Bóng Tối Gia Tộc


Ngày hôm sau, Liên gói ghém ít quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, chuẩn bị chuyển đến căn biệt phủ rộng lớn của ông Minh.

Cô thức dậy từ rất sớm, trong lòng vẫn còn ngổn ngang những cảm xúc khó tả.

Từ nhà cô đến nhà ông Minh chỉ mất chừng một giờ đi bộ, nhưng với cô, quãng đường ấy dường như dài hơn bao giờ hết.

Vừa lo lắng về công việc mới, vừa không biết mình sẽ đối mặt với cô Hà – người được đồn là vô cùng khó gần – như thế nào.

Đến cổng biệt phủ, cánh cổng sắt to lớn mở ra, Liên ngập ngừng bước vào.

Cô giúp việc già đã đứng đợi sẵn, nhìn Liên với ánh mắt hiền từ:

“Con đến rồi à? Mau vào đi, chú Minh đang đợi con trong phòng khách.”

Liên theo bà giúp việc đi qua khu vườn rộng lớn, qua những bức tường cao, cô cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Khi bước vào phòng khách, cô thấy ông Minh đang ngồi trên ghế, bên cạnh là một khay trà đã bốc khói nghi ngút.

“Con đến rồi à?” – Ông Minh ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.

“Ngồi xuống đây.”


Liên ngồi xuống ghế, cảm thấy không khí xung quanh thật nặng nề.

Ông Minh nhìn cô, giọng trầm tĩnh:

“Con sẽ ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng của cô Hà.

Con chỉ cần làm tốt công việc của mình, còn mọi chuyện khác không cần lo lắng.”

Rồi ông ra hiệu cho bà giúp việc dẫn Liên lên phòng.

Căn phòng của cô nhỏ nhắn nhưng gọn gàng, đủ để cô cảm thấy ấm áp và không quá xa lạ.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Liên đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, hít một hơi sâu trước khi gõ cửa phòng cô Hà.

Cánh cửa mở ra một cách chậm rãi, Khi Liên lần đầu gặp Hà, cô không khỏi choáng ngợp bởi vẻ đẹp của người phụ nữ này.

Hà ngồi bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của bình minh lướt nhẹ lên làn da trắng như sứ của cô, khiến cô trông như một bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ.

Là con gái của một người mẹ Pháp và cha Việt, Hà mang trong mình nét đẹp lai Tây nổi bật.

Đôi mắt to sâu thẳm, hàng mi dài cong vút, và đôi môi mỏng tựa cánh hoa, tất cả tạo nên một vẻ đẹp thanh thoát nhưng không kém phần quyến rũ.

Làn da của Hà trắng đến mức gần như nhợt nhạt, nhưng nó làm nổi bật từng đường nét hoàn hảo trên cơ thể cô.

Dáng người của Hà cao ráo, ba vòng chuẩn mực đến mức khiến bất cứ ai cũng phải ngỡ ngàng.

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, để lộ bờ vai gầy và phần xương quai xanh tinh tế.

Thân hình mảnh mai của cô nổi bật với vòng eo thon gọn, vòng ngực đầy đặn và vòng hông nở nang, tạo nên sự cân đối tuyệt mỹ.

Khi Hà quay lại nhìn Liên, đôi mắt cô ánh lên sự buồn bã, xa cách, nhưng cũng đầy mê hoặc.

Giọng nói của cô, nhẹ nhàng mà sâu lắng, như thể chất chứa cả một nỗi đau mà ít ai có thể thấu hiểu:

“Em là ai?”

Liên cúi đầu, giọng run rẩy:

“Dạ, con tên Liên, con đến đây để chăm sóc cô.”

Hà không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, nhưng Liên có thể cảm nhận được sự uy nghi và quyền lực toát lên từ dáng vẻ của cô.


Hà không giống bất cứ người phụ nữ nào mà Liên từng gặp.

Đằng sau vẻ đẹp hoàn hảo ấy là một sự lạnh lùng, u uất, và có điều gì đó mà Liên không thể diễn tả bằng lời – một cảm giác khiến cô vừa ngưỡng mộ, vừa sợ hãi.



Liên ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu công việc của mình một cách lặng lẽ, vừa làm vừa quan sát cô Hà.

Trái tim cô chợt nhói lên khi nhìn thấy sự mệt mỏi và nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt người phụ nữ ấy.

Ngày qua ngày, Liên dần quen với nhịp sống trong căn biệt phủ và công việc chăm sóc cho cô Hà.

Ban đầu, cô Hà vẫn lạnh lùng, khép kín, nhưng nhờ sự kiên nhẫn và chân thành của Liên, không khí giữa hai người dần trở nên ấm áp hơn.

Liên thường dành nhiều thời gian trò chuyện với cô Hà, kể cho cô nghe về cuộc sống bên ngoài, về mẹ và em gái của mình, về những câu chuyện nhỏ nhặt mà cô từng trải qua khi còn ở quê.

Cô Hà ban đầu chỉ lắng nghe một cách hờ hững, nhưng sau dần, đôi mắt cô bắt đầu sáng lên, và nụ cười thoáng hiện trên gương mặt nhợt nhạt ấy.

Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng dịu len lỏi qua tán lá cây trong khu vườn, cô Hà bất ngờ lên tiếng:

“Liên này, em kể cho chị nghe về tuổi thơ của em đi.

Chị muốn nghe thêm.”

Liên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô Hà, kể tiếp những câu chuyện mà cô chưa bao giờ chia sẻ.

Cả hai bắt đầu cười đùa với nhau nhiều hơn, những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy dần lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo trong căn phòng và trái tim của cô Hà.


Cô Hà thậm chí còn bắt đầu rời khỏi phòng để đi dạo trong vườn, có lúc Liên và cô cùng ngồi dưới tán cây lớn, trò chuyện về mọi thứ.

Một hôm, cô Hà nhìn Liên, ánh mắt dịu dàng hơn trước rất nhiều:

“Liên, chị thật may mắn vì có em ở đây.

Nếu không có em, chị không biết mình sẽ thế nào.”

Liên cảm động, cười hiền:

“Em cũng may mắn vì được ở bên cô.

À, không...!Em nên gọi là chị Hà mới đúng.”

Từ đó, mối quan hệ giữa Liên và Hà càng thêm gắn bó, không còn là chủ tớ mà như hai chị em thân thiết.

Những tiếng cười, những câu chuyện vui vẻ đã lấp đầy không gian căn nhà vốn từng lạnh lẽo.

Liên cảm thấy cô Hà không còn là một người phụ nữ xa cách, mà là một người chị mà cô có thể dựa vào.

Ngược lại, cô Hà cũng cảm nhận được sự ấm áp và sự đồng hành thật sự từ Liên, người đã đến và làm thay đổi cuộc sống cô đơn của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui