1h 30 sáng ngày 20 tháng 8 năm 2022.
Con đường chạy qua công viên Hoàng Gia lúc này vắng lặng. Đêm mùa thu trời se lạnh. Khôi lững thững rảo bước về nhà. Cậu cảm thấy không cần phải đi quá nhanh, sau một buổi tối làm việc đầy mệt mỏi, và hiệu quả. Tiếng bước chân của cậu gõ vào nền xi măng lộp cộp, xen lẫn trong tiếng xào xạc của cơn gió đêm đang lùa tung từng tán lá.
Khôi mười chín tuổi, dáng người cao ráo và rắn rỏi, nước da hơi ngăm cùng với đôi mắt sáng khiến cậu ta có vẻ giống một vận động viên thể thao hơn là một sinh viên ngành khảo cổ. Ngành được mặc định là những người chậm rãi với cặp kính dầy cộp trên mắt, và một chồng sách lớn được ôm trên tay. Những người luôn luôn có mặt trong thư viện sớm nhất nhưng lại thường xuyên hỏi thủ thư về vị trí dãy sách chuyên ngành của họ.
Ngay từ năm đầu, Khôi đã làm thêm buổi tối tại nhà đấu giá Hồng Long nổi tiếng nhất thành phố nơi cậu sống. Hàng ngày được tiếp xúc với rất nhiều kiệt tác nghệ thuật, các cổ vật có giá trị khiến Khôi cảm thấy thích thú. Bên cạnh đó, mỗi đồ vật ở đây đều có một câu chuyện riêng, một cuộc phiêu lưu đặc sắc trước khi gặp gỡ nhau tại nhà đấu giá. Khôi luôn háo hức khi được nghe người sở hữu kể lại lịch sử món đồ của họ. Điều đó giúp cho món đồ đó là duy nhất và nhuốm màu kỳ thú.
Đêm khá lạnh nhưng có một chút ấm ấm nho nhỏ ở ngực áo. Khôi cho tay vào lấy tấm thẻ nhân viên nhà đấu giá ra ngắm nghía. Tấm thẻ được đúc bằng đồng, dưới ánh đèn đỏ quạch, nó lấp lánh những sắc màu rực rỡ ở những chỗ đã bị lên màu patina. Việc được làm bằng đồng khiến nó nặng trịch và ấm áp nếu được để trong túi áo sát người. Cậu rất tự hào với việc dù đang là sinh viên, nhưng đã được nhận vào làm nhân viên chính thức của nhà đấu giá. Là do cậu luôn hoàn thành công việc một cách tốt ngoài mong đợi của người quản lý.
Đường phố vắng tanh và có mưa rơi lất phất. Chỉ có Khôi và chiếc bóng dài lượt thượt của cậu ta sánh đôi dưới ngọn đèn đường màu vàng cũ kỹ. Khôi kéo cái mũ áo khoác lên để che những hạt mưa rơi trực tiếp vào mặt, rảo chân bước nhanh hơn. Chỉ một đoạn nữa là tới khu chung cư nơi Khôi ở. Một tòa nhà xây kiểu cũ, vuông vắn như một chiếc hộp giày, với những dãy hành lang tối tăm và ẩm mốc, có rất nhiều bóng đèn trên tường song lại chẳng bật được bao giờ.
Tối nay là một buổi tối rất bận rộn của Khôi. Một món đồ cổ chưa từng được đấu giá tại bất cứ đâu trên thế giới. Chính điều đó đã làm khách hàng hưng phấn, hấp tấp đưa ra những bước giá mỗi lúc một lớn. Cuối cùng, khi tất cả đã mệt nhoài, cổ vật đó đã được bán với giá trị ngoài mong đợi của người sở hữu. Một phiên đấu giá rất thành công, và bây giờ mình sẽ tự thưởng một giấc ngủ nướng tới trưa mai. "Không ai có thể kéo mình ra khỏi giường." Cậu nghĩ vậy trong khi lững thững leo cầu thang bộ dẫn lên phòng riêng ở tầng ba.
Bất chợt từ trong một ngách hẹp ngay chân cầu thang tối om, một bàn tay trắng muốt vươn ra rất nhanh, chộp lấy cổ áo Khôi kéo luôn vào bên trong. Khôi giật nảy mình, phản ứng đầu tiên của cậu là vùng mạnh người định thoát ra. Nhưng bàn tay trắng muốt đó lại ghì chặt hơn, đồng thời một gương mặt lẫn trong bóng tối với mái tóc dài lòa xòa ghé vào sát tai Khôi, thì thào:
"Im lặng, đừng kêu lên."
