hồng hộc.


"Tam tiểu thư đâu?" Lâm ma ma thở hồng hộc, vừa nói vừa duỗi đẩy cửa ra.


Hồng Ngọc và Lục Chi đều đồng loạt đưa tay ra ngăn cản, đè thấp giọng: "Tiểu thư còn đang ngủ, Lâm ma ma có chuyện gì thì nói với bọn ta là được, tiểu thư tỉnh lại bọn ta sẽ chuyển lời cho."
Sắc mặt Lâm ma ma có chút không vui, nhưng trong lòng cũng biết hôm nay không giống với khi xưa, chỉ đành nở một nụ cười cứng nhắc: "Làm phiền cô nương vào thông báo một tiếng."
Hồng Ngọc thong thả nói: "Lâm ma ma nhỏ tiếng chút, đợi tiểu thư tỉnh lại rồi hãy nói.

Mấy ngày nay tiểu thư vất vả, nô tỳ không nỡ làm ồn giấc ngủ của tiểu thư."
"Ngươi!" Lâm ma ma nghẹn họng, nghĩ lại tình hình bây giờ của Trương Thị, lại không thể không nhịn nhục được.


Cho dù Hồng Ngọc đã cố ý nói rất nhỏ, nhưng tiếng ồn bên ngoài vẫn đánh thức Cố Hoài Du.

Nghe được động tĩnh bên trong, Lâm ma ma lại nhướn cổ nhìn vào trong, bị Lục Chi cản lại, nàng đưa mắt cho Hồng Ngọc, Hồng Ngọc liền đẩy cửa bước vào phòng.


Bên trong đốt hương an thần, mùi hường nhàn nhạt vẩn vơ, Cố Hoài Du vẫn mang theo sự mệt mỏi như cũ, tóc dài chưa chải, đôi mắt khép hờ, rất là lười biếng: "Khi nãy có tiếng gì vậy?"
Hồng Ngọc hầu hạ Cố Hoài Du đứng dậy: "Lâm ma ma bên cạnh Vương phi đến ạ, nói là tìm tiểu thư có chuyện, đang đứng chờ bên ngoài ạ."
Cố Hoài Du thẫn thờ huơ huơ nước trong thau, cúi đầu cười cười, giống như là có thể đoán được vài phần mục đích mà Lâm ma ma đến đây vậy.



Hôm đó sau khi Trương Thị bị Lâm Tương ép uống thuốc, tinh thần bắt đầu có chút không bình thường, giống như là có nhiều chuyện đã không còn nhớ nữa, cả người trở nên nhút nhát sợ sệt.

Thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh lại, hỏi bà ta tại sao lại như thế này, thì bà ta im lặng không nói gì, làm nha hoàn khắp cả viện đều tưởng bà ta bị đụng trúng sát thần.


Hơn theo thời gian, tình hình của bà ta mỗi ngày lại một tệ hơn, Phủ y đã đến khám nhiều lần, nhưng vẫn không thể khống chế được xu hướng càng ngày càng tệ đi của bà ta.


"Thật sự đáng ghét quá mà, tiểu thư đã chưa nghỉ ngơi lâu rồi, khó khăn lắm mới có lúc rảnh để nghỉ, mà bà ta lại cứ chạy tới làm loạn hết cả lên." Hồng Ngọc thấp giọng, than vãn với Cố Hoài Du.


Cố Hoài Du cười cười: "Khó khăn lắm mới ngủ ngon như thế, bà ta không đến thì ta cũng tỉnh rồi, mời bà ta vào trong đi."
Hồng Ngọc chỉnh lại biểu cảm, gật đầu nói: "Vâng."
Lâm ma ma gần như là chạy bước nhỏ vào trong, thấy Cố Hoài Du liền hành lễ nói: "Tam tiểu thư, người đến Triều Vân Viện một chuyến đi ạ."
Cố Hoài Du nhìn Lâm ma ma một cái: "Chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Lâm ma ma vác cái mặt khóc tang, thấp giọng nói: "Vương phi, người...!Vương phi người, sớm hôm nay dậy thì liền cảm thấy không đúng lắm."
"Ta lại chẳng phải đại phu." Cố Hoài Du cười cười: "Tìm ta có tác dụng gì chứ."
Lâm ma ma quỳ bụp xuống đất: "Tam tiểu thư, lão nô cầu xin người, bây giờ Vương phi không nghe lời ai hết, chỉ đòi gặp người thôi, người mau qua đó đi ạ."
"Gặp ta?" Cố Hoài Du trầm ngâm đôi lát, "Được thôi."
Lâm ma ma là do Trương Thị mang đến Vương phủ, đi theo Trương Thị nhiều năm, cảm tình với bà ta đương nhiên là khác với bình thường.


Sau khi Trương Thị đi Phù Hương Viện một chuyến quay về thì liền trở thành như thế, Lâm ma ma cũng không phải là không nghi ngờ do Lâm Tương xuống tay tàn độc, nhưng mà chuyện này bà ta cũng có hỏi đến lúc Trương Thị tỉnh táo, tuy nhiên Trương Thị chỉ lắc đầu, phủ nhận liên tục.


Bây giờ nguyên nhân gì dẫn đến chuyện này vẫn còn chưa tra rõ, nhưng sớm nay sau khi Trương Thị nhìn thấy mình trong gương thì tình hình lại trở nên tệ hơn chút, trong miệng cứ lẩm bẩm tên Cố Hoài Du, cho nên Lâm ma ma mới gấp gáo chạy đến đây tìm nàng.


Vì đề phòng bà ta giở trò gì, Cố Hoài Du cố ý dẫn theo Lục Chi, nha đầu này sức lực lớn, một người có thể chống lại hai ba nha hoàn khác.


Vừa bước vào cửa Diệu Ngôn liền gấp gáp chạy ào đến: "Tam tiểu thư, cuối cùng người cũng đến rồi, người nhanh vào thăm Vương phi đi ạ."
Trương Thị chỉ mặc bộ trung y màu trắng, để chân trần ngồi trước bàn trang điểm, tóc tai tán loạn rối bù trên đầu, trên đầu cắm đầy trâm ngọc, trên cổ cũng đeo đầy dây chuỗi, khoảng hơn mười sợi dây, trong tay còn cầm một bộ diêu Phi Loan, đang soi mình trong gương mà cắm lên đầu.



Khi nhấc tay, ống tay áo lụa tuột xuống đến cánh tay, trên da có từng đốm đỏ, còn có những bóng nước màu vàng lớn cỡ hạt đậu.

Trên mặt đắp một lớp phấn dày, nên nhìn không ra là có mụn nước hay ban đỏ hay không.


Sau đó bà ta bắt đầu vuốt ve gương mặt của mình, ánh mắt trong gương, nhìn xuyên qua gương mà như là đang nhìn người khác, trong miệng lẩm bẩm: "Cố Hoài Du, Cố Hoài Du."
"Đó là gì vậy?" Cố Hoài Du chỉ chỉ mấy mụn nước trên cánh tay bà ta, hỏi.


Lâm ma ma nhìn theo ánh nhìn của nàng, giải thích: "Đêm hôm trước sau khi bị sốt thì trở thành như thế, trên mặt cũng có mấy đốm, sáng sớm nay phu nhân tỉnh lại nhìn thấy thì chịu không nổi, liền..."
Trương Thị yêu cái đẹp hơn yêu mạng, không chịu nổi dung mạo có chút khuyết điểm nào, thậm chí ngày thường tắm rửa cũng dùng sữa bò để tắm, làn da trên mặt thì mỗi ngày đều dùng dưỡng chất do cánh hoa nghiền ra để dưỡng một cách tỉ mỉ, tuổi gần bốn mươi nhưng dung mạo vẫn như thiếu nữ đôi mươi.

Bỗng chợt tỉnh dậy nhìn thấy cả người đầy mụn nước, đương nhiên là không chịu nổi sự kích thích này rồi.


Lâm ma ma lau nước mắt, đi đến sau lưng bà ta, nhỏ giọng nói: "Vương phi, Tam tiểu thư đã đến rồi."
Trương Thị đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười với hàm răng trắng: "Con gái ngoan, con đến rồi hả."
Cảm thấy quái lạ về sự thân mật mà bà ta dành cho mình, mặt Cố Hoài Du nhìn bà ta mà không biểu cảm gì, lại nghe thấy Trương Thị tiếp tục nói: "A Du, sao con không để ý đến ta vậy?"
Cố Hoài Du mới lạnh lùng mà mở miệng: "Vương phi."
"Sao con lại gọi ta là Vương phi?" Trương Thị giật phắt cây trâm trên đầu xuống, chạy về phía Cố Hoài Du, Lục Chi thấy thế, sải bước lên chắn ngay trước mặt Cố Hoài Du.


