"Ý của ngươi là, bà già này chính là Lương Hạ?"
"Vâng!" Cao Chính Viễn nói như chém đinh chặt sắt: "Con trai ta đấu đá nhiều ngày với bà ta, nếu như không phải Đức Phi đột nhiên phát tác cổ độc, e là còn không thể bắt được bà ta!"
Hôm Đức Phi vu oan hãm hại Cố Hoài Du rồi trở thành dáng vẻ quái vật như vậy, không phải là bí mật gì cả, đại đa số các quan viên đều đã nghe kể qua, nên bây giờ lại nghe thấy chuyện cái chết của Tiên Hoàng hậu và sự sụp đổ của Đức Phi đều có liên quan đến người này, ánh mắt nhìn về phía bà ta đã mang theo bảy phần e sợ.
Ánh mắt Hoàng hậu phức tạp mà nhìn về phía Miêu Tiên Nhi, lúc thu lại ánh nhìn lặng lẽ liếc nhìn Cố Hoài Du một cái, rồi sau đó mới mở miệng: "Ý của Cao đại nhân là, Đức Phi bị người này hại thành như thế sao?"
Cao Chính Viễn đứng thẳng người, chắp tay thành quyền nói với Hoàng hậu: "Không, ý của lão thần là, tất cả những chuyện này đều là do Đức Phi tự mình chuốc lấy, là báo ứng cho việc bà ta mưu hại Tiên Hoàng hậu!"
Lời nói vang vọng như sấm, giống như là một viên đá lớn kinh thiên rơi xuống mặt nước lặng yên của Kim Loan Điện, khơi dậy ngàn lớp sóng xôn xao. Tất cả mọi người đều nghi ngờ khó tin nhìn Cao Chính Viễn cảm xúc dâng trào, còn chưa kịp hoàn hồn lại từ sự xuất hiện của Cao Lê, thì lại bị một tia sấm sét của Cao Chính Viễn đánh cho ngất luôn.
Thần sắc của Hoàng đế khó mà phân biệt, nhàn nhạt nói: "Cao ái khanh, khanh có biết là mình đang nói gì không?" Đến cuối cùng, lời nói đã trở thành sự đe dọa. Chúng thần đều hiểu, vảy ngược của rồng là không thể chạm vào, phàm là tất cả những chuyện liên quan đến Tiên Hoàng hậu, đều không thể nhắc dù chỉ một chữ.
Bách quan cúi đầu im lặng, trong điện yên ắng như chết, bên ngoài rõ ràng là ánh mặt trời đang chiếu nóng bừng, nhưng tất cả mọi người đều phảng phất giống như là bị khí lạnh từ dưới chân bốc lên đông cứng ngay tại chỗ.
"Bẩm Hoàng thượng, nếu như không có chứng cứ, thần tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vượt quá phận tôi như thế này." Cao Chính Viễn không hề sợ hãi, vang giọng nói.
"Cao đại nhân!" Trong lòng Nhị Hoàng tử hoảng loạn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng nói: "Mẫu phi của ta rất kính trọng Tiên Hoàng hậu, nhất định không thể làm ra chuyện mưu hại Tiên Hoàng hậu, xin ngài cẩn trọng lời nói."
Cao Chính Viễn cười lạnh một tiếng, thong thả ung dung mà nói: "Nhị Hoàng tử tạm thời đừng nóng nảy, cứ nên nghe thử xem bà ta nói thế nào đã."
Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn nhìn nhau một cái, thấy đầu ngón tay hắn nhúc nhích như là có ý ám chỉ, trong lòng nháy mắt liền hiểu ra, tại sao Hoàng đế lại giữ Đức Phi lại đến hôm nay mới công khai thẩm vấn rồi.
Bởi vì di ngôn của Tiên Hoàng hậu, Cao Chính Viễn tuyệt đối không thể mạo hiểm mà dẫn Cao Lê đến trước mặt Hoàng đế trong lúc quan trọng như thế này được, trừ khi... Chuyện này là do Hoàng đế bảo. Còn về nguyên nhân, nếu như nàng đoán không sai thì, e là muốn mượn cơ hội này công khai thân phận của Tống Thời Cẩn thôi.
Sau khi Tôn thần y nghe vậy, lạnh mặt mà gỡ sợi dây thừng trên người Miêu Tiên Nhi ra, sau khi nhét một viên thuốc vào trong miệng bà ta thì liền đứng sang một bên canh chừng.
Cơn đau thấu xương đến quá đột ngột, trong cơ thể của Miêu Tiên Nhi như là có trăm ngàn con kiến đang cắn đốt, sợi dây vừa được gỡ ra thì bà ta liền ngã nhào xuống đất, từ trong lỗ mũi có hai con trùng màu trắng bò ra, đúng lúc gặp phải thứ mà Tôn thần y thả ra dưới đất, chúng vô cùng đau khổ mà giãy giụa trên mặt đất rồi hóa thành một vũng máu.
Da đầu của bách quan tê rần liên hồi, cuối cùng họ cũng hiểu ra, thứ mà đang nhô lên vặn vẹo trên mặt bà ta kia là gì rồi.
"Tội dân tên là Miêu Tiên Nhi, chính là Lương Hạ năm đó cùng Tĩnh Thu vào cung với Đức Phi nương nương. Bởi vì tội dân sinh ra ở Miêu Cương nên giỏi về dùng độc và cổ, sau khi Hoàng hậu sinh ra Đại Hoàng tử, Đức Phi liền ra lệnh cho tội dân hạ Hỗn Độc và Phệ Hồn Cổ lên hai người họ."
Bởi vì trên miệng bị rách một cái lỗ lớn, nên lúc Miêu Tiên Nhi nói chuyện có hơi ồm oàm không rõ lắm: "Sau khi Tiên Hoàng hậu chết, Đức Phi sợ mọi chuyện bị phát hiện, nên tìm một thi thể bị hủy dung, nói dối là ta bệnh chết, lệnh cho Đại Tướng quân âm thầm tiếp ứng, mang ta về phủ Đại Tướng quân giấu đến nay..."
Nhị Hoàng tử nghe những lời nói của bà ta, khóe mắt nhảy giật lên, hắn ta vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Phụ hoàng, bà già này rõ ràng là đang nói bậy! Lương Hạ đã bệnh nặng mà chết từ mười năm trước rồi, nếu như còn sống đến bây giờ thì cũng chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng người nhìn dáng vẻ của bà ta đi, sao bà ta có thể là Lương Hạ được chứ!"
Hoàng đế vẫn chưa lên tiếng, Miêu Tiên Nhi liền nói: "Người trong tộc ta nuôi dưỡng cổ đều là lấy máu tim mà nuôi, ta già như vậy cũng không có gì kì lạ. Năm xưa ta liền biết được Đức Phi là một người không từ thủ đoạn, cho nên lúc hạ cổ cho Đại Hoàng tử, ta đồng thời cũng đã hạ cổ cho Đức Phi, nếu như ngài không tin, có thể ngẫm lại, mấy năm qua mỗi khi trời âm u hoặc mưa, Đức Phi có phải là vẫn luôn có tái phát bệnh tim mà không thuốc nào chữa được, chỉ có thể ráng nhẫn nhịn cho qua hết ba ngày."
Thần sắc Nhị Hoàng tử đột ngột thay đổi, chuyện Đức Phi có bệnh tim này là sự thật, Miêu Tiên Nhi cũng chính xác là Lương Hạ năm xưa, nhưng mà bây giờ hắn ta bởi vì chuyện của Phù gia đã bị Hoàng đế nghi ngờ, nếu như còn lôi ra chuyện của Tiên Hoàng hậu nữa, thì sau này cho dù muốn trở mình, e là cũng không có khả năng rồi.
"Mẫu phi ta có bệnh tim, trong cung ngoài cung có bao nhiêu người biết, cũng không thể nào chứng minh được ngươi chính là Lương Hạ!" Trong lòng Vệ Tranh rối loạn, nhanh mồm nghiêm nghị nói.
Miêu Tiên Nhi cười nhạo ha ha vài tiếng, cũng không muốn dây dưa với hắn ta làm gì, tiếp tục lời nói khi nãy: "Mãi cho đến ngày hôm trước ta nhận được mệnh lệnh của Đại Tướng quân, muốn giao thuốc bột đánh thức Phệ Hồn Cổ giao cho Tưởng Hàn, đợi cho Tống đại nhân vừa hôn mê thì ta sẽ thao túng cổ trùng khiến hắn bệnh mà chết, lúc đó ta mới biết được, hóa ra năm xưa Đại Hoàng tử không hề chết vì cơn hỏa hoạn kia."
Trong đại điện yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm rơi, sau khi hiểu ra ý trong lời nói của Miêu Tiên Nhi, triều thần gần như là ai nấy đều muốn nằm sạp ra mặt đất, họ muốn nhìn về phía Tống Thời Cẩn theo bản năng, nhưng lại nhịn lại, trái tim cứ ngứa ngáy như bị mèo cào.
Hắn là Đại Hoàng tử? Là đứa trẻ duy nhất của Tiên Hoàng hậu? Cũng là Hoàng tử mà Hoàng đế thương nhớ nhiều năm...
Cao Chính Viễn giống như là đột nhiên ngây ra tại chỗ, bờ môi run rẩy rồi sau đó nhìn về phía Miêu Tiên Nhi mà hỏi: "Ngươi...Ngươi nói cái gì?"
"Tội dân nói, Đại Hoàng tử mà các người tưởng là đã chết rồi, bây giờ chính là Tống Ngự sử Tống Thời Cẩn!"
Con ngươi đỏ rực của Miêu Tiên Nhi không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào: "Năm xưa bởi vì cảm xúc của Hoàng thượng đối với Đại Hoàng tử nhàn nhạt, tránh né không muốn gặp, lại thêm việc Hoàng hậu phát hiện ra bản thân mình trúng độc lạ không sống lâu được nữa, nên trong lúc Đức Phi tính kế nhầm, liền lệnh cho nha hoàn bên cạnh Hoàng hậu đốt cháy điện bên của Tiêu Phòng Điện, dùng một thi thể đổi chỗ với Đại Hoàng tử, âm thầm đưa Đại Hoàng tử ra ngoài cung, những hộ vệ kia, là do Phù Lan ra lệnh cho thuộc hạ của mình mặc y phục của Long Lân Vệ đi ám sát!"
Thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, Miêu Tiên Nhi chỉ là nói ra tất cả theo những gì đã được bảo, cũng không thể trách được tại sao bà ta lại thành thực như thế, bởi vì bà ta còn muốn kéo dài hơi tàn mà sống.
Bà ta tuy là thảo quỷ bà* mà ai ai cũng sợ hãi, nhưng lại không hề biết võ công, bởi vì từ nhỏ đã lấy thân làm bình chứa nuôi cổ, nên sức lực thậm chí còn không bằng cả một đứa bé. Khoảng thời gian bà ta bị bắt, mới đầu còn có ý định bỏ trốn, nhưng mà cái tên Cao Lê đáng chém ngàn dao kia lại hắt máu chó đầy người bà ta.
Máu khô thì lại hắt tiếp, cả người cứ liên tục đông máu lại như một một lớp áo giáp bằng máu, cổ trùng sợ nhất là thứ đó, nên sau khi mất đi sự trợ giúp của cổ trùng, Miêu Tiên Nhi muốn bỏ chạy chẳng khác nào là người si đang nói mơ cả.
Cũng bởi vì máu chó quanh người, cổ trùng không được thả ra ngoài trong một thời gian dài, liền sẽ quay lại phản phệ chủ nhân, mùi vị của việc bị phản phệ này còn khó chịu hơn là chết, nếu như không có thuốc của Tôn thần y giúp kiềm chế lại, thì những con trùng trong người bà ta sẽ quay ra cắn xé da thịt bà ta, điên cuồng sinh sôi nảy nở khiến bà ta nổ tung xác mà chết.
Cho nên bà ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nghe theo mệnh lệnh một cách đầy sỉ nhục.
Miêu Tiên Nhi ngập ngừng một lát, tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, năm xưa Đại Hoàng và Hoàng thượng không thân thiết với nhau, cũng là do Đức Phi sai người làm."
Tôn thần y cau chặt mày, chuyện này hôm thẩm vấn bà ta, bà ta không hề nói ra.
Miêu Tiên Nhi chà chà lưng trên mặt đất, chỗ đó ngứa ngáy đau đớn, bà ta chỉ muốn nói xong cho nhanh để được giải thoát sớm mà thôi.
Cho nên, bà ta xoay đôi mắt đỏ kè, nhìn về phía Tống Thời Cẩn lớn tiếng nói: "Đại Hoàng tử, ngài có còn nhớ, mùi Long Diên Hương mà ngài chán ghét nhất trong kí ức không?"
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế đột nhiên biến sắc, lồng ngục lên xuống phập phồng, đến cả bờ môi cũng bắt đầu run rẩy.
"Ban đầu Đại Hoàng tử không hề thấy xa lạ gì với ngài, gặp ai cũng đều cười hi hi, nhưng mà sau này cứ gặp ngài là khóc, ngài không thấy kì lạ sao?" Đôi mắt đỏ của Miêu Tiên Nhi nhìn Hoàng đế, vô cùng chậm chạp mà nói.
Trong điện im phăng phắc, trên trán của triều thần đã có một lớp mồ hôi lạnh nhỏ tách tách xuống mặt sàn đen bóng, một cuộc thẩm vấn công khai phát triển đến mức này là chuyện mà không ai có thể ngờ tới được. Vốn dĩ là đang thẩm vấn vụ án phản nghịch yên lành, sao Tống Thời Cẩn xoay mình một cái liền biến thành Đại Hoàng tử, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hoàng đế cũng không hề kinh ngạc, lẽ nào, ông đã biết từ lâu rồi?
Liễu Quý phi chầm chầm vuốt ve cái nhẫn hồng ngọc trên ngón tay, đối với chuyện này bà không hề bất ngờ gì cả, chuyện ngày hôm nay bà đã biết từ sớm không phải sao? Lặng lẽ nhìn Hoàng hậu một cái, thấy trong mắt Hoàng hậu lóe lên tia sáng tối tăm không rõ, bà nhếch nhếch khóe môi, sau đó dời ánh nhìn đi.
"Là ai?" Hoàng đế hỏi.
Không hề bất ngờ, Miêu Tiên Nhi đáp: "Là Đức Phi."
"Trẻ nhỏ không nhận biết được người, thông thường chỉ nhận biết bằng mùi hương, động tác và màu sắc. Hoàng hậu sau khi hết ở cữ, Đại Hoàng tử vẫn được nhũ nương của Đông Lục Công nơi Hoàng tử ở chăm sóc, mỗi khi đến nửa đêm, Đức Phi sẽ sai Tĩnh Thu trà trộn vào nơi Hoàng tử ở, dùng khăn đã xông mùi Long Diên Hương che mắt Đại Hoàng tử, dùng kim đi chích vào đầu móng chân của Đại Hoàng tử, đợi cho Đại Hoàng tử chuẩn bị khóc, thì sẽ bịt miệng Đại Hoàng tử lại. Dần dà như thế, Đại Hoàng tử vừa ngửi thấy mùi Long Diên Hương liền sẽ cảm thấy đau đớn theo bản năng..."
"Đồ độc phụ này!" Hoàng đế đỏ mắt giận dữ nói.
Năm xưa sự ra đời của Vệ Chiêu làm ông rất vui, hận không thể mang những thứ tốt nhất trên đời cho hắn, thậm chí còn có suy nghĩ là đợi hắn vừa thôi nôi thì sẽ lập hắn làm Thái tử ngay.
Nhưng mà Vệ Chiêu vẫn còn nằm trong tã lót trắng nõn đáng yêu như thế, thấy ai cũng cười híp mắt lại, nhưng cứ mỗi khi thấy Hoàng đế thì lại khóc lóc không thôi, ban đầu Hoàng đế còn không có suy nghĩ gì, chỉ nói là có lẽ do ông quá nghiêm túc nên dọa đến hắn.
Sau đó trong cung bắt đầu có lời đồn đãi, nói là Vệ Chiêu sinh ra chẳng giống Hoàng đế mà cũng chẳng giống Hoàng hậu, lại chỉ giống cửu cửu của hắn, lẽ nào là Hoàng hậu bởi vì ngày ngày nhớ mong Cao Lê trong lúc mang thai, cho nên mới tạo thành kết quả như vậy?
Hoàng đế nghe bằng tai rồi gieo niềm nghi ngờ vào lòng, Vệ Chiêu là con ông không sai, nhưng mà lúc gặp hắn ông không khỏi nghĩ đến Cao Lê, cả đời ông thuận buồm xuôi gió muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng chỉ có mình Cao Nhã và Cao Lê, là vực thẳm mà ông không vượt qua được, lại thêm chuyện ông có được Cao Nhã bằng thủ đoạn không hề đường hoàng gì cả, sự bỏ đi của Cao Lê cũng là do ông làm trái với đạo nghĩa.
Cho nên mỗi khi gặp hắn, trong lòng ông lại có một cảm giác sỉ nhục và thất bại khó tả, vừa muốn gần gũi với Vệ Chiêu, lại vừa e ngại mỗi khi gặp hắn, dần dần hắn càng lớn, thì tâm trạng đó lại càng rõ ràng hơn.
"Áp giải nàng ta lên điện cho trẫm! Trẫm phải đích thân thẩm vấn nàng ta, sao lại có thể xuống tay độc ác với một đứa bé vẫn còn đang nằm trong tã lót như thế chứ!"
Vệ Tranh mấp máy miệng, nhịp tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn ủ mưu biết bao nhiêu lâu, ủ biết bao kế hoạhc, thậm chí còn không tiếc hãm hại cửu cửu để bảo vệ chính mình, lẽ nào trời định sẵn là hôm nay hắn ta không thể chạy thoát rồi sao?
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời cũng dần dâng cao lên, cơn gió nóng tràn vào từ bên ngoài điện cũng không thể thổi tan được sự lạnh lẽo trong điện. Chân của mỗi một người đều mỏi nhừ, nhưng mà vẫn không dám nhúc nhích chút nào.
Không biết là qua bao lâu, bên ngoài điện mới vang lên tiếng xích leng keng, bốn Cấm Vệ Quân cao lớn khỏe mạnh thần sắc nghiêm trọng, đứng trái phải trước sau Đức Phi, trong tay còn cầm sợi xích được thắt chéo lại ngay vai Đức Phi, bốn phía dùng sức kéo mạnh lại, Đức Phi liền không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cho nên chỉ đành dùng một tư thế khuất nhục mà bị kéo vào trong điện.
*Thảo quỷ bà: Hay còn gọi là cổ bà. Tương truyền cổ trùng được gọi là thảo quỷ ở khu vực Tương Tây, và nó chỉ kí sinh trên người phụ nữ mà thôi, cho nên những người phụ nữ có cổ trong người được gọi là Thảo quỷ bà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...