Tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương
Dịch: Hy Hy
“Diệp gia trong mắt mày liệu có quan trọng nổi bằng một phần mười của Tăng Vũ Sâm hay không?” Diệp Hào Viễn thở phì phò mắng, nhanh chóng cầm lấy tay vịn của xe lăn, trên mu bàn tay bởi dùng lực quá lớn mà gân xanh nổi hết lên cả.
“Cháu biết sai rồi, ông nội.” Diệp Vũ Chân cúi đầu thưa.
Diệp Hào Viễn nhìn đến đứa cháu trai do một tay mình nuôi nấng trưởng thành, trong mắt lóe ra vô vàn loại cảm xúc, nói bằng giọng đều đều “Ông thật nghi ngờ cháu có đủ năng lực để làm chủ Diệp gia không… Vũ Chân, có lẽ ông đã để cháu quá tự do rồi nên mới biến Diệp gia trong lòng cháu thành một thứ đồ không ra làm sao cả…”
“Từ hôm nay trở đi cháu không còn là người thừa kế duy nhất của Diệp gia nữa. Ông sẽ theo dõi biểu hiện của cháu và Vũ Tâm để đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Ba ngày nữa ông sẽ mời nhà báo đến dự một buổi họp, chính thức công nhận thân phận của Vũ Tâm, cũng là kết nạp nó vào dòng họ. Ông hy vọng cháu sẽ chuẩn bị tâm lý đầy đủ.”
Biểu cảm của Diệp Vũ Chân cũng không khởi sắc nhiều biến hóa cho lắm, điều đó làm cho trong mắt Diệp Hào Viễn hiện lên một tia thất vọng. Diệp Vũ Chân nhẹ giọng trả lời “Chuyện này, ông nội, là cháu khiến ông thất vọng rồi. Từ nhỏ cháu đã được một tay ông chăm bẵm lớn lên, vì để địa vị thừa kế của cháy không bị uy hiếp, ông đã kiên quyết lưu đày các anh em khác ra ngoài, không chịu công nhận.”
“Cháu muốn làm cảnh sát, ông cũng không chút phân vân mà ưng thuận, còn giúp cháu tẩy trắng Diệp gia… Kỳ thật đây mới là cơ bản để Diệp gia sống yên ổn ở nơi đất khách quê người.”
Từng lời tự thuật trầm thấp của Diệp Vũ Chân trôi qua tai Diệp Hào Viễn dường như cũng không thể làm cho ông cảm động, trái lại, ông vẫn lạnh lùng nhìn đứa cháu, cách một hồi lâu mới thốt ra lạnh như băng “Ông vẫn nghĩ cháu có nhiều điểm giống Diệp gia, lãnh khốc, cường ngạnh, biết phải làm thế nào để bảo vệ địa bàn của chính mình…”
“Tới giờ mới biết cái cháu giống Diệp gia chỉ là vỏ bên ngoài. Cháu giống mẹ cháu hơn, yếu đuối, không biết vùng vẫy!”
Diệp Vũ Chân nãy giờ vẫn cúi gằm đột nhiên ngẩng đầu lên, dừng ở hai mắt Diệp Hào Viễn nói rành mạch “Ông nội, chúng ta đã từng thỏa thuận rằng sẽ không bao giờ đề cập đến mẹ.”
Diệp Hào Viễn không thèm phản bác lại, đối mặt với đứa cháu trai. Ông như bóc tách lớp áo khoác hình tượng một ông lão phúc hậu ra, hiện nguyên hình là một bậc quyền uy, thậm chí là một kẻ độc tài nguy hiểm tràn ngập tanh tưởi mùi máu. Diệp Vũ Chân tuy rằng không có ánh mắt tàn nhẫn nhưng cũng không lùi bước trước hai con mắt hung ác sắc bén này.
Rốt cuộc, Diệp Hào Viễn cũng lạnh lẽo cất giọng “Nếu mày vẫn không chịu hiểu rõ, thế thì… từ giờ cút khỏi Diệp gia đi. Tao đã có thể nuôi dưỡng mày, tất nhiên cũng có thể bồi dưỡng người nối nghiệp cho Diệp gia.”
Diệp Vũ Chân cúi đầu với người trước nay vẫn một mực sắm vai người ông hiền hậu, nhẹ giọng đáp “Xin hãy giữ gìn sức khỏe, ông nội.”
Anh bước ra khỏi cánh cửa phòng sách nặng nề bằng gỗ lim, trong lòng dâng lên tư vị chua xót, biểu hiện giả dối chung quy đều là yếu ớt như vậy nhỉ. Đã chừng ấy năm, bọn họ đều tự sắm cho mình một vai diễn, thật ra ai cũng biết đối phương vốn không thể lãng quên.
Diệp Hào Viễn rất nhiều năm qua quan ái nhân nhượng anh nhiều mặt rồi, không gì hơn ngoài việc anh là cháu nối dõi, coi như cũng là bù lại những gì bị chịu thiệt thòi cũng được.
Nếu không làm sao phải làm trùm hắc đạo, làm sao phải giả trang cẩn thận để che giấu hơi khí hiểm độc kia.
Diệp Vũ Chân về lại phòng của mình, ngoài ý muốn bắt gặp Diệp Vũ Tâm đang ngồi trên bàn làm việc của anh, cầm trong tay một thanh kiếm lưỡi cong Nepal (1) chơi đùa.
Hắn trông thấy Diệp Vũ Chân liền hồ hởi hỏi “Đàm phán với lão già sắp chết xong rồi à?” Cái tươi cười của hắn lẫn tạp vài phần lấc cấc, không giống người thừa kế của một đại gia tộc mà giống một thằng côn đồ đầu đường xó chợ hơn.
Diệp Vũ Chân cầm lấy valy chậm rãi thu dọn sách vở của mình, mỉm cười nói “Vũ Tâm, đó là ông nội của chúng ta.”
“Ông nội?”
Diệp Vũ Tâm cười lạnh một tiếng “Tôi chả có khái niệm xưng hô thâm tình ngọt ngào như vậy đâu. Trong mắt Diệp Hào Viễn, chỉ có máy móc, truyền thừa sản nghiệp hắc bạch lưỡng đạo Diệp gia, không có cháu chiếc gì cả.”
“Lão vứt tôi ở cái xóm nghèo lâu như vậy, vốn là mặc kệ chết sống, giờ lại thấy hữu dụng liền lập tức được biến thành cháu nội. Diệp Vũ Chân, Diệp Vũ Tâm, Chân Tâm, đúng là rất nực cười, Diệp gia căn bản chả có cái đếch gì gọi là chân tâm.” (2)
Diệp Vũ Chân đem sách bỏ vào cái túi, bảo “Dẫu thế nào cũng không thể thay đổi chuyện ông là thân nhân của chúng ta.”
Diệp Vũ Tâm nghiêng mặt đánh giá Diệp Vũ Chân, cười cười “Tôi rất lấy làm lạ, sao lão ta phải đuổi anh đi làm gì, anh hẳn là kỳ vọng phù hợp nhất của lão chớ. Anh thừa biết lão đã gài nổ mẹ anh, giết chung cả với ông bố không hay ho cho lắm của chúng ta, anh việc gì cứ phải thưa gửi ông mới chả nội…”
“Vũ Tâm!”
Diệp Vũ Chân ngắt lời hắn, sau đó tiện tay đóng cửa phòng mình mới bình thản nói “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không ăn nói mê sảng kiểu đó đâu. Cậu đừng quên, cha chỉ có hai đứa con… Còn ông nội, ông cũng chỉ có một người con là cha, hơn nữa…” Diệp Vũ Chân không nói hết câu, lại khe khẽ nhíu mày.
Diệp Vũ Tâm cất tiếng cười to “Hơn nữa, tôi dù sao cũng không phải đích tôn, anh có thể an toàn ra khỏi cửa Diệp gia, không có nghĩa là tôi cũng có thể, đúng không?”
Diệp Vũ Chân không nói gì nữa, tiếp tục sắp xếp hành lý của mình. Diệp Vũ Tâm cười khanh khách nói “Anh nói đúng, lão già mắc toi không chỉ có một con cháu lưu lạc bên ngoài. Lão nhìn ưng tôi, anh đã cho là tôi hoàn toàn không có hậu thuẫn ư?”
Diệp Vũ Chân gần như đã dọn xong hành lý, nghe vậy dường như cũng chả tò mò hậu thuẫn của Diệp Vũ Tâm là ai, chỉ gật gật đầu kéo roẹt cái khóa.
Diệp Vũ Tâm thấy anh thờ ơ mọi thứ, không cam chịu yếu thế, đe “Này Diệp Vũ Chân, đừng có nghĩ mình ổn, nếu rời khỏi cánh cửa này anh sẽ thành hai bàn tay trắng. Anh thật sự có thể không làm sao sao? Anh luôn hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, liệu có thể chịu được hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi không? Đừng quên một cái áo sơmi Budd đặt may trên người anh ít nhất cũng phải mấy nghìn bảng Anh đó.”
Diệp Vũ Chân đăm chiêu một ít, xách valy, sau đó lấy giấy ghi chép trên bàn làm việc viết vài chữ, cười nói “Tôi có khoảng một trăm cái áo sơmi, đủ để mặc cả đời. Tôi sẽ chú ý giữ gìn vóc dáng. Cậu kiểm tra lại phòng tôi một chút nhé, nếu không có vấn đề gì phiền cậu gửi tới địa chỉ này giúp tôi.”
Diệp Vũ Tâm bị động nhận lấy tờ giấy kia, dõi theo Diệp Vũ Chân nhẹ nhàng xách đồ rời đi, tức giận đến không nói nổi.
Suy nghĩ xẹt qua, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì, cười cười dùng thứ ngữ khí ác độc nói với theo Diệp Vũ Chân đã bước ra khỏi cửa phòng “Thế cho nên anh mới đi thích Tăng Vũ Sâm, là vì anh cho rằng cậu ta với anh có cùng cảnh ngộ, bởi vậy cậu ta nhất định có thể hiểu được tận cùng nội tâm của anh, tựa như anh có thể hiểu cậu ta.”
“Đáng tiếc quá, Tăng Vũ Sâm vẫn không giống anh đâu. Cậu ta ít nhất có chút khá khẩm hơn so với anh, là một người anh em đã cùng cậu ta lớn lên từ thưở nhỏ… Còn anh, đích xác mới là cô đơn đúng nghĩa.”
Bóng dáng của Diệp Vũ Chân quả nhiên cứng đờ, cánh tay đặt trên cửa cũng ngưng lại động tác. Lòng Diệp Vũ Tâm sục sôi một loại khoái cảm khó tả. Đúng vậy. Hắn rất hận người anh trai huyết thống này, bởi cuộc sống của anh được vun đắp như một hoàng tử, trong khi hắn lại chẳng khác nào một con chó phải giãy giụa tìm cách sinh tồn.
“Thật xin lỗi.”
“Hả?” Diệp Vũ Tâm nhất thời sửng sốt. Hắn ngỡ rằng bản thân đang nghe nhầm Diệp Vũ Chân lại đi giải thích với hắn.
“Thật xin lỗi, từ lâu tôi đã biết đến sự tồn tại của cậu, nhưng không hề để ý đến. Tôi… thậm chí còn trốn tránh mình phải suy nghĩ về cậu, cho nên, tôi xin lỗi.”
Đôi môi Diệp Vũ Tâm run rẩy, cách hồi lâu sau mới cười lạnh “Làm sao, phong thủy thay phiên nhau luân chuyển. Đến giờ mới chịu nhớ đến, là muốn nhắc nhở tôi về sau phải chiếu cố cho anh ư? Ngại quá, tôi sẽ không đâu.”
Diệp Vũ Chân thảng cười, nói “Nên là như vậy.”
Rồi anh không nói thêm câu nào nữa, thẳng hướng ra cổng.
Diệp Vũ Tâm đẩy cửa phòng sách, bắt gặp Diệp Hào Viễn đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn bóng dáng xa khuất dần của đứa cháu trai. Hắn bèn cười lạnh “Ông đã nuôi anh ta rất tốt, y hệt thủy tinh, rất đẹp, mà cũng dễ vỡ.”
Diệp Hào Viễn di chuyển xe lăn xoay lại đối mặt với Diệp Vũ Tâm đang đắc ý dào dạt, hỏi “Ngươi cho là nó sẽ từ bỏ như vậy ư?”
Diệp Vũ Tâm khoanh tay cười rung “Lão già, không phải sẽ, anh ta đã từ bỏ rồi”
Diệp Hào Viễn lạnh lùng thốt ra “Đó là bởi vì nó còn chưa biết nó đã từ bỏ cái gì. Nó chưa từng sống cuộc sống giống ngươi một ngày nào cả.”
“Nó không biết cái gì gọi là nghèo túng, nó không biết nghèo túng nghĩa là sao, nó không biết một khi mất đi hậu thuẫn của Diệp gia thì sẽ thế nào, nó cũng không biết kẻ không có quyền lực sẽ thành ra cái dạng gì… Nó không biết thứ gì là dục vọng.”
Diệp Vũ Tâm dừng cười, nghiến răng nghiến lợi “Do đó ông lợi dụng tôi nhắc tỉnh anh ta điểm này, ông để anh ta biết để rồi sẽ ngoan ngoãn về nhà, đuổi giết tôi đến tận cùng bằng được chứ gì.”
Diệp Hào Viễn dửng dưng trả lời “Diệp gia là một vọng tộc. Vũ Chân được nuôi nấng dựa theo tiêu chuẩn chủ nhân của vọng tộc này.”
“Cho dù sau lưng ngươi có gia tộc Gambino cũng không có nghĩa là ngươi có thể thuận lợi tiếp quản tất cả Diệp gia, cũng không có nghĩa là ngươi có thể chèn ép nó. Có điều ngươi cũng nên cảm kích ta đã cho ngươi một cơ hội.”
Diệp Vũ Tâm trừng mắt với Diệp Hào Viễn, trong mắt lộ ra từng lưỡi dao hung tợn, nếu có thể dùng nó giết người, Diệp Hào Viễn có khi đã phải chết rất nhiều lần rồi.
Nhưng người chi phối Diệp gia vốn là làm ăn, rồi lại có quan hệ phức tạp với hắc đạo hiển nhiên không phải thương nhân bình thường có thể bằng được, Diệp Hào Viễn từ đầu tới cuối vẫn là thái độ bình tĩnh tự tại.
“Được rồi, cứ chờ xem.”
Diệp Vũ Tâm cuối cùng mạnh bạo cắm phập thanh kiếm lại trên cửa, vùng vằng đi ra.
Diệp Vũ Chân xách valy chậm rãi đi trên đường phố Luân Đôn, lời nói của Diệp Vũ Tâm dường như hãy còn ong ong tại bên tai. Anh tự cười khổ hỏi chính mình: Mày thật sự hiểu được Tăng Vũ Sâm ư?
Người nọ thích mặc áo sơmi đen, đi chân trần, thông minh, thần bí, lại có một chút bất cần đời, đôi mắt vĩnh viễn bị che khuất bởi phần tóc mái dài dài, căn bản không thể thấy rõ hàm nghĩa sau đôi mắt ấy.
Đôi tay đẹp đẽ của cậu ta đánh dương cầm, bản thân mới chỉ được nghe qua ‘Night prayer’. Có lẽ chỉ ở bài hát đó mới có thể tìm được một chỗ để dung hòa được bọn hò, dẫu chỉ ngắn ngủi.
Diệp Vũ Chân thở dài một hơi, bỗng quay người lại, tiến đến bên một chiếc Ferrari Fiorano (3) đỗ ven đường, nhè nhẹ gõ lên cửa kính xe. Phần kính thẫm màu có cả công năng chống đạn được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Lâm Long “Khéo quá. Cảnh sát Diệp muốn đi đâu, tôi đưa anh đi.”
“Đừng theo dõi tôi nữa.” Diệp Vũ Chân chỉ vẻn vẹn nói vậy.
“Chớ hiểu lầm, tôi là muốn bảo vệ anh thôi. Dù gì an toàn của anh vẫn chưa được bảo đảm.” Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Long bày ra vẻ thành khẩn thoạt nhìn cũng rất có sức thuyết phục.
“Tôi không có hứng thú với anh.” Diệp Vũ Chân bất động thanh sắc, xem đến mặt Lâm Long đã có chút biến hóa mà nói tiếp “Mà theo cách nói của dân Anh thì là, anh không phải tách trà của tôi (4), cho nên xin đừng lặp lại hành động vô vị này nữa, chỉ lãng phí thời gian lẫn nhau thêm thôi.”
Lâm Long chưa từng bị ai cự tuyệt thẳng thừng như thế. Bối cảnh khổng lồ của hắn, năng lực hơn người làm cho hắn hình thành thói quen luôn được người khác tiếp đãi như một đại nhân vật.
Cái gì là tổ chức quốc tế, xã hội luật pháp, nhân quyền quốc gia, trong mắt hắn cùng lắm chỉ là sự cân bằng các thế lực cường quyền. Với Diệp Vũ Chân thái độ của hắn đã có thể được cho là lễ ngộ rất đặc biệt rồi.
Cũng không ngờ Diệp Vũ Chân khiến hắn có được nhiệt tình hiếm có lại hắt vào hắn không phải một chậu nước lạnh, mà là một chậu nước đá, kích cho hắn suýt chút nữa là trở mặt, phải vất vả lắm mới chế trụ lại được phun ra một câu “Diệp Vũ Chân, anh chưa hưởng qua, sao biết tôi không phải tách trà của anh chứ?”
Diệp Vũ Chân nhìn Lâm Long, trả lời “Anh xem tài liệu về tôi đã hơn nửa năm rồi, hẳn là biết tôi là người cố chấp. Tôi rất cảm kích cuộc cứu viện của anh, bởi vậy tôi phải nói trực tiếp với anh cho rõ ràng. Mong là lần sau gặp lại, chúng ta vẫn có thể là những đồng nghiệp tốt.”
Nói xong giống như không muốn dây dưa đề tài này thêm nữa, Diệp Vũ Chân không chờ Lâm Long đáp lại đã xoay lưng bỏ đi.
Lâm Long cắn răng nhìn bóng dáng thon gầy của Diệp Vũ Chân dần dần biến mất khỏi tầm mắt mới dữ tợn rít “Diệp Vũ Chân, ta quả thật muốn xem xem ngươi có thể vênh váo được bao nhiêu lâu.”
Diệp Vũ Chân đẩy cửa một căn nhà đơn sơ cũ nát, nơi đây là chỗ của mẹ anh trước kia nương trú.
Đó là một ngôi nhà kiểu Tây cấp trung bình dạng độc lập của Anh quốc, phía trước có bãi đỗ xe, phía sau có một vườn hoa nhỏ, nhưng bởi thuộc vùng 6 của Luân Đôn (5) nên môi trường xung quanh có vẻ hơi phức tạp.
Diệp Vũ Chân thật ra cũng không hiểu nổi năm đó lý do gì mẹ lại muốn mua chỗ bất động sản này, đối với các khu vực bất động sản khác của Diệp gia, chỗ này phải nói là cực kỳ rẻ mạt, bởi thế Diệp gia đã bỏ không nó rất nhiều năm.
Diệp Vũ Chân hất ra tấm màn trắng phủ trên đồ đạc trong phòng, thầm nghĩ chắc mẹ đã sớm đoán được mình sẽ có ngày này rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Vũ Chân thở dài khe khẽ, mệt mỏi ngã lên sofa mê man thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Diệp Vũ Chân tỉnh lại mới bắt đầu quét tước.
Đây là căn nhà có ba phòng ngủ, hai phòng tắm, một phòng bếp bình dân, đầy đủ vật dụng. Trong vườn tuy cỏ dại đã mọc thành bụi nhưng vẫn còn dư lại một gốc táo, đồ đạc trong bếp cũng gần như không thiếu thứ gì. Tất cả đối với Diệp Vũ Chân đều hữu dụng, những gì cần đều có, cũng không có quá nhiều phòng để phải dọn dẹp.
Diệp Vũ Chân làm xong xuôi mới cảm thấy bụng dạ lép kẹp bèn đi đến một khách sạn ở ngã tư cách đó không xa ăn một ít. Đến lúc rút thẻ tính tiền, người bán hàng vẻ mặt hơi nhăn nhó nói với anh, tài khoản của anh đã bị khóa rồi.
Diệp Vũ Chân ngạc nhiên một lát, phương pháp của người nhà Diệp gia thật là mạnh tay ra mặt, không chỉ tài khoản mà cả tiền lương cảnh sát chính mình cũng bị khóa nốt. Bất quá nghĩ lại, tiền lương căn bản cũng không đủ để chống đỡ chi tiêu, anh đành cười khổ lấy tiền lẻ ra.
Màn đêm của nước Anh luôn buông xuống thực muộn, nhất là mùa xuân và mùa hè, kể cả đã hơn tám giờ mà nắng chiều vẫn treo mình trên không, nhiệt độ thì vẫn y ban ngày.
Diệp Vũ Chân ngả người lên giường, chăn đệm tuy được vải trắng che rất khá những vẫn không khỏi nhiễm một lớp bụi tro.
Đã lâu không có làm việc quá độ như vừa rồi, Diệp Vũ Chân thật sự khó có thể đi vào giấc ngủ.
Anh gập người, phía dưới tủ đầu giường có một hàng sách, anh rút ra một quyển, thế mà lại đúng nhật ký mẹ thời đi học.
Mẹ từ Trung Quốc đến học ở Anh, muốn gia nhập vào một gia tộc người Hoa giàu có giữa lòng Anh quốc để rồi kết lại bằng một màn bi kịch.
Diệp Vũ Chân nhìn chằm chằm trang bìa quyển nhật ký màu café trong chốc lát, mới nhẹ nhàng mở ra.
Mở đầu nhật ký là một cô gái sôi nổi nhiệt huyết, sức sống tràn trề thao thao bất tuyệt phát biểu về những điều mới mẻ cùng cái nhìn của trật tự nền kinh tế mới.
Sau đó theo những ngày chuyển dời, nhật ký trở nên càng ngày càng ngắn gọn, càng biến thành một quyển thực đơn ghi lại đủ loại bí quyết kinh nghiệm.
Mẹ đang trải qua một đoạn đường năm tháng gian nan, vừa kiếm sống vừa đi học, nhưng sau khi xuất giá, tài sản tư nhân duy nhất chính là ngôi nhà cũ kỹ này năm xưa bà đã sống.
Diệp Vũ Chân cho rằng, những năm tháng đơn thuần gian khổ kia mới chính xác là chuỗi ngày sống kiếp sống tha hương vui vẻ của bà.
Tờ mờ sáng, tiếng đập cửa làm cho Diệp Vũ Chân chập chờn ngủ mơ tỉnh dậy. Lúc mở cửa là công ty gửi thư đưa tới hai cái thùng lớn.
Diệp Vũ Chân mở thùng ra, bên trong là quần áo, giày dép được đóng gói rất chi gọn ghẽ. Diệp Vũ Chân bật cười.
Còn cả một bức thư của ông nội, trên giấy chỉ ghi độc một câu: Nghĩ thông suốt, trở về nhà.
Diệp Vũ Chân ngồi giữa một dàn toàn quần áo hàng hiệu cao cấp, nhìn ngang dọc bốn phía. Quần áo dù rằng đắt tiền những cũng không thể giúp mình chống đỡ được đói khát.
Diệp Vũ Chân lôi ví ra, đếm đếm số tiền mặt còn lại, ước chừng khoảng hai, ba nghìn bảng. Vấn đề của anh vẫn còn đang trong vòng xét duyệt, giờ Interpol không thể phát lương cho anh.
Diệp Vũ Chân nhìn tờ tiền năm mươi bảng trên tay mình, cười khổ lắc lắc đầu, tùy tay nhặt lấy nhật ký của mẹ giở giở hai trang, nhìn đến chi tiêu kiếm tiền được viết trên đó không khỏi phì cười, giống như lúc này mới cùng một suy nghĩ được với mẹ.
Lâm Long sửa sang lại cravat lụa Burberry sau đó ấn chuông cánh cửa căn nhà cũ, cách trong chốc lát, nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vã. Diệp Vũ Chân mở cửa, cả hai người đều rơi vào trạng thái đơ.
Cái mũi Diệp Vũ Chân bị dính một ít bột mỳ, trên người mặc tạp dề màu hồng nhạt, tay áo xắn lên cao tít, điều này làm cho Lâm Long vốn đã quen với hình tượng anh luôn gọn gàng quần áo thoáng chút kinh ngạc. Diệp Vũ Chân như là không đoán tới khách đến là Lâm Long, anh ngẩn ra một lúc bèn nghiêng người “Ra là tổ trưởng Lâm, mời vào.”
Lâm Long nhìn đến căn nhà kiến trúc đơn sơ, nhàn nhã ngồi xuống sofa, sau đó có vẻ rất quan tâm han hỏi “Chỗ này, có thấy… cái gì không tiện không?”
Diệp Vũ Chân lấy khăn tay từ tốn lau bột trên mặt, thản nhiên trả lời “Mọi thứ đều tương đối tốt.”
Hai người im lặng một cách tẻ ngắt một hồi, Lâm Long mới khẽ nheo mắt, mỉm cười nói “Anh quả thật không lo lắng Diệp Vũ Tâm sẽ bày trò gì ư?”
Diệp Vũ Chân thảy khăn xuống, giọng nói có điểm lạnh nhạt “Tổ trưởng Lâm tin tức thật linh thông.”
Thân mình Lâm Long hơi đổ về phía trước, từ từ nói “Anh có biết rằng sau lưng Diệp Vũ Tâm chính là gia tộc Gambino, tổ chức Mafia lớn nhất châu Âu không? Nếu Diệp gia bị Diệp Vũ Tâm nắm trong tay, vậy thì việc tẩy trắng suốt nhiều năm qua đều tốn công vô ích cả…”
Trong đầu Diệp Vũ Chân nhảy dựng. Anh trăm triệu lần không ngờ rằng Diệp Vũ Tâm lưu lạc bên ngoài bấy lâu lại có thể có được hậu phương phức tạp đến thế.
Vậy thì, liệu ông nội có thể bị ép phải chấp nhận hắn không? Ý nghĩ này lóe lên rồi ngay tức khắc bị dập bỏ. Diệp Hào Viễn tuy rằng đã bị liệt nửa người nhưng vẫn còn có thể khống chế chặt chẽ Diệp gia, gia tộc Gambino có hung ác bao nhiêu thì nơi đây vẫn không phải Ý mà là Anh quốc.
Ánh mắt Lâm Long vẫn gay gắt bám trụ Diệp Vũ Chân, dẫu Diệp Vũ Chân không có chút biểu cảm nào, nhưng ánh mắt chợt dao động trong khoảnh khắc ấy đã nói cho hắn biết Diệp Vũ Chân đang thật lo.
Lâm Long đưa giấy ăn cho Diệp Vũ Chân nói “Thực ra rất đơn giản. Nếu anh muốn Diệp Vũ Tâm không còn xuất hiện ở Diệp gia nữa… Điểm này tôi có thể giúp anh.”
Diệp Vũ Chân quay đầu quan sát Lâm Long, sau đó nghi vấn “Chà, thật à?”
Lâm Long đứng dậy, đi đến sát Diệp Vũ Chân, gương mặt nguyên bản lai thấy rõ còn có cả một vẻ đẹp nam tính lạnh lùng, hắn chỉ cần cười cười ẩn hiện đã xuất ra một loại tà khí không thể diễn tả.
Hắn đưa tay lau đi vết bột mì trên chóp mũi Diệp Vũ Chân, nói thầm “Chỉ cần anh mở lời. Chỉ cần anh muốn.”
Diệp Vũ Chân ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Long, con ngươi đen lay láy sáng rỡ khiến Lâm Long phải hít sâu một ngụm nước bọt.
“Anh lấy gì cam đoan có thể đánh lui hậu thuẫn Gambino của Diệp Vũ Tâm?”
Lâm Long nở nụ cười bất mãn, hỏi “Anh không tin tôi sao?”
Ánh mắt Diệp Vũ Chân không biến chuyển, anh hờ hững đáp “Tôi muốn thử xem anh có quân bài gì để đổi lấy cái giá của tôi.”
“Sảng khoái!”
Lâm Long búng tay cái tách, cười cười “Được, nói thế thì, mẹ tôi và Bố Già của Ý hiện tại vốn là chị em ruột… Hay nói cách khác, Bố Già Mafia lớn nhất châu Âu kỳ thật chính là cậu của tôi.”
Diệp Vũ Chân chỉ phán một câu bâng quơ “Ra là thế.”
Dáng vẻ hoàn toàn không bị giật mình của Diệp Vũ Chân khiến cho Lâm Long khá kinh ngạc, đồng thời cũng có một ít thất vọng, hắn nói thêm “Tôi nắm chắc mười phần, rằng có thể để gia tộc Gambino trong một đêm sẽ đứng về phía anh.”
“Cám ơn nhiều!” Diệp Vũ Chân nghe vậy hơi kéo khóe miệng lên, vừa dứt câu, liền đấm cho Lâm Long đang dựa sát rạt vào mình ngã nhào trên mặt đất. Lâm Long trên thực tế cũng là một cao thủ, nhưng trước hết là đã quá tự tin, thứ hai là hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Vũ Chân hào hoa phong nhã lại đột nhiên ra tay, hơn nữa ra tay thô bạo đến vậy.
Lưng hắn đập xuống đất, vừa dợm đứng lên liền lọt ngay vào đợt tấn công liên tiếp của Diệp Vũ Chân. Hắn phải cực lực tránh né đến tận khi nhích lui ra bên ngoài cửa rồi, Diệp Vũ Chân ngừng đánh, Lâm Long mới miễn cưỡng vững vàng gót chân.
“Ngươi dám đắc tội ta?” Lâm Long vừa sợ vừa giận, rít.
“Tiếc lắm, cảnh sát Lâm Long ạ, tôi không tiếp chuyện với cháu ngoại của tội phạm quan trọng.” Diệp Vũ Chân lạnh lẽo thốt ra.
Lâm Long chỉ cười lạnh một tiếng “Gia tộc Gambino cũng chẳng dám đắc tội đứa cháu ngoại ta đây đâu.”
“Tôi chẳng hứng.” Diệp Vũ Chân bày vẻ lạnh như băng nói “Xin đừng nhúng tay vào chuyện của Diệp gia thêm nữa, tôi sẽ báo cáo với tổng bộ việc làm vượt rào của anh đấy.”
Bộ dạng dữ tợn vừa rồi của Lâm Long được khôi phục lại vẻ bình thường. Hắn sửa sang lại quần áo trên người, giống như khí chất nhân viên ngoại giao hàng ngày đột nhiên xuất hiện trở lại. Lâm Long mỉm cười nói “Chờ đấy… Vũ Chân.”
Diệp Vũ Chân đóng sầm cửa lại, ngăn cách ánh mắt đầy ắp dục ý chinh phục của Lâm Long. Anh về lại bên bàn, phát hiện kệ bản thân đã gồng mình bình tĩnh bao nhiêu, rốt cuộc món sủi cảo trên mặt bàn vẫn không thể hoàn thành được.
Diệp Vũ Chân bỏ lại tạp dề, phủ thêm áo khoác, đến chỗ bác sĩ tâm lý anh được chỉ định.
“Vũ Chân, nếu anh cứ không chịu nói lời nào như thế, tôi thật sự rất khó giúp anh.” Bác sĩ tâm lý Edouard nói với điệu bộ muôn vàn bất đắc dĩ.
Diệp Vũ Chân nằm trên ghế nhìn trần nhà, thật lâu sau mới ngồi dậy, hời hợt nói “Thời gian cố vấn của tôi còn ba mươi tư tiếng nữa. Cuối tuần tôi lại đến.”
Lúc đi ra ngoài, trời lại bắt đầu lâm thâm mưa. Có người nói Luân Đôn cứ năm phút đồng hồ lại có một cơn mưa đổ, nhưng mẹ Diệp Vũ Chân cũng từng nói với anh, rằng Luân Đôn cứ năm phút đồng hồ lại có một lần đón ánh mặt trời.
Diệp Vũ Chân đi giữa một mưa ngàn, di động thình lình réo.
“Cưng yêu dấu…” Từ điện thoại truyền đến tiếng cười của Andrew “Dạo này khỏe không?”
Diệp Vũ Chân một bên nghe điện thoại, một bên nhìn dáo dác khắp chung quanh, chuyển chỗ đến một nơi có tường che chắn mới trả lời “Ta khỏe. Còn ngươi?”
Andrew huýt sáo eo ẻo, cười nói “Trời trời ngươi quan tâm làm ta xúc động quá đi mất thôi! Hóa ra Diệp Vũ Chân cũng biết quan tâm đến gấu Bắc Cực cơ đấy.” (mình là mình phản đối bà Hương cái chỗ này nhé, gấu Bắc Cực là biệt danh bạn Lâm cơ mà, sao mà gắn lung tung phèng nó lên người chú thế này, chú là cá mập châu Âu cơ mà gào thét)
Diệp Vũ Chân chỉ lạnh lùng tiếp chuyện “Không cần khách sáo. Thợ săn bao giờ cũng hy vọng con mồi phải còn tươi sống đã.”
Andrew cười khùng khục “Con mồi rất là nhớ thương thợ săn đấy. Vũ Chân, ngươi có vẻ không khỏe chút nào, sao lại gầy đến thế? Ta cứ nghĩ về được Luân Đôn rồi ngươi phải béo lên mới đúng chứ.”
Diệp Vũ Chân vội nhìn ra xung quanh bốn phía, Andrew đã đế thêm “Khỏi cần nhìn, ta không phái người theo dõi ngươi. Ta chỉ sai người gom thành một tập ảnh chụp lại hoạt động đi đứng của ngươi mà thôi.”
“Ngươi thật bận không ít việc nhỉ.” Diệp Vũ Chân vẫn giữ nguyên vẻ hời hợt.
Andrew im lìm một lúc lâu sau mới thở dài lên tiếng “Vũ Chân, ta thật sự… thấy nhớ ngươi.”
cám ơn bạn Tin vì đã góp ý chi tiết Bố Già cho tớ:’x
Chú thích:
1. Kiếm lưỡi cong Nepal (hay kiếm quân đội Nepal)
Kiếm lưỡi cong được dùng trong quân đội Nepal có vỏ kiếm rất nhẹ, dễ dàng để mang theo, lực sát thương lớn.
Gorkha là một vùng nằm ở miền Trung Nepal, cái nôi sinh ra triều đại Gorkha, cách thủ đô Katmandu 80km về phía Tây Bắc, nối tiếng là địa phương chuyên chế tạo các loại dao kiếm. Từ khi những người Gorkha sử dụng phổ biến một loại kiếm cong được gọi là chiến kiếm Gorkha, ngày nay nó đã là quốc kiếm của Nepal. Loại kiếm này có thể dễ dàng chặt đứt đầu người rùng mình
2. Chữ ‘Chân’ trong tên anh Chân có nghĩa là chân thật, thật sự.
Chữ ‘Tâm’ trong tên Diệp Vũ Tâm có nghĩa là trái tim, tấm lòng.
Khi ghép 2 tên Chân Tâm vào sẽ có nghĩa thật lòng thật dạ thật tâm. Diệp Vũ Tâm dùng cách nói này để mỉa mai cái giả tạo được che đậy dưới sự bóng bẩy của Diệp gia.
3. Ferrari Fiorano (tức Ferrari 599 GTB Fiorano)
Bà Hương chả nói anh Long đi xe màu gì nhỉ, dòng xe này màu đỏ đẹp lắm =) nhưng chắc anh không lòe loẹt đến nỗi đi xe đỏ đâu nhở =)
thế nên post minh họa xe đen và trắng:”>
mình chả rành xe cộ mấy mà nhìn cũng còn phải mê:”> trông sang thế nhỉ:”>
4. Anh không phải tách trà của tôi (You are not my cup of tea)
Đại khái có thể hiểu, đây là một lời cự tuyệt người đang theo đuổi mình theo cách gây tổn thương. “You are not my cup of tea” là một câu thành ngữ của Anh, người Anh từ thời nữ hoàng Victoria bắt đầu thịnh hành ẩm trà, do đó có thể câu thành ngữ này được hình thành từ thời đó. Câu này được hiểu là, xin lỗi anh không phải gu của tôi, anh không phải tuýp người tôi thích.
tất nhiên đoạn giải thích này được mình chú thích theo hướng BL:))
5. Bởi Luân Đôn rất rộng lớn nên được chia thành 6 vùng.
Vùng 6 là vùng ngoài cùng của Luân Đôn, từ tháng 5/1983 nó là một phần của vùng 5 và đến tháng 1/1991 thì tách thành khu mới, trải dài 12-16 dặm kể từ rạp xiếc Piccadilly.
sao mình cứ có cảm giác 1 chương Biển Dục nó ngắn hơn 1 chương Rừng Mưa nhiều
càng lúc càng thích anh Chân dã man
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...