Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia


Bên ngoài cửa sổ treo nửa vầng trăng, ánh nến trong Lãm Thúy Các chiếu sáng kéo dài bóng của tất cả mọi người, Lâm Tu Duệ dời ánh nhìn đi, vừa nghiêng đầu liền đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của lão phu nhân.


Trong lòng hắn run lên, nhấc tay xoa xoa sống mũi theo bản năng, sau đó lại nhìn vở diễn trên sân khấu, nhưng trong lòng hắn lại có chút lo lắng.


Lẽ nào là Cố Hoài Du không giữ lời hứa, đã nói với tổ mẫu chuyện gì rồi?
Trong lòng của Lâm Tu Duệ, ngày hôm đó căng thẳng như thế với Cố Hoài Du, nhưng mà hắn cũng chưa trừng phạt gì Cố Hoài Du, vậy thì chuyện này hai người cũng đã có một sự ăn ý nhất định, ta không truy cứu, thì ngươi cũng không được đem chuyện này nói ra.


Nhìn động tác của hắn, bàn tay Ngu lão phu nhân chầm chậm xoay chuyển chuỗi Phật châu khựng lại, chỗ đầu mày đột nhiên giật lên.

Có lẽ bản thân Lâm Tu Duệ còn chưa phát hiện ra rằng, lúc hắn chột dạ thì sẽ có thói quen đưa tay lên xoa sống mũi.


Hắn chột dạ cái gì chứ...!
"A——!" Lâm Tương hét lên một tiếng, đột nhiên đứng dậy, ghế dựa đổ xuống đất tạo nên tiếng vang lớn.


Cố Hoài Du ung dung thong thả nâng ly trà trên bàn trước mặt lên nhấp một ngụm, ánh mắt rơi trên gương mặt hoảng hốt không biết làm gì của nàng ta: "Tỷ tỷ bị sao vậy?"
Lâm Tương nhanh chóng cúi đầu, vỗ vỗ vệt nước dính trên gấu váy để giấu đi sự ngại ngùng: "Không có gì, không cẩn thận làm đổ ly trà thôi..."
Cố Hoài Du cười cười: "Sao ly trà đang yên đang lành lại đổ chứ, lẽ nào là tỷ tỷ xem kịch nhập tâm quá rồi?"
Lâm Tương đột nhiên ngẩng đầu, chuỗi hạt trân châu lạnh lẽo bên tai dán lên cổ, khóe môi nàng ta cố nặn ra một nụ cười khá miễn cưỡng: "Có lẽ là hai ngày nay không có nghỉ ngơi tốt, lúc nãy có chút thẫn thờ."
Ánh nến chiếu lên mặt nàng ta, chỉ chiếu được nửa khuôn mặt còn nửa bên còn lại bị bóng che mất, lão phu nhân lặng lẽ đánh giá, thần sắc có chút kì lạ.


Bất kể là dung mạo hay khí chất của Lâm Tương, trong các quý nữ của thế gia đều không tính là xuất sắc, tính tới tính lui thì cũng chỉ có thể nói là ngây thơ đáng yêu.

Nhưng mà đối với nữ nhân mà nói, dung mạo không quan trọng, có lúc tính cách còn hấp dẫn hơn cả dung mạo.


Nói chung lại cũng không hơn một câu nói là "Niềm vui mới gặp hôm qua cũng không thể sánh bằng tình cảm lâu ngày mà không thấy phiền".


Lão phu nhân là người từng trải, đương nhiên là biết được, một nữ nhân đương độ tuổi xuân nũng nịu đáng yêu toàn tâm toàn ý ỷ lại vào chính mình, đối với một nam nhân chưa hiểu chuyện đời mà nói, là một sự hấp dẫn không thể kháng cự.


Cuộc đời này của Lâm Tu Duệ quá là thuận buồm xuôi gió, tốt đền mức ông trời dường như có chút nâng niu với hắn, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải trắc trở gì, thậm chí đến cả lão phu nhân cũng thiên vị hắn, cho rằng hắn cái gì cũng tốt cả.


Hắn đã đến tuổi thành hôn từ lâu, nhưng hiện nay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, nhưng lại rất chi là ân cần với người muội muội này.

Trước kia lão phu nhân cũng không gấp gáp gì, định bụng để lựa chọn dần, nhưng bây giờ xem ra, chuyện này cũng có lẽ nên bắt đầu chuẩn bị rồi!
Xoay xoay chuỗi Phật châu trong tay, lão phu nhân nhìn Lâm Tương, thần sắc nhàn nhạt nói: "Nếu như không nghỉ ngơi tốt, vậy thì lui xuống trước đi."
Trương Thị có chút lo lắng mà nhìn liếc qua, duỗi tay vỗ vỗ lưng cho nàng ta: "Nương thấy sắc mặt của con cũng không tốt, mau về nghỉ ngơi đi."
Lâm Tương gật đầu, cúi người hành lễ với mọi người rồi lui xuống.

So với việc ngồi ở đây mà như là ngồi trên tấm gỗ đóng đinh, chi bằng về xem lại xem, nàng ta không yên tâm cho lắm.

Cố Hoài Du hành động như thế, không biết có phải là do đã lấy được thứ gì trong phòng nàng ta không nữa.


Sau khi nàng ta đi, lão phu nhân cũng không còn tâm trạng xem kịch nữa, đợi cho mọi người về, bà liền kêu Trương Thị lại: "Ngọc Nghi, con đi theo ta."
Bước chân Trương Thị chững lại, thấy sắc mặt của lão phu nhân khá tệ, cũng không biết rốt cuộc là tại sao, Trương Thị đi theo bà mà cứ lo lắng không thôi.


Suốt cả đường đi không nói lấy một câu, về đến Thọ An Viện, lão phu nhân bèn cho tất cả người hầu trong phòng lui xuống, gọi Bạch ma ma đứng canh ở cửa.


Trong hương lô* bằng đồng khắc hình thú trên bàn có khói trắng lượn lờ, hương Đàn Hương thượng hạng vốn dĩ là có công dụng làm tâm trí trở nên thanh thản, nhưng Trương Thị ngửi vào lại thấy có chút chóng mặt, nên bất tri bất giác mà dịch dịch bước chân.


"Ngồi đi." Lão phu nhân nhìn Trương Thị rồi chầm chậm mà nói.



Ngập ngừng hồi lâu, Trương Thị mới hỏi: "Không biết nương tìm con dâu là có chuyện gì?"
Lão phu nhân cau mày: "Ta hỏi con, chuyện liên quan đến thân thế của Lâm Tương, Duệ Nhi có biết hay không?"
Trong lòng Trương Thị kêu lộp bộp một tiếng, dối lòng mà lắc lắc đầu: "Không biết."
Bởi vì Lâm Tu Duệ từng nói rằng, bất kể như thế nào đi chăng nữa thì trước khi hắn nói rõ mọi chuyện, cũng không được nói ra chuyện này, nhất định không được để cho tổ mẫu biết, hắn sợ tổ mẫu tuổi đã lớn nên dễ suy nghĩ lung tung.


Lão phu nhân nhìn chằm chằm bà ta, sống chung bao nhiêu năm nếu như bà còn không biết được lời của Trương Thị là thật hay giả nữa thì bà đã sống uổng biết bao nhiêu năm qua rồi chứ.


"Ngọc Nghi, bà già ta tuy là mắt đã mờ, nhưng mà tâm không có mù.

Con biết con người của ta, không thể tha thứ nhất chính là việc người khác trợn mắt mà nói dối." Nói xong, bà đập mạnh chuỗi Phật châu trong tay xuống bàn.


Lão phu nhân vốn có xuất thân từ nhà võ, lúc còn trẻ đương nhiên là tính tình không tốt cho lắm, bây giờ mới lộ ra ba phần giận dữ, khí thế đầy mình, thật sự có chút bức người.


Cả người Trương Thị run lên, bà ta bị ánh nhìn sắc bén của lão phu nhân nhìn chằm chằm đến mức có chút không tự nhiên, lặng lẽ cúi gằm đầu xuống nhìn hoa thêu trên gấu váy của mình.


Thấy dáng vẻ của bà ta, lão phu nhân còn gì mà không hiểu nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại, hỏi: "Chuyện từ khi nào?"
Trương Thị biết không thể giấu nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Khoảng hai năm rồi..."
Giọng nói lí nhí của Trương Thị vang vọng trong gian phòng xuyên qua cánh cửa truyền từng chữ đứt quãng vào trong tai của Bạch ma ma, bởi vì bà ta cố ý nói rất nhỏ nên Bạch ma ma cũng không nghe rõ lắm, nhưng mà từ vài chữ thỉnh thoảng lại nghe được rất rõ cũng có thể đoán được là không phải chuyện tốt lành gì, nên bà lặng lẽ bước về phía trước hai bước, có vài thứ không nên nghe thì bà nhất định sẽ không nghe.


Một tối đó, đã định sẵn là một đêm mất ngủ của rất nhiều người.

Lão phu nhân và Trương Thị rốt cuộc đã nói những gì, không ai biết được, nhưng sáng ngày hôm sau, Trương Thị liền dẫn theo hai nha hoàn da dẻ trắng trẻo đi Đăng Tiêu Các.


Lâm Tu Duệ cau mày nhìn, trầm giọng hỏi: "Mẫu thân làm như vậy là có ý gì?"

Trương Thị muốn nói rồi lại thôi, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Duệ Nhi, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, bên người cũng nên có vào người biết quan tâm chăm sóc rồi..."
Lời còn chưa nói xong, liền bị đánh gãy, Lâm Tu Duệ khó chịu phất phất tay: "Không cần!".

Truyện mới cập nhật
"Đây là ý của tổ mẫu con." Trương Thị nói.


Lâm Tu Duệ khẽ ngây người, chỉ thấy Diệu Ngôn xách váy chạy hớt hải vào, sau khi hành lễ vội vàng bèn thở hồng hộc mà nói: "Phu nhân, Trương phu nhân mang theo biểu tiểu thư tới trước cửa rồi."
Trương Thị cau mày, bà ta vốn dĩ yêu thương Trương Nghi Lâm biết bao nhiêu thì bây giờ chán ghét ả bấy nhiêu, tính kế con trai của bà ta không nói làm gì, còn liên lụy bà ta bị đoạt mất quyền quản gia.

Trước kia bà ta không vừa ý với chuyện lão phu nhân nhúng tay vào hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng dù gì cũng gom góp được chút lợi ích trong mấy việc đó, lão phu nhân biết nhưng vẫn cho qua, nhưng bây giờ lại bị thu về, bà ta không chen tay vào được chút nào, mới hiểu ra là làm việc khó khăn biết bao nhiêu.


"Không gặp, bảo họ về đi."
Diệu Ngôn có chút lo lắng, kề sát bên tai Trương Thị nói: "Trương phu nhân nói, biểu tiểu thư đã bị thiếu gia hủy đi sự trong trắng, hôm đó lão phu nhân đã hứa sẽ cưới biểu tiểu thư vào phủ, nhưng bây giờ lại hối hận.

Nếu như người lại đuổi họ ra khỏi phủ nữa, Trương phu nhân sẽ làm lớn chuyện lên, khiến cho cả Thịnh Kinh đều biết, Vương phủ của chúng ta không giữ lời, còn nói..."
Trương Thị tức muốn té ngã, đột nhiên đứng dậy nói: "Còn nói gì nữa?"
Diệu Ngôn nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Còn nói...!Còn nói là Thế tử ỷ thế ăn hiếp người khác, ép buộc biểu tiểu thư..."
Trương Thị nghe vậy, tức run cả người, nói không thành lời.

Bà ta tự nhận là không có chỗ nào có lỗi với Trương gia cả, mấy năm qua còn hay chu cấp cho nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn đối xử với Trương Dịch Thành và Trương Nghi Lâm như con cái trong nhà, không ngờ rằng bọn họ báo đáp lại tình cảm của bà ta như vậy đây.


Lâm Tu Duệ đứng bên cạnh sắc mặt lại càng lạnh lùng hơn, đến mức như có thể nặn ra nước vậy, hận không thể xách kiếm chém chết hai người đó, hắn lập tức đứng dậy nói: "Dẫn người qua đây cho ta."
Diệu Ngôn thở hồng hộc xoay người chạy ra ngoài, lại đột nhiên nhìn thấy Bạch ma ma bước vào cửa lớn của Đăng Tiêu Các., bà hành lễ một cách nghiêm chỉnh với Lâm Tu Duệ và Trương Thị, nhàn nhạt nói: "Phu nhân, Thế tử, lão phu nhân mời hai vị dời bước đến sảnh chính."
Trong lòng Trương Thị hoảng sợ, nếu như hai người kia lại nói ra những lời quá đáng gì nữa thì e là lão phu nhân sẽ càng thêm khó chịu với bà ta, nên bà ta vội vàng kéo Lâm Tu Duệ đi nhanh về phía sảnh chính.


Ngay tức lúc Diệu Ngôn đi báo tin, thì hai mẹ con Trương gia đã bị lão phu nhân sai người mời tới sảnh chính rồi.

Trương Nghi Lâm cố ý mặc một bộ y phục màu đỏ thạch lựu, phía dưới chân váy còn thêu chỉ vàng, tóc được búi cao lên, giữa trán còn treo một viên ngọc đỏ lắc qua lắc lại, nhìn sơ qua thì có một cảm giác như là tân nương mới được gả đến nhà của tân lang vậy.


"Tham kiến lão phu nhân." Ống tay áo dài của ả phất lên, hai tay đặt ở eo, cười tươi hành lễ với Ngu lão phu nhân.


Sắc mặt của lão phu nhân tức xanh cả lên, thực sự không thể nhịn được với cái dáng vẻ ăn mặc như thế kia của ả, đúng là bà muốn sắp cho Lâm Tu Duệ hai nha đầu thông phòng, thế nhưng người đó tuyệt đối không thể là Trương Nghi Lâm.



Da mặt của Lý Thị vẫn dày xưa giờ, cũng mặc kệ sắc mặt của lão phu nhân ra sao, cứ nói thẳng toẹt ra: "Lão phu nhân, hôm nay ta đến, là muốn hỏi người, xem khi nào thì Vương phủ đón con gái ta vào cửa?"
Lão phu nhân híp mắt lại, đang muốn trách tội, thì liền thấy Lý Thị cầm một cái túi thơm trong tay, lớn tiếng nói: "Cái này là vật đính ước mà Lâm Tu Duệ đã tặng cho Nghi Lâm nhà ta, sự trong trắng của con gái ta đã mất, nếu như Vương phủ không cưới, thì cả đời này của nó sẽ bị hủy rồi.

Ta cũng không sợ làm lớn chuyện này, để cho người bên ngoài nói lý lẽ giùm cho ta đâu!"
Lâm Tu Duệ vừa bước vào cửa, liền nghe thấy một câu nói vô liêm sỉ của Lý Thị, thức giận đến mức nhấc chân lên đạp thẳng lên người Lý Thị ngay.


"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Hắn nhìn kĩ, túi thơm đó là do Lâm Tương đích thân thêu rồi tặng cho hắn, bên trên là hình uyên ương nghịch nước, phía góc dưới còn thêu tên của Lâm Tu Duệ.