Khôi đứng hình luôn, suy nghĩ đầu tiên của cậu ta hiện ra, nhảy múa ở trong óc:
"Thôi xong, hôm nay gặp ma nữ rồi."
Trong ngách tường rất tối, nhưng từ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cầu thang hắt vào, Khôi đã kịp nhìn thấy một nửa gương mặt của "con ma". "Ồ con ma này khá xinh. Đợi đã.. nó còn khá quen mắt. Mình đã gặp ở đâu rồi?".
Thật vậy, một nửa gương mặt từ dưới cánh mũi tới cằm, với khoé miệng hơi cong này Khôi đã nhìn thấy ở đâu đó. Đặc biệt nơi cổ, một viên đá màu đỏ hình hạt lựu lấp lánh ma mị, đính vào sợi dây chuyền nhỏ xíu hơi đung đưa rất hút mắt. "Chắc chắn là mình đã thấy ai đó đeo sợi dây chuyền này rồi.. Là ai nhỉ?"
Khôi muốn gỡ cánh tay đang chẹt cổ cậu ra để dễ dàng thở hơn, nhưng cánh tay trắng trẻo đó lại ghì chặt thêm. "Con ma" đặt một ngón tay lên trên môi, ra dấu giữ im lặng, sau đó đánh mắt về phía ngoài. "Con ma" có vẻ đang dành sự tập trung rất lớn vào cầu thang tầng ba.
Theo ánh mắt đó, Khôi cũng nhìn sang. Thì ra từ phía trên tầng lầu có ba người đàn ông đang đi xuống. Họ thì thào điều gì đó với nhau. Khi đi ngang qua ngách, một trong số họ quay sang nhìn vào bên trong. Lập tức, "con ma" lại kéo chặt Khôi nép vào góc sau chiếc cột thoát nước. Chỉ khi những người đàn ông đã bước qua, "con ma" mới nới lỏng tay đang bịt miệng Khôi ra, nói nhỏ:
"Đừng lên tiếng. Nam Anh đây. Bạn học cùng khóa với cậu."
Là Nam Anh? Khôi thấy một sự thú vị reo lên trong lòng mình như một nốt nhạc. Khôi gật đầu với cô gái. Nam Anh rất nổi tiếng tại trường nơi Khôi theo học. Cô vô cùng xinh xắn, gia đình rất giàu có. Cô thường đến trường trên những chiếc xe sang trọng có tài xế riêng. Tuy cô cũng hòa đồng với bạn bè, nhưng hội con trai như Khôi thường chỉ đứng từ rất xa để ngưỡng mộ thôi. Ai đó còn cho rằng sợi dây chuyền Nam Anh hay đeo từng thuộc sở hữu của một công chúa. Bởi vậy, Khôi đã nhận ra ngay khi cô lên tiếng. Với sức Khôi, không khó để cậu có thể thoát ra khỏi vòng tay đang thít cổ của Nam Anh. Nhưng bây giờ Khôi không chọn lựa theo cách đó. Thậm chí, cậu còn nghĩ giá mà mấy người vừa rồi đi lại thêm vài lần nữa bên ngoài để Nam Anh ôm chặt thêm cũng được.
"Xin.. xin chào."
Khôi lắp bắp.
Nam Anh lại dùng bàn tay mềm mại bịt chặt miệng Khôi. Cô nói nhỏ vào tai.
"Suỵttt.. Mình nói đừng lên tiếng cơ mà. Im lặng."
Khôi chớp mắt vài lần ra hiệu đồng ý. Lúc này, Nam Anh mới bỏ tay ra. Cô mỉm cười:
"Xin lỗi. Chắc là mình bịt miệng cậu mạnh quá hả? Vì chuyện này rất gấp. Cứ im lặng đã nhé. Đi theo mình nào."
Rồi cô nép người sát vào một bên tường, kéo Khôi đi dần ra ngoài. Khôi tặc lưỡi, nghĩ thầm:
"Mình thì thấy không có gì là gấp cả. Cậu có thể cứ bịt miệng thêm cũng được mà."
Nghĩ vậy nhưng Khôi cứ thế để cho Nam Anh kéo. Khôi đã quên mất tiêu chỉ trước đó ít phút đã lên kế hoạch không ai có thể kéo cậu ta đi đâu được nữa.
Cả hai im lặng đi lên cầu thang. Khôi thấy thái độ của Nam Anh rất không bình thường chút nào. Cô cứ liên tục nhìn ngó xung quanh, rồi vội vàng lẩn vào những khoảng tối, nơi không có ánh đèn chiếu vào. Khôi vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cô bạn học lúc nào trông cũng yếu đuối, nhỏ bé, bây giờ lại rất nhanh nhẹn và bí ẩn. Lên đến hàng lang tầng của Khôi, Nam Anh quay lại, nói nhỏ:
"Mở cửa vào phòng cậu đi. Mình muốn vào."
Khôi nóng bừng mặt, ấp úng:
"Cậu.. cậu nói gì cơ?"
Trong đầu Khôi trí tưởng tượng được dịp đi xa. "Không ngờ cô ấy lại là người dạn dĩ đến thế. Mình đành phải theo ý cô ấy vậy. Ai dà. Việc này thật là thiệt thòi cho mình quá đi mà. Cũng may hôm nay thằng Phong Xoăn về quê rồi. Nếu không thật sự khó giải thích với nó."
Phong Xoăn là bạn cùng phòng của Khôi. Hôm nay là cuối tuần, cậu ta tranh thủ về quê thăm bố mẹ. Nghĩ tới đây, Khôi thầm mỉm cười. Thằng Phong Xoăn là kẻ to mồm nhất Khôi từng gặp. Nó mà ở phòng thì chỉ sợ ngay ngày mai thôi cả trường sẽ biết việc này.
"Mình nói cậu mở cửa phòng ra cho chúng ta vào. Cậu có quên chìa khóa không đấy?"
Nam Anh thấy Khôi có vẻ ngơ ngẩn thì bình thản nhắc lại.
Khôi cảm thấy đầu óc lùng bùng như đi trên mây. Trời đất ơi hôm nay là ngày gì, hay có lẽ đây là một giấc mơ. Khôi bất giác cho tay vào túi quần, cậu giả vờ như đang lấy chìa khóa, nhưng thực ra len lén tự cấu vào đùi mình một cái thật mạnh.
"Úi da."
Khôi khẽ kêu lên. Rất đau. Vậy điều này là thật rồi. Khôi lúng túng tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa liền mở ra. "Cửa không khóa?". Cậu chợt nhận ra điều bất thường.
Khôi đẩy cửa bước vào. "Thật kì quái. Rõ ràng buổi chiều trước khi đi làm mình đã khóa cửa cẩn thận." Với tay định bật đèn, nhưng Nam Anh đã nhanh hơn, cô nắm chặt tay Khôi, kéo nhanh vào phòng.
"Đừng bật đèn lên, mình cần bóng tối."
Trí tưởng tượng bay xa khiến cho Khôi cảm thấy trái tim không còn là của mình nữa, cứ đập liên hồi chẳng cách nào kiểm soát được. Nếu là giấc mơ thì xin hãy được sống mãi trong giấc mơ kì lạ này.
Nam Anh khẽ lấy chân đạp nhẹ cho cửa phòng đóng lại. Trong bóng tối, cô lấy điện thoại ra soi xung quanh. Vừa nhìn thấy không gian, Khôi bừng tỉnh. Toàn bộ căn phòng của cậu bị ai đó lục tung, đồ đạc vất vương vãi. Lúc này, Khôi đã hiểu ra sự xuất hiện của Nam Anh ở phòng mình vào lúc nửa đêm không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Thấy vẻ mặt hoang mang của Khôi, Nam Anh thì thào.
"Vậy là bọn chúng đã tìm đến đây rồi."
"Bọn chúng là ai. Tìm kiếm gì ở phòng của mình?"
Khôi há hốc mồm, thốt lên:
"Nói nhỏ thôi. Bọn chúng có lẽ chưa đi xa đâu."
Nam Anh xua tay ra hiệu cho Khôi giữ im lặng. Cô nói tiếp:
"Mình sẽ giải thích sau. Cậu đợi mình một chút."
Rồi cô nhanh nhẹn đến bên vị trí chiếc đèn gắn tường đã bị giật cho bung ra ngoài, vất chỏng chơ dưới sàn. Cô cầm lấy nắm dây điện lòng thòng, giật mạnh. Cả cái ổ điện bung ra. Nam Anh cho tay vào trong lỗ hổng trên tường, bấm bấm gì đó. Vài giây sau, ở phía tường đối diện, những tiếng ì ì phát ra liên tục. Tại vị trí đó vốn từng được treo một bức tranh mà bây giờ cũng đang nằm nhàu nát trên sàn. Bề mặt tường dần thụt vào bên trong, một ô vuông bí mật từ từ hiện ra. Nam Anh thò tay lấy từ trong ô vuông đó một chiếc hộp nhỏ, cho vào túi áo khoác. Sau đó, quay lại nói với Khôi, lúc này đang vô cùng ngạc nhiên vì sự việc trước mắt:
"Này, đi thôi."
"Đi đâu cơ?"
Khôi hỏi lại theo phản xạ. Cậu đang vướng trong một mớ những suy nghĩ hỗn loạn. "Làm thế nào mà cậu lại biết được ở đó có một ô trống bí mật, trong khi mình sống ở đây ba năm rồi mà chẳng biết gì?"
Nam Anh nhún vai:
"Mình sẽ kể cho cậu sau. Bây giờ chúng ta cần phải ra khỏi đây."
Nói xong, Nam Anh không đợi Khôi đồng ý, kéo tay cậu ta đi nhanh ra ngoài. Vừa ra tới hành lang cả hai nhìn thấy có ánh đèn pin từ dưới cầu thang chiếu lên. Hai gã áo đen trông to con bặm trợn đi lên đúng lúc cả hai cũng vừa nhìn sang. Một gã nhìn thấy Nam Anh liền cho tay bấm nút chiếc bộ đàm đeo trên vai, nói:
"Cô ấy ở đây."
Trong khi gã còn lại rút ra một cây gậy ba khúc, vẫy mạnh một cái "Xoạch xoạch". Gã lăm lăm cây gậy trên tay chạy nhanh về phía hai người.
Nam Anh quay sang Khôi nói:
"Chạy thôi."
Rồi cô đẩy mạnh vào lưng khiến Khôi lao thẳng về phía hai gã áo đen. Quá hốt hoảng trước sự việc diễn ra đột ngột, Khôi loạng choạng. Cậu va mạnh vào tên đang cầm gậy ba khúc làm hắn cũng mất đà. Cả hai ngã lăn xuống sàn. Khôi rất nhanh nhẹn, lợi dụng được vị trí ngã nằm đè lên trên người gã áo đen, cậu bật dậy vung chân đá văng cây gậy sắt trong tay của gã ra xa. Lúc này tên thứ hai cũng cầm gậy lao tới, nhắm thẳng vào đầu Khôi vụt mạnh. Cậu vội vàng nghiêng người tránh sang một bên. Đột nhiên, một bóng người nhảy vụt qua đầu Khôi, đá mạnh vào quai hàm tên áo đen thứ hai khiến cho hắn lập tức bị choáng váng, gục xuống như một cây chuối đổ. Bóng người theo đà hạ xuống, đầu gối rơi thẳng vào lưng tên áo đen đầu tiên đang lồm cồm bò dậy. Hắn chỉ kịp kêu "ặc" lên một tiếng ngắn rồi cũng lăn ra đất.
Bóng người rất nhanh, chạy lại kéo vai Khôi lôi đi. Thì ra đó chính là Nam Anh. Thật sự nếu không tận mắt chứng kiến thì nói thế nào cậu cũng không thể tin nổi Nam Anh có thể hạ đo ván hai tên áo đen lực lưỡng chỉ với một lần tấn công.
Cả hai chạy xuống cầu thang thấy phía dưới xông lên rất đông những người áo đen, trang bị y như hai người vừa bị Nam Anh đánh gục. Nam Anh liền kéo Khôi quay ngược lại phía trong, đến gần tấm cửa thoáng xây bằng gạch vuông, cô nói với Khôi:
"Cậu lùi lại."
Không đợi Khôi trả lời, Nam Anh đá mạnh một đòn rất đẹp mắt vào phần cửa thoáng. Tiếng gạch vỡ rào rào rơi xuống, bụi mù mịt. Nam Anh nhanh nhẹn nhảy qua lỗ hổng mà mình vừa đá thủng, sang mái nhà bên cạnh. Khôi cũng vội vàng nhảy theo cô. Mái nhà này là mái của một khu liên hợp thể thao nên rất rộng. Cả hai cứ thế chạy thục mạng. Đằng sau, hơn chục tên áo đen cũng hò nhau chui qua lỗ hổng đuổi theo. Tiếng quát mắng, tiếng bước chân vội vã và ánh đèn pin tần số cao chớp nhoáng phá tan màn đêm.
Nam Anh và Khôi đều chạy rất nhanh nên chỉ chốc lát đã bỏ xa nhóm áo đen đằng sau. Hơn nữa, địa thế trên mái nhà hơi dốc cũng làm cho đám áo đen với trang thiết bị cồng kềnh không chạy nhanh được. Chắc mẩm có thể thoát được đám áo đen, Khôi liếc mắt quay lại quan sát tình hình. Chợt cậu thoáng thấy một chiếc bóng trắng nhanh thoăn thoắt bám vào bờ tường dãy nhà phía đối diện, leo nhanh lên trên tầng mái. Vừa lên trên, bóng trắng đó chạy như lướt đi vậy, dáng vẻ vô cùng kì quái. Hắn ta không chạy như người bình thường mà cứ chạy vài mét, lại nhoài người ra, dùng hai tay bám vào mặt sàn, mượn lực kéo lao vút tới, tư thế không khác gì một con thú đang chạy. Mái nhà dốc và khá trơn do nước mưa song tốc độ của bóng trắng đó còn nhanh hơn người ta chạy bộ dưới mặt đất. Chỉ chốc lát, hắn đã bắt kịp chạy song song hai người. Lúc này, Khôi mới nhìn thấy hắn là một thanh niên mặc quần áo da bó sát màu trắng rất nổi bật. Dưới hai cánh tay áo của hắn là một áo choàng ngắn cũng bằng da, tựa như chiếc khăn của cao bồi trong phim. Khôi gọi với lên Nam Anh đang chạy phía trước:
"Nam Anh, có người đuổi theo bên kia."
Nam Anh vẫn không giảm tốc độ, nói:
"Chạy nhanh lên. Không ngờ hắn tới sớm thế."
"Cậu biết hắn ta à?"
Nam Anh không trả lời. Cô chỉ gật đầu, tay phải không biết từ lúc nào đã có một miếng gạch vỡ. Đúng lúc này, giữa dãy nhà kho và mái nhà thi đấu lại có một cái cây to, cành lá xum xuê mọc nghiêng sang. Gã áo trắng đột nhiên như một con chim đại bàng, nhảy từ mái nhà kho qua một cành cây, rồi mượn lực bật lại của cành cây lộn một vòng trên không. Gã xòa hai tay ra, tấm áo choàng dang rộng như đôi cánh chim, lượn vèo một cái đã bay sang được phía mái nhà thi đấu.
Đúng lúc gã đang rơi xuống, Nam Anh vung tay. Miếng gạch vỡ rít gió vùn vụn lao tới mặt gã. Khôi trầm trồ thán phục kĩ năng và tính toán của Nam Anh. Cô không ném ngay mà đợi đến khi gã áo trắng đang lơ lửng trên không mới ném mảnh gạch, khiến cho gã kia không thể phản ứng lại. Nhưng khi viên gạch tới gần, hắn vẫn theo đà rơi xoay mình lăn tròn một cái ngay trên không, viên gạch liền sượt qua vai hắn. Thuận đà, gã áo trắng lộn người một cái, đã đáp ngay xuống trước mặt Nam Anh và Khôi, vừa vặn chặn đứng đường chạy của hai người.
Dưới ánh đèn của các tòa nhà xung quanh hắt tới, gã áo trắng đứng sững trong làn mưa. Trông gã như một xác chết. Gương mặt lạnh lẽo, những vệt nước mưa chảy dài trên mặt nhưng có vẻ gã không buồn bận tâm, cũng chẳng lấy tay lau đi. Đôi mắt nheo lại như hai sợi chỉ, giống như mắt con mèo khi chuẩn bị vồ mồi. Ánh mắt sắc như dao nhìn chăm chăm xoáy vào hai người. Giây lát, gã hừ một tiếng rồi cất giọng:
"Đưa đây."
Nam Anh bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Khôi, đáp lại, giọng cũng lạnh tanh:
"Tới đây mà lấy."
Rồi tạch một tiếng, cô rút từ ống chân lên một con dao sáng loáng, hình dáng rất lạ trông như chiếc lá liễu, dài khoảng hai mươi cen ti mét. Không đợi gã áo trắng trả lời, Nam Anh lao lên, nhắm thẳng vai gã chém mạnh, tốc độ nhanh không thể tưởng. Gã áo trắng xoay người, tay trái đưa ra bắt lấy cổ tay Nam Anh, chân phải thuận đà đá mạnh vào cô. Khôi bật giọng la hoảng:
"Nam Anh, cẩn thận."
Nam Anh rất nhanh tay, cô nhảy lên lan can của nhà thi đấu, vừa khéo tránh được cú đá của gã áo trắng. Cô mượn lực của cú nhảy đó, từ trên cao đâm luôn vào bàn tay gã áo trắng. Gã thấy cô phản xạ nhanh nhẹn và chính xác đến thế cũng hơi ngạc nhiên, nhưng gương mặt lạnh lùng không hề có chút nào hốt hoảng. Gã chỉ lùi lại một bước, vừa đủ cho lưỡi dao hết đà lướt qua cổ tay. Tích tắc sau đó, gã xoay tròn người một vòng 180 độ. Tấm áo choàng ngắn bằng da sau vai gã bị đà xoay rất nhanh biến thành một lưỡi cưa chém mạnh vào cổ tay Nam Anh. Cô hoảng hốt vội ném mạnh con dao trong tay về phía gã, khiến cho gã phải lùi lại một bước mới né được con dao sạt qua mặt. Bước lùi đó của gã cũng vừa khéo khiến cho tấm áo choàng không trúng nhưng cô vẫn bị hàng loạt giọt nước mưa trên đó bắn vào mặt đau nhói như kim châm.
Chỉ trong khoảng khắc, hai người đã giao đấu toàn những đòn thế sát thủ, khiến cho Khôi há hốc mồm chứng kiến. Nhìn thì có vẻ ngang tay nhưng thật ra Nam Anh đã bị mất dao mà đối thủ tuy tay không vẫn chẳng hề yếu thế. Không những vậy gã đã tiến vào vị trí yết hầu, dồn Nam Anh và Khôi vào một góc tường. Lúc này, nhóm áo đen đằng sau cũng đuổi tới, nhìn thấy thế thì đứng thành hình chữ V ở ngoài quan sát chứ không lao vào tấn công. Có vẻ như bọn chúng hiểu chỉ mình gã áo trắng là đủ kết thúc sự việc rồi.
Khôi cố gắng để vẻ mặt mình tỏ ra bình thường nhất có thể. Cậu hít một hơi thật sâu, tặc lưỡi nghĩ thầm:
"May mà lúc nãy chỉ nghĩ lung tung chứ không nói ra với Nam Anh nên hàm răng vẫn còn ở lại với mình."
Không khí trên mái nhà thi đấu như đóng băng, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp. Khôi chưa bao giờ lâm vào tình trạng nguy hiểm đến thế. Nhưng cậu ta cũng cảm thấy lạ, đó là thay vì sợ hãi Khôi lại thấy vô cùng bình tĩnh. Nhìn cô bạn xinh đẹp nhỏ nhắn kém mình cả mười cen ti mét đang đứng chắn phía trước, không hiểu lấy can đảm từ đâu, Khôi lách qua người Nam Anh bước tới nói to:
"Tao không biết tụi mày là ai nhưng hãy tránh ra cho cô ấy đi."
Lời vừa nói ra, Khôi liền có cảm giác như mình là nhân vật chính của một bộ phim hành động. Chỉ có điều cậu thật sự nghĩ đây là tập cuối và cái kết sắp tới với mình.
Gã áo trắng từ đầu đến giờ rất lạnh lùng, kể cả khi bị con dao của Nam Anh ném sát qua mặt trong gang tấc, gã vẫn chẳng để ý. Nhưng bây giờ thấy thằng nhóc cao gầy này liều lĩnh đến thế, đôi mắt sắc lẻm của gã khẽ nhướng lên, nhìn xoáy vào Khôi.
"Được thôi."
Gã áo trắng trả lời nhẹ tênh.
Trong đầu Khôi lúc này là hàng trăm tình huống đang được cậu tưởng tượng ra. Khôi đang lựa những câu thật ngầu để chuẩn bị đáp trả, dù gì trước khi bị tẩn cũng phải nói được vài câu cho ra dáng chứ. Nhưng không bao giờ cậu nghĩ là gã sát thủ kia lại đồng ý ngay lập tức. Mấy gã áo đen đằng sau có vẻ cũng bị bất ngờ. Một vài gã định lên tiếng ngăn cản song dường như rất sợ uy thế của gã áo trắng nên cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Khôi cũng chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, nghe gã áo trắng nói thế liền quay lại nắm tay Nam Anh kéo đi luôn. Lúc ngang qua gã áo trắng, hắn thậm chí lùi lại một bước để cả hai đi qua. Khôi và Nam Anh cứ thế chạy đi, cũng không nói gì nữa. Được một đoạn chợt gã áo trắng nói theo:
"Khoan, để quên đồ này."
Gã áo trắng dùng bàn chân hất con dao mỏng của Nam Anh lên cao ngang tầm ngực gã, rồi đá mạnh vào lưỡi dao. Một tiếng rít gió như xé rách không gian. Lưỡi dao liền lao nhanh như viên đạn nhắm thẳng vào lưng Nam Anh. Khoảng khắc chớp nhoáng đó, không mất một giây để suy nghĩ, Khôi lập tức nhảy tới dang hai tay che cho Nam Anh.
"Kịch."
Một tiếng động khô khốc của kim loại va chạm vào nhau. Người Khôi giật mạnh đến mức như bị một chiếc xe tông phải. Khôi thấy đau nhưng không giống cảm giác bị dao đâm. Cậu chợt hiểu ra. Thần may mắn đã đứng về phía cậu. Có lẽ lưỡi dao đã đâm trúng thẻ nhân viên bằng đồng trong túi áo. Lực va chạm quá mạnh khiến con dao cong lại và vỡ vụn, đồng thời đẩy cả Khôi và Nam Anh văng mạnh tới trước, vừa đúng rơi xuống mái hiên bên dưới. Cả hai lồm cồm bò dậy, Nam Anh vội vàng lật cổ áo Khôi xem vết thương trên ngực cậu. Cô thoáng ngạc nhiên nhận thấy cậu không bị gì cả. Rất nhanh sau đó, Nam Anh kéo Khôi bám vào lan can, nhẩy luôn xuống dưới đất. Cả hai cứ thế chạy về phía cửa chính của khu nhà thi đấu. Phía ngoài là một con đường lớn. Lúc này, một chiếc xe màu xám từ xa lao tới chỗ hai người, cửa xe bật mở. Nam Anh kéo luôn Khôi vào trong xe. Chiếc xe gầm gừ lên một tiếng như con quái thú, nhanh chóng mất dạng vào màn đêm. Từ trên mái nhà thi đấu, gã áo trắng vẫn đứng im quan sát. Cho đến khi chiếc xe lao đi khuất sau góc đường, gã mới rút điện thoại ra, bấm nút gọi cho ai đó. Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ loa thoại nghe rè rè như muỗi kêu:
"Nói đi."
"Nó đã chạy thoát rồi, thưa Thế Tôn."
"Vậy còn đồ của ta thì sao?"
Gã áo trắng từ đầu đến giờ lúc nào cũng thể hiện uy thế khiếp người, nhưng lại tỏ ra rất tôn trọng người trong điện thoại. Vẻ mặt gã thoáng căng thẳng.
"Nó cầm theo rồi."
Ngừng vài giây, gã nói tiếp: "Có một thằng nhóc đã giúp nó."
Thế Tôn im lặng. Một lát sau, giọng của ông ta lại phát ra đều và chậm rãi, nghe như được phát từ một băng ghi âm:
"Truy dấu. Chắc chắn nó chưa chạy xa được. Và đợi thông tin tiếp theo của ta."
Thế Tôn tắt máy. Lúc này cơn mưa dày hạt hơn. Gã áo trắng quay lại nhìn đám áo đen vẫn đang đứng im sau lưng. Gã ra lệnh:
"Đuổi theo. Và tao muốn thông tin về thằng kia."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...