Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua những cánh cửa kính của biệt phủ, mang đến một cảm giác yên bình.
Nhưng trong lòng Liên, sự bình yên đó dường như còn xa vời.
Cô không thể quên hình ảnh đêm qua: ông Minh, người mà cô từng kính trọng, đã làm điều ấy với cô.
Liên ngồi bên cửa sổ nhỏ trong phòng của mình, ánh mắt trống rỗng nhìn ra khu vườn.
Cô không dám ra ngoài, không dám gặp ông Minh.
Nhưng sự yên lặng trong ngôi nhà và sự lo lắng của cô đã kéo dài đến mức không thể chịu đựng nổi.
Ở ngoài ông Minh và Hà đang ngồi cùng nhau trong phòng khách, bên cạnh là một khay trà và những món điểm tâm nhẹ.
Không khí ấm áp và bình yên, nhưng cảm giác căng thẳng từ đêm qua vẫn chưa tan biến.
Ông Minh bắt đầu cuộc trò chuyện với giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đầy sự hiểu biết và sự kiểm soát:
“Hà, chuyện tối qua là do anh say quá, lúc đó anh không làm chủ được bản thân, anh không biết mình đã làm gì nữa, lúc đó em biết chúng ta đang làm gì đúng không?.”
Thật ra đêm đó khi ông Minh bước vào phòng, Hà nghe rõ từng tiếng bước chân nặng nề của ông, vẫn còn đậm mùi rượu sau cuộc say đêm.
Ông đến gần, ngồi xuống bên giường, và nhìn cô một lúc lâu.
Dù mắt cô khép hờ, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó, cái nhìn quen thuộc nhưng nay lại mang theo một sự khát khao mà cô không thể từ chối.
Khi ông Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, Hà không phản kháng.
Cô nằm im, để mặc cho mọi việc cứ vậy mà diễn ra.
Có lẽ một phần trong cô cảm thấy an toàn khi ở trong vòng tay ông, người mà cô đã tin tưởng từ những ngày còn nhỏ.
Nhưng đêm nay, cảm giác an toàn đó bị phủ lấp bởi sự lấn át của một thứ cảm xúc khác – sự buông xuôi.
Cô cảm thấy đôi tay của ông Minh di chuyển trên người mình, từng nhịp thở của ông nặng nề hơn, nhưng cô vẫn không cử động.
Lòng cô giằng xé giữa cảm giác tội lỗi và sự chấp nhận.
Những kỷ niệm về ông Minh, người luôn chăm sóc và bảo vệ cô, giờ đây pha trộn với thực tại khó khăn mà cô không thể thoát ra.
Hà biết, trong thâm tâm, cô đã yêu ông từ lâu.
Có lẽ chính vì điều đó mà đêm nay, cô không thể từ chối.
Cô để ông làm những gì ông muốn, mặc dù trong lòng không khỏi dằn vặt.
Cô tự nhủ rằng đó là điều cô đã chấp nhận từ trước, rằng tình yêu cô dành cho ông Minh đã khiến cô lựa chọn im lặng, buông mình theo dòng cảm xúc, không phản kháng.
Hà cảm thấy mặt mình ửng đỏ, nhưng cô không thể không thừa nhận sự thật.
Cô nhìn ông Minh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc:
“Đúng là đêm qua… có điều gì đó rất khác biệt.
Em biết là anh đang say nên...”
Ông Minh nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc sảo nhưng cũng đầy sự ân cần:
“Em không cần phải lo lắng về những cảm giác của mình.
Dù sao mình cũng là người nhà, em biết mà, em là người anh thương nhất trên đời này, đúng không?.”
Hà cúi đầu, ánh mắt lộ rõ sự bối rối nhưng cũng chứa đựng sự chấp nhận.
Cô cảm thấy có một phần của mình đang hướng về ông Minh, không chỉ là sự phụ thuộc mà còn là sự đồng cảm và yêu thương:
“Anh nghĩ rằng việc đó như thế nào? Liệu đây có phải là dấu hiệu của một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra không?”
Ông Minh mỉm cười:
“Hà, cảm xúc của em và anh đều rất thật.
Điều quan trọng là chúng ta phải biết cách xử lý nó.
Chúng ta đều biết cuộc sống vốn không đơn giản, và những gì ta chia sẻ với nhau có thể mang lại sự thay đổi tích cực hơn.”
Hà cảm thấy sự ấm áp từ lời nói của ông Minh, và mặc dù còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng cô cảm thấy sự thoải mái và an toàn khi ở bên ông.
Cô thừa nhận:
“Dù em không hoàn toàn hiểu hết những cảm xúc này, nhưng em cảm thấy có điều gì đó quan trọng và chân thành.”
Ông Minh đứng dậy, tiến lại gần Hà, đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:
“Hà, việc này có thể mang lại nhiều điều tốt đẹp cho cả hai chúng ta.
Anh không muốn em cảm thấy áp lực, mà chỉ muốn em biết rằng anh sẵn sàng ở bên và giúp đỡ em trong mọi hoàn cảnh.
Điều quan trọng là chúng ta phải cùng nhau vượt qua.”
Hà nhìn ông Minh, đôi mắt chứa đựng sự đồng cảm và tin tưởng.
Cô cảm thấy sự ân cần và sự quan tâm từ ông Minh, và mặc dù cô còn nhiều điều phải tìm hiểu, nhưng sự hỗ trợ và cảm giác được thấu hiểu từ ông Minh đã khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô ngập ngừng, giọng yếu ớt:
"Em...!chỉ là, em cảm thấy mọi thứ sẽ ...!thay đổi."
Ông Minh mỉm cười nhẹ, một nụ cười mang theo ẩn ý sâu sắc.
Ông biết rõ Hà đang cảm thấy gì, nhưng ông không vội nói ra.
Thay vào đó, ông nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa họ trở nên ngắn hơn.
Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt ngây thơ của em gái, đôi mắt cô long lanh như muốn nói điều gì đó nhưng không đủ can đảm.
"Thay đổi không phải là điều xấu," ông thì thầm, "Đôi khi, ta cần học cách đối mặt với những cảm xúc mới để hiểu bản thân hơn."
Câu nói của ông làm Hà càng rối bời hơn.
Cô cảm nhận được sự gần gũi nhưng cũng đầy khoảng cách giữa họ.
Cô biết rằng, từ sâu thẳm trong thâm tâm, có một loạt cảm xúc lạ đang lớn dần, nhưng cô không dám thừa nhận.
Ông Minh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời cô, và cũng là người duy nhất khiến cô bối rối đến như vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Hà nhận ra rằng, cô đã yêu.
Yêu một cách vô thức, yêu người đàn ông mà cô chưa từng nghĩ sẽ có cảm xúc như vậy.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hà cảm thấy một cảm giác lạc quan mới mẻ.
Cô không chỉ thấy mình được hiểu và chấp nhận, mà còn cảm nhận được sự gắn kết với ông Minh, một sự gắn kết sâu sắc mà cô biết sẽ thay đổi cuộc sống của cô trong thời gian tới
Khi mặt trời đã ngả bóng chiều, ông Minh quyết định rằng cần phải làm gì đó để hàn gắn những tổn thương mà mình đã gây ra cho Liên.
Ông đến gõ cửa phòng, giọng nói trầm và đầy quyền lực:
“Liên, tôi cần nói chuyện với em.
Mở cửa.”
Liên giật mình, ánh mắt cô vẫn còn sợ hãi, nhưng cô gật đầu và mở cửa.
Ông Minh bước vào phòng, ánh mắt nghiêm nghị và đầy sự chân thành.
“Ngồi xuống, Liên,” ông Minh ra lệnh, giọng nói không cho phép sự từ chối.
Liên ngồi xuống, cảm thấy có sự căng thẳng trong không khí.
Ông Minh nhìn cô bằng ánh mắt cương quyết:
“Em phải hiểu rằng tôi biết mình đã vượt quá giới hạn.
Đó là hành động không thể chấp nhận, và tôi xin lỗi vì sự thiếu kiểm soát của mình.
Tôi không thể thay đổi được chuyện đã làm với em, nhưng tôi có trách nhiệm phải sửa chữa mọi thứ.”
Liên im lặng, đôi tay nắm chặt vạt áo, không biết phải nói gì.
Ông Minh tiếp tục, giọng nói nghiêm khắc nhưng đầy chiêu dụ:
“Em có thấy rõ lối sống của mình thay đổi thế nào từ khi bước vào biệt phủ này chưa?.
Chúng ta có một cuộc sống đầy đủ, sang trọng và những cơ hội mà không phải ai cũng có được.
Nếu em muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống này, em cần phải hiểu rằng một số sự việc là không thể tránh khỏi.”
Liên ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng:
“Nhưng, chú...!cháu không thể quên được những gì đã xảy ra.”
Ông Minh không ngần ngại, tiếp tục bằng giọng điệu cứng rắn nhưng vẫn đầy sự thao túng:
Liên, em có bao giờ nghĩ về tương lai của mình chưa? Số tiền mà tôi trả cho em hiện tại, cuộc sống mà em đang được hưởng , tất cả những thứ đó đều không thể so sánh với những giá trị vật chất mà em có thể có nếu tiếp tục ở lại và làm việc với chúng tôi.
Chúng ta đều cần phải chấp nhận sự thật không thể thay đổi để có được những gì mình muốn.”
Liên cảm thấy mơ hồ trước những lời của ông Minh.
Cô cảm nhận được áp lực từ sự lựa chọn mà ông Minh đang đặt ra.
Ông Minh tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mưu mẹo:
“Em biết không, nếu em rời khỏi đây, cuộc sống của em sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều đó.
Mẹ và em gái của em sẽ không còn được hưởng những lợi ích từ sự hỗ trợ của tôi nữa đâu.
Đó là một quyết định mà em cần phải cân nhắc kỹ lưỡng đấy.”
Liên cúi đầu, cảm giác như bị đẩy vào một góc hẹp không có lối thoát.
Ông Minh cảm nhận được sự do dự của cô, và tiếp tục:
“Em không cần phải ngay lập tức tha thứ cho tôi, nhưng em phải hiểu rằng sự hợp tác của em có thể mang lại lợi ích không chỉ cho bản thân em mà còn cho những người em yêu thương.
Tôi sẽ tạo điều kiện tốt nhất để em cảm thấy an toàn và thoải mái.
Em có thể chọn một cuộc sống với tất cả những lợi ích đó, hoặc đối mặt với những khó khăn không cần thiết ngoài kia.”
Những lời nói của ông Minh khiến Liên cảm thấy bị thao túng.
Cô hiểu rằng mình đang đứng trước một sự lựa chọn không dễ dàng.
Ông Minh nhìn cô với ánh mắt kiên định:
“Em cần thời gian để suy nghĩ, nhưng hãy nhớ rằng sự lựa chọn của em sẽ quyết định không chỉ tương lai của em mà còn cả những người thân yêu.
Tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ em, nếu em chọn ở lại.”
Liên ngồi im lặng, trái tim cô nặng trĩu với sự đấu tranh nội tâm.
Những lời của ông Minh đã để lại dấu ấn sâu sắc, và dù không thể hoàn toàn tha thứ, cô nhận ra rằng mình không còn nhiều sự lựa chọn.
Cô gật đầu, giọng nói nhỏ nhưng đầy quyết tâm:
“Dạ.Cháu sẽ cố gắng.”
Ông Minh gật đầu, ánh mắt có phần hài lòng:
“Tốt.
Em có quyền yêu cầu bất cứ điều gì cần thiết để cảm thấy an toàn.
Tôi sẽ chứng minh rằng sự tin tưởng của em không phải là một sai lầm.”
Những ngày tiếp theo, ông Minh tiếp tục thực hiện các cam kết của mình, đồng thời duy trì sự thao túng và ảnh hưởng của mình lên Liên.
Liên dần dần cảm thấy nghẹt thở từ sự kiểm soát và lối sống xa hoa, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Cô Hà, trong khi đó, vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết với Liên và cảm nhận được sự tương trợ lẫn nhau và tình cảm từ cô.
Mối quan hệ giữa Hà và Liên ngày càng trở nên thân thiết, không còn là chủ tớ mà như hai chị em thân thiết.
Khi đêm xuống, trong căn biệt phủ rộng lớn, những tiếng cười và trò chuyện vui vẻ đã lấp đầy không gian.
Mặc dù Liên vẫn còn cảm giác mơ hồ và áp lực từ ông Minh, nhưng cô đã học được cách đối phó và sống hòa hợp trong một thế giới phức tạp mà cô không thể hoàn toàn thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...