Trong thiên lao tăm tối và ẩm ướt, từng phạm nhân bị nhốt trong này đều là tội tử hình, không khí trong nơi này vẩn đục, trên mặt đất đều là những vũng nước đọng lại sau khi xối rửa, máu bắn lên tường đông lại thành một lớp dày, mỗi ngày đều có người bị kéo ra ngoài chém đầu, cũng có người không ngừng được đưa vào đây.
Lâm Tu Duệ bị nhốt trong một góc mà ánh mặt trời không chiếu tới, cả người như khô quắt như là thi thể nằm trên đống cỏ. Người vào thiên lao thì làm gì có ai mà có một kết cục tốt đẹp, từng vòng thẩm vấn, không chết thì cũng bị lột hết một lớp da, đặc biệt là đối với loại người làm chuyện xấu làm đến tận cùng như hắn, ngục tốt lúc hành hình cũng không hề mềm lòng.
Nhị Hoàng tử và thủ hạ của hắn ta, tội ác tận trời đã được đem ra xử chém vào giờ Ngọ trưa ngày hôm qua, chỉ còn lại mỗi mình hắn, hắn thật hi vọng có thể bị xử chém luôn vào ngày hôm qua biết bao, chết như vậy cũng coi như là không bị hành hạ gì.
Nhưng mà, sáng sớm nay đã có người đổ vào bụng hắn một chén, chỉ cần thuốc có công dụng thì sẽ bắt đầu hành hình, cảm giác tuyệt vọng đến mức run rẩy này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Bên ngoài cửa nhà lao vang lên vài tiếng động, ngục tốt bưng một chén cơm cuối cùng đến, nghiêm giọng nói: "Ăn đi, lát nữa lên đường cho tốt."
Lâm Tu Duệ không thể nhúc nhích được, hai mắt nhắm chặt, không có chút phản ứng nào.
Ngục tốt "Xùy" một tiếng, xoay người liền đóng cửa nhà lao lại.
Trừ việc bên cạnh không ngừng có tiếng rên vang lên, thì Lâm Tu Duệ không nghe thấy gì, chuyện cũ từng chuyện một hiện lên trong đầu, có cả những chuyện mà hắn đã từng trải qua, cũng có những chuyện không hề nằm trong kí ức của hắn.
Đó là một cuộc đời hoàn toàn khác biệt, thật là nghịch lý.
Trong cuộc đời đó, Lâm Tương không hề bị hủy dung, vẫn là dáng vẻ yêu kiều đáng yêu mà hắn yêu thích, Nhị Hoàng tử cũng không hề bị định tội, mà thành công ngồi lên Hoàng vị, còn hắn thì có công phò tá vua, trở thành Vương gia ai ai cũng ngưỡng mộ của Đại Chu, nói là trở tay là mưa, lật tay là gió cũng không hề quá đáng.
Hắn còn nhìn thấy Cố Hoài Du, rất khác với bây giờ, tính cách của nàng yếu đuối đến mức còn không dám lớn tiếng nói chuyện, rất cung kính với hắn, nhưng không biết tại sao, Lâm Tương không hề thích nàng, rảnh rỗi không có chuyện gì thì lại dày vò nàng, hắn yêu Lâm Tương nên đối với người muội muội trên danh nghĩa là Cố Hoài Du này cũng không thích được, cho nên hắn mặc kệ nàng ta.
Tình cảnh hỗn loạn phức tạp, đa số đều là hắn và Lâm Tương lăn lộn với nhau, ban đầu hắn vẫn không hiểu, tại sao trên thế gian có biết bao nhiêu người đẹp như thế mà hắn lại chỉ chung tình với mỗi mình Lâm Tương, sau này mới phát hiện ra, mỗi một động tác của nàng ta, chẳng phải là đang quyến rũ hắn hay sao chứ.
Lúc ăn cơm thì nàng ta sẽ dùng chân móc lấy bắp chân của hắn, lúc ôm ấp thì ngón tay của nàng ta sẽ lượn lờ theo vòng eo. Có lẽ là một nam nhân thì đều sẽ không thể kháng cự lại đi, cảm giác cấm kỵ này, còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn bất kì điều gì.
Cảnh tượng cuối cùng dừng lại tại lúc sau khi hắn và Lâm Tương mây mưa, nàng ta nằm trên người hắn nói: "Hôm đó trong ngọn núi giả ở hoa viên, Cố Hoài Du nhìn thấy chúng ta... Huynh còn chưa tìm được thân phận mới cho muội, nếu như nàng ta nói chuyện của hai chúng ta ra ngoài thì phải làm sao?"
Lâm Tu Duệ vuốt ve khối thịt mềm trước ngực nàng ta: "Nàng ta cả ngày bị nhốt trong phủ, không dám đâu."
Lâm Tương thổi thổi hơi bên tai hắn: "Trên đời này không có bức tường nào là không lộ gió, nếu như muốn giữ bí mật mãi mãi, thì chỉ có thể diệt cỏ tận gốc.
Mạng người thấp bé như ngọn cỏ trong mắt hắn vậy, hắn có thể chính tay gϊếŧ chết Nhị bá, gϊếŧ Lâm Tu Ngôn, đương nhiên cũng có thể xuống tay với Cố Hoài Du.
Cho nên hắn gật đầu: "Vậy thì gϊếŧ đi."
Bức tranh vỡ nát, chớp mắt hắn nhìn thấy Cố Hoài Du tàn phế. Hôm đó ánh chiều tà như máu, chiếu trong con ngươi đen láy của nàng, mang theo hận thù và sự không cam lòng, giống như là từng ngọn lửa ma trơi cháy phừng phực, gần như là nuốt chửng người khác, khiến cho hắn bất giác thấy sợ. Cuối cùng, hắn sai người móc mắt nàng ra, chặt đi tay chân nàng rồi dùng bia đá trấn áp.
Cái chết của Cố Hoài Du không hề tạo ra một gợn sóng nào, hắn đắc chí vô cùng, ý chí rạng ngời, tưởng là mình đã có được vinh quang vô tận, nhưng đáng tiếc, ngày vui không được bao lâu thì vẫn bị báo ứng.
Hắn không biết là sao Tống Thời Cẩn lại điều tra được chuyện này, cũng không biết là giữa hai người có dây mơ rễ má gì, vậy mà Tống Thời Cẩn lại không hề quan tâm đến tiền đồ rộng mở phía trước, mang người đến bao vây Vương phủ, chọn chết chung với hắn.
Khoảnh khắc mà đầu bị chém xuống, hắn mới biết được là đau biết bao.
"Bịch!" Kinh hoàng tỉnh dậy từ trong cơn mơ, cả người Lâm Tu Duệ đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn sờ sờ cổ theo bản năng, dường như ở đó vẫn còn một sợi dây, đang siết chặt lấy tính mạng hắn, lại giống như là vết thương bị chém vẫn còn, đau đến tận xương tủy.
Để tránh hắn sợ tội tự sát, ngay từ ngày đầu tiên hắn đã bị bẻ cằm, cho nên hắn chỉ có thể mở to miệng phát ra những tiếng kêu hàm hồ không rõ.
Trên con đường tối tăm, bước chân vang lên, Tống Thời Cẩn dẫn theo Cố Hoài Du chậm rãi mà bước đến trước cửa nhà lao, đứng dưới ánh nến không ngừng lắc lư. Lâm Tu Duệ nhìn thấy đôi mắt của Cố Hoài Du, không khác gì với trong mơ, ánh đèn dầu vàng mờ chiếu vào trong mắt, vô cùng khiếp đảm.
Lâm Tu Duệ đột nhiên nhào đến, vươn tay ra khỏi hàng rào, mở miệng kêu "a a", trong mơ hồ vẫn có thể nghe rõ được là đang nói: "Xin ngươi tha cho ta!"
Tống Thời Cẩn bước lên trước một bước, che cho Cố Hoài Du, sát khi quanh người hắn lạnh lẽo đến mức khiến cho Lâm Tu Duệ vội vàng thu tay lại.
"Ư ư... Không phải, ta, gϊếŧ ngươi... Là, Lâm Tương." Cho dù nói không rõ ràng, hắn vẫn cố gắng nói.
Trên mặt Cố Hoài Du mang theo nụ cười, đôi mắt khẽ nhếch lên và híp lại, không chút rung động mà nhìn Lâm Tu Duệ sõng soài trên mặt đất không ngừng nói.
"Ồ, ngươi nhớ ra rồi à?"
Cả người Lâm Tu Duệ run lên, lùi về sau nửa bước ngã ngồi trên mặt đất, hắn nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, giống như là nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục. Có phải là ngươi luôn biết đúng không? Cho nên ngươi mới quay về báo thù bọn ta!
Cái chết của cả nhà Trương Thị, sự biến mất của Lâm Tương, sự nghèo túng sỉ nhục của hắn, kết cục của tất cả những người có lỗi với nàng người sau thảm hơn cả người trước, chỉ có người của Nhị phòng và lão phu nhân là vẫn sống yên ổn. Nếu như nàng có những kí ức này, vậy thì không khó để giải thích rồi.
Sao ngươi có thể ác độc đến như vậy chứ? Những chuyện đó đều là những chuyện chưa bao giờ xảy ra kia mà!
Cố Hoài Du nhìn và hiểu được ánh mắt của hắn, cười càng thêm rạng rỡ, nàng bước qua những vết dơ bẩn dưới đất, trên người vẫn sạch sẽ không thôi.
"Đúng đó, sự ác độc tàn nhẫn của ta, còn chẳng bằng ba phần của ngươi và Lâm Tương, những chuyện này đều là do các ngươi chính tay dạy cho ta, ngươi có biết lúc tay chân bị chặt đau đến như thế nào không?"
Im lặng một lát, nàng nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Tu Duệ, chậm rãi nói: "Hưởng thụ cho thật tốt đi, ca ca."
Cuộc đời của con người có quá nhiều chấp niệm, oán hận và không cam lòng, khi tất cả những điều này dồn nén đến mức đủ để hủy diệt mọi thứ, thì lệ quỷ sẽ quay lại nhân gian, không thể bước vào luân hồi được, chờ đợi phía trước cũng chỉ có hai con đường, hoặc là đợi chờ cơ hội, hoặc là rơi vào vực thẳm vô tận, nàng rất may mắn, tìm được cơ hội của mình.
Nói xong, để cho Tống Thời Cẩn vẫy vẫy tay, liền có ngục tốt kéo xích sắt đến, "Thời gian đến rồi, kéo ra ngoài hành hình."
Diêm La đòi mạng đột nhiên ập đến, Lâm Tu Duệ không có chút sức phản kháng nào mà bị đeo xích sắt lên rồi kéo ra khỏi nhà lao, nếu như có thể làm lại, hắn nhất định sẽ không bừng bừng dã tâm như vậy nữa, càng sẽ không làm ra những chuyện như vậy, từ khi hắn bắt đầu đồng ý với Vệ Tranh gϊếŧ Nhị bá, thì đã bước lên con đường không thể quay về rồi.
Cố Hoài Du xoay người nhìn, sự oán hận trong lòng dường như được trút ra một nửa rồi. Khóe mắt chợt tối lại, Tống Thời Cẩn đưa tay về phía nàng, "Ta dẫn nàng đi."
"Được." Cố Hoài Du đặt tay lên, "Đi đâu?"
"Về nhà." Về nơi có ta.
Cửa Ngọ môn đã tụ tập rất nhiều người đến xem hành hình, trên giá chữ thập ở đài hành hình trên cao kia, lúc Lâm Tu Duệ bị kéo lên giá, có chất lỏng màu vàng đục chảy xuống theo y phục tù nhân.
Đao phủ phun một ngụm rượu lên con dao lóe ra ánh sáng lạnh, đặt lên lửa hơ qua, sau đó đưa về phía Lâm Tu Duệ.
Cắt nát y phục ra, xén một miếng thịt trước ngực hắn làm miếng thịt tế trời cho nhát dao đầu tiền, da thịt bị vứt xuống từ trên cao, quần chúng xung quanh luôn miệng khen hay, tiếng hét thê thảm của Lâm Tu Duệ vang lên; nhát dao thứ hai là để che mắt, da đầu rách toạc, cả người hắn đã bắt đầu run lên... Mỗi mười nhát dao thì sẽ dừng lại, cho đến khi hắn tắt thở thì thôi.
Người trong kinh thành dùng mọi vốn liếng để miêu tả lại cảnh tượng đó, mãi đến cuối tháng mới coi như qua chuyện, chuyển chủ đề đến cuộc thiên tai.
Cùng với sự xuất giá của Lâm Chức Yểu, ngày hôm sau ở Lâm Châu liền xảy ra động đất, cũng may là tham quan đã bị diệt trừ, Lưu đại nhân mới lên chức lại là một thanh quan luôn hết lòng vì dân, cộng thêm có một bộ phận người đã bỏ đi từ sớm, nên tình hình thiên tai cũng không nghiêm trọng như đời trước nữa.
Tất cả đều đã đâu vào đấy rồi...
————-
Thời gian chớp mắt liền đến tháng mười, cách hôn lễ chỉ còn khoảng nửa tháng, Tĩnh Vương phủ bỏ đi sự trầm tĩnh của ngày thường, bắt đầu trang trí lại từ sớm, các hộ vệ âm thầm góp tiền lại, vô cùng chân thành.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của mọi người, nếu như trong tay có cái chiêng, đều hận không thể chạy lên phố tuyên truyền, Vương gia của bọn ta sắp kết hôn rồi.
Mạnh Thanh vừa mới lui ra từ trong viện của Tống Thời Cẩn, liền nhìn thấy Tôn thần y sai người khiêng một cái rương lớn vào.
Sau khi thân phận của Tống Thời Cẩn bị bại lộ, Cao Lê đương nhiên là cũng không giấu được nữa, tuy là đã nhận lại Cao Chính Viễn làm phụ thân, nhưng đa số thời gian ông vẫn ở trong Tĩnh Vương phủ.
"Lão gia." Mạnh Thanh gọi một tiếng, nhìn thấy cái rương nặng nề trong tay người làm, liền hỏi: "Đây là?"
Tôn thần y cười một lát, nghiêm túc nói: "Cũng may là ngươi ở đây, đem cái rương này vào cho Vương gia. Ta còn có chút việc, đi trước đây."
Mạnh Thanh nhìn bóng lưng thoắt ẩn thoắt hiện của ông, gãi gãi đầu: "Cũng đã đến cửa rồi mà, sao lại đi chứ..."
Cả căn phòng được Mạnh Thanh sai người sắp xếp trang trí lại, bớt đi chút lạnh lẽo, thêm một chút ấm áp và dịu dàng, Tống Thời Cẩn nhìn vào, những màu này có lẽ đều là màu mà Cố Hoài Du thích, nên cũng để cho hắn tùy ý trang trí.
Tống Thời Cẩn ngồi lên cái bàn trải vải màu hồng nhạt, đang cầm bút viết một chữ hỉ thì Mạnh Thanh vừa mới lui ra ngoài lại quay về: "Chủ nhân, lão gia mang một rương sách đến, bảo là ngài nhất định phải nghiên cứu cho thật kĩ."
Tống Thời Cẩn ừ một tiếng, viết cho xong mới đặt bút xuống, đứng dậy mở rương ra, chồng sách dày cộm bao bằng cái bìa màu xanh, bên trên có một hàng chữ nhỏ "Xuân cung bí kịch đồ".
Gương mặt của Mạnh Thanh đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: "Vậy... thuộc hạ xin cáo lui trước." Lúc ra khỏi cửa, còn khá là chu đáo mà đóng cửa lại.
Đóng cái rương lại, Tống Thời Cẩn lại ngồi vào bàn, vừa mới cầm bút lên thì trong lòng lại rối bời lên. Cảm xúc thăng hoa thì không cần ai phải chỉ dạy, những chuyện này đương nhiên là không cần học cũng biết, chỉ là... trong mơ đã luyện tập trăm ngàn lần, kinh nghiệm thực tế thì hắn lại chẳng có.
Nếu như làm nàng bị thương thì phải làm sao?
Nghĩ đến nghĩ lui, ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn vẫn bất lực mà đứng dậy, cầm lấy một quyển sách mà tùy tiện xem vài trang.
Sau đó đột nhiên gấp sách lại.
Đêm đó, liền đốt luôn cả sách lẫn rương, lúc Tôn thần y xuất hiện vào ngày hôm sau, thì đến cả tro sách cũng chẳng còn nữa.
Cảnh ngộ tương tự cũng xảy ra tại Lâm phủ.
Gần đến ngày thành hôn, cũng đến lúc để người đến dạy cho Cố Hoài Du. Nàng không có nương, lão phu nhân tuổi đã lớn sợ Cố Hoài Du xấu hổ, hoặc có lẽ là cách một đời nên bà không tiện mở miệng, liền giao chuyện này cho Giang Thị.
Giang Thị rất là sảng khoái, đồng ý ngay.
Hôm đó, sau khi ánh nắng chiều cuối cùng cũng biến mất, Giang Thị bước vào Tố Hinh Viện một cách quen lối, mới đầu bà vừa dặn dò với Lâm Chức Yểu xong, cho nên những lời này nói lại một lần nữa là được.
Từ đạo sống với nhau giữa hai phu thê, cho đến chuyện hôm thành hôn thì nên làm những gì, Giang Thị đều dặn dò kĩ lưỡng một phen, Cố Hoài Du đã lo lắng đến mức cả người đều căng cứng ra rồi.
Giang Thị kéo tay nàng vỗ vỗ: "Nếu như con không chê, thì thẩm thẩm liền xem con như con gái, những lời này con nhớ kĩ, cũng không cần ngại ngùng gì, từ con gái khuê phòng cho đến làm thê tử của người khác, đều là chuyện mà mỗi một nữ nhi phải trải qua thôi.
Cố Hoài Du gật gật đầu: "Con hiểu rồi, đa tạ thẩm thẩm."
Giang Thị cười cười, cầm lấy cái hộp gỗ nhỏ trên bàn nhét vào trong tay nàng: "Lát nữa con cứ xem trước, đừng sợ."
Cố Hoài Du cấu vào thành cái hộp, gật đầu một lần nữa.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, hai ngày này phải tinh thần thật tốt thì mới có thể xinh đẹp mà xuất giá được."
Đợi sau khi Giang Thị đi mất, Cố Hoài Du đặt cái hộp sang một bên, lấy miếng ngọc đã được sửa xong dưới gối ra.
Ác mộng tan biến, còn lại chỉ có niềm vui ngập trong tim, không chỉ mình Tống Thời Cẩn, mà nàng cũng đợi ngày này lâu lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...