Bước chân Trương Thị chững lại, trong mắt ánh lệ, nói: "A Du, con vẫn không chịu tha thứ cho ta sao? Ta là nương con mà!"
Cố Hoài Du không nói gì, đến cả lời này mà Trương Thị cũng nói ra, có vẻ như tình hình thực sự đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Hậu di chứng của Xích Ẩn Tán này thật sự là đáng sợ! Cố Hoài Du nghi ngờ, mấy cái mụn nước đó cũng là do Xích Ẩn Tán mới mọc.


Trương Thị nghiêng đầu, rụt cổ lại, nhìn Cố Hoài Du thong thả nói: "Nương biết, nương có lỗi với con, ta không phải là mẫu thân tốt.

Ta cũng muốn nhận con lắm, cũng từng muốn bù đắp cho con, nhưng mà, Tương Nhi không thích con, Duệ Nhi cũng không thích con, ta chỉ đành không thích con thôi."
"Hi hi." Bà ta vuốt vuốt gương mặt trắng bệch của mình, cánh tay bên trên hơi nhô lên, ánh nhìn khóa chặt trên người Cố Hoài Du, sắc mặt thay đổi, dường như là nhìn thấy thứ gì mà mình thèm rỏ dãi, sau đó đột nhiên bùng phát: "Đưa mặt của con cho ta! Đưa mặt của con cho ta!"
Lục Chi vội vàng bảo vệ Cố Hoài Du, cũng không biết động thủ như thế nào, Trương Thị ngã nhào trên mặt đất, bà ta vẫn giãy giụa trên mặt đất: "Chúng ta giống nhau như thế, con đưa mặt của con cho ta có được hay không?"
Lâm ma ma lập tức bước lên trước đỡ lấy Trương Thị, muốn cản bà ta không nói chuyện nữa, nhưng mà Trương Thị đột nhiên giẫy ra, siết chặt cây trâm trong tay muốn nhào lên người Cố Hoài Du.



"Mau kéo Vương phi lại! Mau lên!" Lâm ma ma gấp gáp hét lên, nếu như Cố Hoài Du mà bị thương ở đây, vậy thì không biết lão phu nhân sẽ làm gì Trương Thị nữa!
Một kẻ điên có xu hướng tấn công, chỉ e là sẽ bị nhốt lại suốt đời.


Nha hoàn trong phòng vội vàng chạy lên, bây giờ trong đầu Trương Thị chỉ có gương mặt tương tự như mình của Cố Hoài Du, gần trong gang tấc, nhưng cho dù làm thế nào cũng không với tới, bà ta bị Lâm ma ma kéo lại nên không thể nhúc nhích được, trong tình thế gấp gáp chỉ có thể xoay người lại cắn lên cổ Lâm ma ma.


Lâm ma ma hoảng hồn, vội vàng buông tay ra lùi về sau một bước, bởi vì thân thể không nhanh nhạy lắm nên bị Trương Thị đụng ngã trên mặt đất, chỉ có thể giơ tay lên che ngang cổ.


Khoảnh khắc mà hàm răng cứng cắn lên cổ, tiếng hét như bị heo bị cắt tiết của Lâm ma ma vang lên.

Biến cố này làm kinh động với tất cả mọi người trong phòng, Trương Thị lúc này đã hoàn toàn trở thành một con dã thú, bên miệng có máu tươi, trong cổ họng vang lên những tiếng ọc ọc.


"Mau, kéo Vương phi lại! Mau!" Lâm ma ma vội hét lớn: "Cứu nô tì! Tam tiểu thư, người cứu nô tì với!"
Các tiểu nha hoàn tay chân lóng ngóng đứng tại chỗ, không dám đến gần nửa phần, cứ sợ bỗng chốc nhào lên người mình cắn đứt cổ mình!
Cuối cùng Lục Chi không thể chịu được cái cảnh Trương Thị mặt mũi toàn máu, bước lên trước chặt một cái khiến Trương Thị ngất đi, mọi người mới có thể thở hắt ra một hơi.


Cố Hoài Du vẫn mặt không biểu cảm mà nhìn hết thảy, một hồi sau nàng mới nhìn về phía Lâm ma ma, lạnh lùng nói: "Bà muốn ta đến, là để xem cái này?"
Lâm ma ma ôm chặt cánh tay tràn máu, mấp máy miệng, hồi lâu vẫn không nói gì.

Chỉ cảm thấy chuyện này dường như càng ngày càng phát triển theo hướng đáng sợ.


Dáng vẻ này của Trương Thị rõ ràng là đã hoàn toàn phát điên! Vương gia đã không bước vào viện này lâu lắm rồi, cũng không biết là còn có thể chống chọi được bao lâu.


Cửa phòng vang lên kẽo kẹt đóng lại, mang theo cơ hội sống của Trương Thị bị khóa lại bên trong, Cố Hoài Du nâng mắt nhìn hình thú điêu khắc trên mái ngói, con thú mở lớn miệng, như đang muốn nuốt hết mọi thứ của Triều Vân Viện.


Một lát sau, nàng nhấc chân, không quay đầu lại mà bước ra khỏi Triều Vân Viện.


Mặt khác, Nhị Hoàng tử đáng vác gương mắt u ám ngồi trong thư phòng, bầu không khí căng thẳng khiến cho mọi người bất giác cảm thấy lạnh.


Cao Thiên Hành đứng phía dưới, siết chặt ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, ống tay áo đã ướt đẫm một mảng, một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Sau chuyện ở núi Hương Tích, gần đây Thương Châu lại có hai xưởng chế thuốc bị phá hủy, hàng hóa bị chất đống cũng không biết tông tích, thậm chí..."
Nhị Hoàng tử đột nhiên siết góc bàn, đôi mày cau lại thành hình chữ Xuyên: "Nói!"

Cao Thiên Hành chỉ cảm thấy bàn tay kia dường như đang bóp chặt mí mắt giật giật, tiếp tục nói: "Thậm chí, hộ vệ mà Điện hạ sai đi cũng không thấy nữa, còn những người thử thuốc đó nữa, dường như là được người khác cứu mất rồi.

Có điều, thuộc hạ phát hiện vết kiếm trên một khối đá lớn dưới chân núi."
Chuyện ở núi Hương Tích vẫn là do Lâm Tu Duệ điều tra, sau khi tiếp nhận chuyện này từ hắn, Cao Thiên Hành mới phát hiện ra hắn không có điều tra được bất cứ manh mối nào, chỉ có liệt ra danh sách vài kẻ bị tình nghi mà thôi.


Cao Thiên Hành điều tra dọc xuống, cũng không có gì bất thường.

Nếu như không phải là có kẻ khác thì chính là do đối phương xử lý quá sạch sẽ, không để lại một chút vết tích nào cả.


Đang lúc suy nghĩ nát óc, tiếp sau đó bên Thương Châu lại xảy ra vấn đề, Cao Thiên Hành mới chợt phát giác ra, bọn họ dường như là bị kẻ trong bóng tối kia nắm hết mọi hành tung, nhất cử nhất động đều nằm trong sự giám sát của đối phương, cho nên hắn lập tức thông báo cho Vệ Tranh.


"Vết kiếm?" Sắc mặt Vệ Tranh trầm xuống: "Điều tra được thứ gì rồi?"
Cao Thiên Hành gật gật đầu: "Vết kiếm trơn nhẵn, sau khoảng vài tấc, rộng khoảng hai tấc, trên thân kiếm có máu." Nói xong, hắn lấy một tờ giấy từ trong lòng ra, bên trên rõ ràng là vẽ kiểu kiếm mà hắn đoán.


Vệ Tranh cầm lên nhìn một cái, vậy mà lại có thể đâm vào đá ba phần, kiếm cũng không gãy, kiếm này nhất định là chém sắt như chém bùn, người dùng kiếm chắc chắn võ công cũng không tệ.

Đột nhiên, hắn ta nghĩ đến Tống Thời Cẩn.


Hôm Vệ Nghiêu mất tích, là hắn mang người về cùng, đúng lúc hôm đó Đinh Mang cũng mất tích, cách xử lý cũng y như núi Hương Tích, không để lại chút dấu vết nào, trùng hợp đến như thế, nói sao cũng thấy có chút kì lạ.


Nhưng chuyện bên Thương Châu dường như lại chẳng liên quan gì đến hắn.

Tống Thời Cẩn vẫn luôn ở kinh thành, cũng không thấy hộ vệ bên cạnh hắn có ai rất lâu rồi không xuất hiện.


"Đi tiêu hủy tất cả các chứng cứ kia đi, nhất định không để người khác bắt được manh mối nào." Hít sâu một hơi, Vệ Tranh nói với Cao Thiên Hành.


Nếu như thật sự là do Tống Thời Cẩn làm, vậy thì dựa theo tính cách của hắn, chỉ e là đã đưa chuyện này tấu lên với Hoàng thượng Đinh Mang cũng mất tích lâu như thế rồi, Tống Thời Cẩn cũng không có hành động gì.


Vậy thì chỉ có thể nói là, hắn chưa có chứng cứ, hoặc là do mình nghi ngờ sai người.

Dù gì thì cũng có một Tam đệ đang giả điên giả ngốc nhìn chằm chằm mà. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui