Người đến rồi lại đi.
“Cô ấy chỉ tạm thời mất ý thức, hẳn là sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Thật buồn cười, đám bác sĩ ngốc nghếch nói mò này khiến tôi chỉ muốn đạp cho một cước. Ý thức của tôi khá là tỉnh táo, chẳng qua tôi không muốn mở mắt ra mà thôi. Tôi cần phải nghỉ ngơi, bị người ta hành hạ liên tục hai giờ đồng hồ liền, nếu không ngủ đủ giấc làm sao có thể đối mặt với những chuyện phát sinh sau này? Tôi thoải mái ngủ tiếp.
“Nếu hôm nay cô ấy còn không tỉnh, các người cũng có thể yên nghỉ được rồi đó.” Giọng nói của Phí Như Phong như gió lạnh vù vù thổi qua.
“Chúng tôi... chúng tôi... đã cố gắng..... hết sức...”
Cánh tay lại bị kim tiêm đâm vào, lần thứ một trăm linh một, tay của tôi chắc bị đâm thành tổ ong rồi. Tại sao bọn họ không tiêm cho tôi một liều thuốc ngủ, hiện giờ tôi vô cùng tỉnh táo.
Con bà nó tôi càng ngủ càng thấy mệt, càng mệt càng không muốn tỉnh, nếu như có thể để tôi ngủ một giấc thật ngon, thần kinh trung ương của tôi được nghỉ ngơi, tôi có thể ngay lập tức khỏe như vâm ngồi bật dậy. Cái bọn lang băm ngu xuẩn này, tôi vui vẻ tiếp tục nằm, chờ Phí Như Phong dọa cho bọn họ mất nửa cái mạng
. “Không hề có phản ứng, vẫn không có chút phản ứng nào cả !” Là tiếng gầm gừ của Phí Như Phong, kèm theo một loạt tiếng đồ đạc bị đập vỡ, liên tục quấy nhiễu tôi, “Cút hết ra ngoài cho tôi, đóng cửa bệnh viện đi, tất cả các người đi ăn xin hết đi!”
Đột nhiên tôi hơi tò mò, Phí Như Phong luôn tao nhã thong dong hiện tại có bộ dạng như thế nào nhỉ, hắn gào thét đến khàn cả giọng như thế chắc chắn không thể giữ nổi vẻ phong độ nho nhã thường ngày rồi, tôi muốn lén nhìn một tí? Ý tưởng vừa mới hình thành trong đầu, còn chưa kịp biến thành hành động, thân thể của tôi đã bị người ta túm lên như cái bao cát.
“Em tỉnh lại cho tôi ! Liễu Đình, em đừng có ngủ nữa, Liễu Đình, em không thể không tỉnh, Liễu Đình, nếu em còn không tỉnh tôi đảm bảo em sẽ phải hối hận cả đời!” Cay độc vậy? Tôi cứ khăng khăng không tỉnh đấy, anh có bản lĩnh thì tự thiêu thành tro đút tôi ăn đi, tôi ăn xong tiêu chảy có khi sẽ hối hận cả đời không biết chừng!
Phí Như Phong ôm tôi băng qua hành lang, hướng về phía thư phòng của hắn. Hắn ngồi trên chiếc ghế dựa lớn, ngón tay dịu dàng gạt những sợi tóc bên mặt tôi, “Liễu Đình,” hắn nhẹ nhàng gọi tên tôi, “Liễu Đình, em không muốn biết tôi làm thế nào để điều tra ra thân thế của em ư? Mẹ của em che giấu em kỹ như vậy, Giang gia tìm kiếm mười tám năm nay cũng không thể tìm ra tung tích bà ấy. Làm sao tôi lại biết được?”
Tách, không biết hắn mở cái gì lên. Tôi có cảm giác trước mắt sáng ngời. Hắn càng ôm chặt lấy tôi, cơ thể hắn khó chịu hơn cái giường nhiều, khiến cho cả người tôi đau ê ẩm. “Tôi đã phục hồi hài cốt của mẹ em.” Tôi mở bừng mắt ra, có một đôi mắt dịu dàng long lanh đang nhìn tôi, “Đình Đình, Đình…”
“Mẹ, mẹ…” Tôi kêu lên thất thanh.
“Là máy tính.” Phí Như Phong xoay mặt tôi qua, “Thế nào, đã chịu tỉnh lại.”
“Anh dùng máy tính phục dựng* hài cốt của mẹ tôi? Anh, anh đào mộ mẹ tôi?” Giọng nói của tôi tuy kịch liệt vẫn không giấu nổi sự run rẩy sợ hãi.
(*Phục dựng hài cốt: Một kỹ thuật dùng máy tính tái tạo khuôn mặt dựa trên hài cốt của người chết.)
“Một nhân viên văn phòng bình thường, một bartender bé nhỏ, một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, lại có thể sử dụng thuật thôi miên, hơn nữa lại là “Túy mộng thôi miên” khiến cho người ta sinh ra ảo giác đến mức độ nhất định nào đó sẽ hoàn toàn xóa đi ký ức về người thôi miên. Em là ai, một người bình thường không thể có khả năng như vậy?” Hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, “Nơi này đã phẫu thuật chỉnh hình à? Tôi không thể tra ra được bất cứ dấu vết gì về em, hồ sơ ở trường ghi chép đầy đủ, giấy khai sinh, quá trình trưởng thành không có điểm nào khác thường, tôi không thể tìm thấy chút bất thường nào. Chỉ còn lại một biện pháp, đó chính là đào mộ mẹ em lên, dùng phương pháp tối tân nhất để phục dựng.”
Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, những giọt mồ hôi lạnh lẽo ứa ra.
“Bây giờ, tôi đã biết em là ai,” hắn thân mật xoa bóp vùng cổ cứng ngắc của tôi, “Mẹ em thực sự rất đẹp, tôi phát hiện ra bà ấy lại là…” Hàm răng của tôi ghim thật sâu vào cánh tay hắn, trong miệng toàn là mùi máu, hắn mặc kệ để tôi cắn, một lúc lâu sau tôi mới ngẩng đầu.
“Không được nói, không được….” Máu của tôi bắt đầu chảy ngược trở lại, một loạt âm thanh quanh quẩn bên tai.
“Có thể.” Phí Như Phong dùng ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, “Tôi có thể không nói với bất cứ ai, thậm chí có thể vĩnh viễn không nói.”
Tôi tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn lại có thể cho tôi cảm giác ấm áp, “Anh muốn tôi là của mình anh,” tôi cười lạnh, “Anh nghĩ mình có khả năng sao? Anh không sợ lần này sẽ vĩnh viễn mất luôn ý thức!”
Phí Như Phong thản nhiên cười, “Liễu Đình, em căn bản không có lợi thế để đấu với tôi, mọi bí mật của em đều nằm trên tay tôi. Chỉ cần tôi nhẹ buông tay, em sẽ như con châu chấu trên sợi dây, em tưởng rằng mình có thể sống sót sao?”
“Có một câu truyện kể về con hổ và con cừu, con hổ nói với con cừu: nếu như mỗi đêm mày đều lén lút mở hàng rào để ta vào ăn no, ta sẽ bỏ qua cho mày, con cừu nghe xong con hổ nói vậy cho rằng bản thân mình sẽ an toàn, thế là cứ mỗi đêm nó lại mở hàng rào, cho đến khi những con cừu khác đều bị ăn thịt.” Tôi nhìn Phí Như Phong châm biếm, “Ăn hết cừu rồi con hổ sẽ bỏ qua con cừu cuối cùng sao? Một con cừu không thể cho con hổ ăn no nữa thì còn có tác dụng gì?”
“Liễu Đình, em không phải là cừu.” Phí Như Phong rõ ràng rất kiên nhẫn, cằm của hắn nhẹ nhàng ma sát trên đỉnh đầu tôi, “Chuyện đã không thể lựa chọn cần gì phải cố chấp, có tác dụng hay không còn phải dựa vào chính bản thân em.” Hắn trêu đùa, “Chỉ cần em có thể khiến tôi hưng phấn giống như ngày đó, tôi còn có thể giữ em lại bên mình lâu hơn.” Hơi thở nóng rực của hắn phả quanh tai tôi, tôi ghê tởm đến buồn nôn.
Tôi dùng hết sức lực đánh hắn một cú, hắn đau đớn lui người ra sau, tôi nhân cơ hội giãy ra khỏi vòng ôm của hắn. “Phí Như Phong anh cho rằng anh có thể uy hiếp tôi.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn đã nắm chắc phần thắng, không để ý đến lời tôi nói, “Tiểu Đình, em cho rằng em có thể đi được sao, với thân thể hiện tại của em?” Phí Như Phong lười biếng đưa tay ra, “Quay lại đây.”
“Dĩ nhiên là muốn đi, không đi được cũng phải đi.” Tôi xoay người bước ra ngoài, sắc mặt của hắn trầm xuống, đưa tay ra bắt lấy tay tôi, “Chỉ sợ em không đi được thôi!”
Xương cốt tôi như muốn vỡ ra, tôi vô lực ngã vào trong lồng ngực của hắn, “Em xem cơ thể của em đã thành ra thế này, còn không ngoan ngoãn…” Lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, kim tiêm truyền dịch trong tay tôi gần như đâm vào cổ họng hắn.
“Cần gì phải như vậy?” tôi bắt chước giọng điệu của hắn, “Người cũng đã bắt tới rồi, những chuyện nhục nhã cũng đã làm rồi, còn muốn ép chó cùng rứt dậu sao ? – Đưa tôi ra ngoài!” Tôi buộc hắn phải đi ra ngoài, tôi nhất định phải đi khỏi đây ngay lập tức, trước khi mọi chuyện hoàn toàn mất khống chế.
Hắn rất hợp tác, đám người hầu chưa từng thấy tình cảnh này, tất cả đều há mồm trợn mắt đứng nguyên tại chỗ, “Đem xe tới đây!” Tôi chỉ huy tài xế, tài xế do dự nhìn Phí Như Phong, không dám đứng yên cũng không dám hành động, “Nhanh lên, Liễu tiều thư đang cần còn không lái xe lại đây .”
Xe dừng bên cạnh, người lái xe run rẩy đưa chìa khóa cho tôi, tôi đẩy Phí Như Phong ra, khởi động xe. “Em đi hít thở không khí rồi quay lại,” hắn nhìn đồng hồ, “Một giờ là được, nếu không cơ thể em không chịu nổi đâu.”
Cách cửa sổ bằng kính, hắn cao ngạo dặn dò tôi. Tôi dứt khoát đạp chân ga, xe kêu uỳnh một tiếng rồi lướt qua người hắn, nếu như có thể tôi rất muốn chèn qua người hắn ta rồi dông thẳng.
Nhưng mà tôi biết ý đồ của hắn, trò chơi mèo đuổi chuột mới chỉ bắt đầu mà thôi. Hắn chỉ cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi có thể lái xe đi đâu? Bản thân chiếc xe của tổng giám đốc Phí thị đã rất là bắt mắt, hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể chặn đường tôi rồi, hơn nữa tôi cũng không thể ra khỏi khu vực này. Phí Như Phong chỉ để cho tôi hóng gió ở lưng chừng núi.
Gió từ từ thổi tới, bây giờ đã là buổi chiều tà, tôi dừng xe trước vách núi, phía dưới kia là vách đá dựng đứng, đừng nói là không có công cụ để trèo, cho dù có thì cũng là chín phần chết một phần sống. Bên vách núi có một con đường nhỏ rất kín đáo, tôi đã từng đến đó thăm dò, nó nối thẳng ra bên ngoài.
Chẳng cần biết Phí Như Phong có biết đến con đường mòn này không. Hắn chỉ cần bố trí một người ở trên đường, ngay cả cơ hội lẩn tránh tôi cũng không có. Tôi nhấn ga, đi về phía con đường nhỏ, con đường chật hẹp, chiếc xe nhanh chóng nghiêng ngả, tôi mở cửa xe lăn ra ngoài, chiếc xe mất không chế, rơi thẳng xuống vách núi, ầm! Chỉ nghe thấy tiếng va chạm cực lớn, kinh động đến những con chim tước trên núi khiến chúng hoảng hốt kêu to.
Vài phút sau tôi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, tin chắc là Phí Như Phong sẽ lập tức chạy tới. Chẳng qua không biết hắn nhìn thấy chiếc xe cưng của mình rơi xuống vách núi, hoàn toàn biến dạng rồi có cau mày hay không. Có người nói chiếc xe này do một người rất quan trọng tặng cho hắn, đừng nói đến giá cả, chỉ riêng ý nghĩa này cũng đủ chọc hắn giận dữ.
Tôi đi dọc theo một con đường khác lẻn về nhà kính, chưa chắc Phí Như Phong sẽ tin tôi tự sát, nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn xác định. Tôi bị vũ nhục hơn nữa lại có anh trai mình đứng ngoài quan sát thúc giục, tỉnh lại thì biết hài cốt của mẹ bị xới lên, muốn chạy trốn mà không còn lối thoát. Huống hồ trong mắt hắn tôi vừa mới hôn mê bất tỉnh một thời gian dài, thần kinh bị kích động nên lái xe rơi xuống vực cũng là chuyện rất có khả năng. Huống chi bên cạnh còn có con đường nhỏ khó bị người khác phát hiện, nói không chừng vì muốn xuống núi nên tôi bí quá làm liều lao luôn xuống vực. Dù sao đi nữa, chắc chắn hắn sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào vùng lân cận quanh vách núi, mà muốn thăm dò khu vực vách núi thì phải điều động cần cẩu tới, nhiều người nhiều xe nhất định sẽ hỗn loạn. Tôi nằm trong nhà kính ngủ bù, nghe thấy những âm thanh ồn ào quanh mình dần dần đi xa, hẳn là Phí Như Phong đang lục soát cả núi, xem ra sở hữu cả một vùng rộng lớn cũng không hoàn toàn là chuyện tốt!
Tôi thay trang phục của người làm vườn, cầm theo túi phấn gây mê đã chuẩn bị trước đó, xuống núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...