Hôm thọ yến đã không thấy đâu nữa, hắn vốn dĩ cho rằng là không cẩn thận mà làm mất trong lúc ôm Lâm Tương về, nhưng không ngờ là do Trương Nghi Lâm nhân lúc hắn không để ý mà lén lút trộm mất.


Lý Thị vừa không để ý một lát, ngay eo đột nhiên bị đạp cho một cái, đau điếng người mà ngã xuống đất, túi thơm trong tay lăn theo mặt đất trơn nhẵn lăn tới chân của lão phu nhân.


Thấy dáng vẻ như muốn giết người của Lâm Tu Duệ, Lý Thị dứt khoát lăn trên đất hai vòng, vừa khóc vừa hét: "Ối giời ơi, giết người rồi! Cháu trai muốn giết cửu mẫu* của nó rồi! Có còn Vương pháp không đây!"
Lý Thị vốn dĩ đã khó mà dứt được, trước giờ cay nghiệt, cổ họng đương nhiên là lớn rồi, bà ta vừa mới mở miệng ra hét lên như thế thì cả người hầu trong hoa viên cũng bị dọa cho hết hồn.


"Im miệng!" Trương Thị hét lớn lên, bởi vì quá giận dữ, nên giọng cũng trở nên sắc bén hơn nhiều: "Lý Huệ Lan, bao nhiêu năm qua ta có lỗi với ngươi ở chỗ nào, sao ngươi nhất định phải trả thù ta bằng cách như thế? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?"
Tiếng khóc của Lý Thị chợt dừng lại, bà ta đứng thẳng dậy từ mặt đất, chỉ vào Trương Thị mà chửi: "Chỗ nào có lỗi với ta? Hừ, ngươi nói thử xem ngươi có chỗ nào mà không có lỗi với ta chứ? Duệ Nhị hủy đi sự trong trắng của con gái ta, lão phu nhân rõ ràng đã nói là sẽ đưa kiệu rước con ta vào phủ, ta đưa thiệp cho ngươi biết bao nhiêu lần rồi, ngươi còn không thèm nhìn lấy một cái, rõ ràng là không có chút tình nghĩa nào!"
Trương Thị tức đến mức thở hồng hộc, giọng nói run rẩy: "Ngươi còn nhắc nữa! Ta xem Trương Nghi Lâm như con gái ruột của ta, nhưng nó báo đáp ta như thế nào chứ! Rốt cuộc là ai hủy đi sự trong trắng của ai, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất mà!"
"Cãi cái gì mà cãi!" Lão phu nhân đập mạnh tay lên bàn, bàn rung đến mức chén trà kêu lách tách.


Bà nhặt cái túi thơm kia lên xem, cách thêu, các đường may mũi chỉ rõ ràng đều là của Lâm Tương! Thêu hình uyên ương nghịch nước nữa chứ, giờ thì không cần nghĩ cũng biết nàng ta mưu đồ cái gì rồi!
Bị mấy người này chọc cho tức đến mức huyệt thái dương giật giật, máu nóng trong người lão phu nhân dường như là dồn hết lên đầu, vừa chớp mắt đã nhìn thấy Trương Nghi Lâm yểu điệu đứng lau nước mắt ở bên cạnh, bà cắn răng nói: "Thu dọn lại Sấu Ngọc Các chút đi, ngươi vẫn sẽ ở đó!"
Lâm Tu Duệ nghe vậy, vội vàng lên tiếng: "Tổ mẫu, sao người..."
Lão phu nhân đang tức đến mức hoa hết cả mắt, làm gì còn thời gian để nghe hắn nói hết, phất tay nói: "Ta tự có chừng mực."
Lý Thị nghe vậy cười rộ, chỉnh sửa lại gấu váy tán loạn, nói: "Vẫn là lão phu nhân hiểu rõ lý lẽ hơn."
Cái gì mà hiểu rõ lý lẽ chứ! Trương Thị nhìn Lý Thị với gương mặt vặn vẹo, bà ta hận không thể nhào lên cắn nát cổ họng của Lý Thị ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui