Edit: Thủy
Beta: Tam
Ôn Nhạc Ninh nhìn người đàn ông ngồi trên giường trước mặt mình, mím môi.
Trên gương mặt quen thuộc kia hiện lên vẻ châm biếm, anh nghe Giang Bắc lạnh lùng mở miệng: “Gọi tôi về làm gì? Công ty rất bận rộn, tôi không có thời gian để lãng phí với anh.”
Ôn Nhạc Ninh nghĩ đến chuyện sắp xảy ra thì bỗng hồi hộp, tim đập thình thịch: “Em … lâu rồi không về ăn cơm …”
“Chỉ có thế thôi?” Giang Bắc nhíu mày, “Ôn Nhạc Ninh, anh đừng có kiếm chuyện nữa, tôi đã nói với anh rất nhiều lần là tôi rất bận …”
Tim Ôn Nhạc Ninh đột nhiên đau nhói, anh nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của chồng mình, càng tuyệt vọng hơn: “Giang Bắc, anh là con người chứ không phải cái máy …”
Giang Bắc bực bội đứng dậy định đi: “Thì sao chứ?” Sau đó bị Ôn Nhạc Ninh níu tay.
“Giang Bắc …” Ôn Nhạc Ninh nhìn người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt mình —— người này là chồng của anh, là người anh yêu, cũng là người anh muốn mà không có được, “Kết hôn nhiều năm như vậy rồi, anh chỉ có một muốn câu hỏi thôi.”
Giang Bắc hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhìn anh: “Hỏi gì?”
Ôn Nhạc Ninh khó khăn nở nụ cười, hỏi hắn: “Em có từng yêu anh chưa?”
Trong phòng tĩnh lặng. Sự im lặng này như sương mù thi nhau tràn ra, thẩm thấu vào cơ thể Ôn Nhạc Ninh, từ từ bóp nghẹt hô hấp của anh.
Một lúc lâu sau, Giang Bắc nghiêm mặt, đáp một tiếng: “Từng yêu.”
Lời này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến Ôn Nhạc Ninh hoàn toàn tuyệt vọng. Anh lẩm bẩm: “Từng yêu … cho nên bây giờ không còn yêu nữa, đúng không?”
Giang Bắc nhắm mắt muốn đi. Nhưng vừa định nhấc chân thì phát hiện cả người mình dần không còn sức lực.
Hắn lảo đảo mà ngửa ra sau, Ôn Nhạc Ninh vững vàng đưa tay đỡ.
“Tôi … bị sao thế này?” Giang Bắc lắc đầu muốn tỉnh táo lại. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lại thấy đôi mắt chất chứa điên cuồng của Ôn Nhạc Ninh.
“Anh yêu em, em có thể đừng đi không?” Ôn Nhạc Ninh đặt thân thể xụi lơ của Giang Bắc lên giường, đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, “Như thế này thì em sẽ không rời khỏi anh đúng không?”
Trong mắt Giang Bắc cuối cùng cũng xuất hiện sự hoảng loạn.
Ngay lúc Ôn Nhạc Ninh sắp hôn Giang Bắc thì tiếng chuông điện thoại vang ầm ĩ.
Động tác của Ôn Nhạc Ninh ngừng lại.
Giang Bắc nhíu mày, giọng hơi khàn: “Điện thoại ai kêu thế?”
Lúc này trong mắt Ôn Nhạc Ninh đã mất đi vẻ điên cuồng ban nãy, anh chậm rãi bò xuống giường, cầm điện thoại Giang Bắc lắc lư: “Của em.”
Giang Bắc chửi thề, buồn bực ngồi dậy, nhận điện thoại Ôn Nhạc Ninh đưa tới.
Là công ty gọi, có vẻ như là bản kế hoạch đã sửa mấy hôm trước cuối cùng cũng có bản nháp rồi.
Ôn Nhạc Ninh nhìn dáng vẻ Giang Bắc gọi điện thoại thì nhớ lại đoạn kịch lúc nãy: Ừm, mình cũng có tài diễn xuất đấy chứ.
Quay lại nửa tiếng trước.
Giang Bắc hào hứng đưa cho Ôn Nhạc Ninh một quyển tiểu thuyết có bìa rực rỡ: “Vợ ơi, cái này, cái này nè!”
Ôn Nhạc Ninh nhìn —— ‘Tổng tài bệnh kiều* ép hôn’
*Bệnh kiều: yandere, giải thích ngắn gọn là yêu phát điên.
Anh cạn lời nhìn Giang Bắc: “Em còn bao nhiêu cuốn sách thể loại này thế hả?”
Giang Bắc hưng phấn: “Khụ khụ, em tìm hiểu rồi, bây giờ thể loại tổng tài bá đạo theo đuổi vợ tóe lửa không còn được chuộng nữa rồi, phải là bệnh kiều, bệnh kiều đó anh biết không?”
Ôn Nhạc Ninh thành thật lắc đầu.
Giang Bắc bỗng ngượng ngùng, xoắn xuýt giải thích: “Là … là kiểu, anh yêu em vô cùng, yêu đến nỗi em mà không yêu anh thì anh trói em lại, nhốt trong phòng tối rồi thích thì xxx mà không thích thì xxx ấy …”
Giang Bắc giới thiệu xong, Ôn Nhạc Ninh cảm thấy tam quan của mình vừa được đập đi xây lại.
Giang Bắc thấy anh không có hứng thú thì bắt đầu ấm ức: “Không phải anh nói muốn theo đuổi em hả? Chẳng lẽ anh không thể thỏa mãn được em dù chỉ là một yêu cầu nhỏ xíu thế này ư? Ôn Nhạc Ninh, anh không hề thật lòng muốn theo đuổi em …” Vừa nói vừa đỏ mắt.
Ôn Nhạc Ninh luôn không có sức đề kháng với một Giang Bắc thế này, anh do dự rồi mở sách ra: “Vậy em muốn anh diễn vai nào?”
“Dĩ nhiên là diễn vai bệnh kiều yêu em chết đi sống lại đó đó!” Giang Bắc ra vẻ đương nhiên nói.
Ôn Nhạc Ninh nhớ tới đây, thở dài: Đúng là tự tìm khổ mà.
“Vợ?” Giang Bắc lúc này đã nghe xong điện thoại, nhìn Ôn Nhạc Ninh không nói một lời ngồi trên mép giường, hơi hoang mang.
Ôn Nhạc Ninh giơ quyển tiểu thuyết trong tay lên: “Anh thấy cái này khó quá, anh không hiểu sao mình lại phải bỏ thuốc em …”
Giang Bắc nhào tới: “Đương nhiên là để tiện cầm tù em rồi!” Hắn hưng phấn lôi một cái hộp dưới giường ra, sau đấy cầm lên một cái đạo cụ nhìn rất ba chấm ngay trước mặt Ôn Nhạc Ninh.
Ôn Nhạc Ninh:?
Giang Bắc hưng phấn lấy ra một cái còng tay, sáng mắt nhìn Ôn Nhạc Ninh: “Vợ à, chúng ta tiếp tục thôi! Anh có thể dùng cái này!” Còng tay kim loại tỏa ánh sáng bạc dưới ánh đèn.
Ôn Nhạc Ninh nhìn bộ dạng này của Giang Bắc thì hiểu ra, hắn lên kế hoạch lâu rồi. Vì vậy cũng không đành lòng từ chối nữa, nhận còng tay.
Giang Bắc rất nhanh nhập vai, hắn tê liệt ngã trên giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Nhạc Ninh: “Ôn Nhạc Ninh, anh đừng có quá đáng. Đừng phí sức nữa, tôi sẽ không yêu anh đâu!”
Ôn Nhạc Ninh nhìn dáng vẻ này của hắn, thật ra trong lòng anh cũng hơi khó chịu. Anh không thể chịu nổi một Giang Bắc nói không yêu mình, không thích mình, điều này làm anh nhớ đến Giang Bắc lạnh lùng trước đây, làm bất cứ một điều gì cũng phải tốn tâm tư suy đoán.
Ôn Nhạc Ninh nhìn cái còng trên tay, sâu trong lòng sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ. Anh đè lên người Giang Bắc, còng tay hắn lên đầu giường.
Anh có thể nhìn ra được Giang Bắc vì động tác của anh nên hô hấp hơi dồn dập, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: “Ôn Nhạc Ninh anh mau buông tôi ra!”
Ôn Nhạc Ninh sờ môi hắn, cười nói: “Hóa ra, môi em mềm mại như thế.” Tiếp đó, anh cúi người xuống, “Còn tưởng em lạnh lùng như thế thì miệng nhất định rất cứng.”
Trong sách không có lời thoại này, Ôn Nhạc Ninh đang tự phát huy.
Giang Bắc ngẩn người, bối rối, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Mau buông tôi ra, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy.”
Ôn Nhạc Ninh hôn lên hầu kết của Giang Bắc, anh có thể cảm nhận được thân thể Giang Bắc bỗng cứng đờ. Anh cười nói: “Giang Bắc, nói yêu anh đi.” Anh liếm hầu kết trước mắt.
Giang Bắc nhịn phát nghẹn, nhưng vẫn là kiên cường chịu đựng. Hắn hít sâu một hơi: “Ôn Nhạc Ninh, tôi sẽ không thích anh. Cho dù anh sử dụng thủ đoạn gì thì tôi cũng sẽ không là của anh đâu.”
“Ồ?” Ôn Nhạc Ninh híp mắt, “Vậy em muốn là của ai?”
Giang Bắc cười nhạo: “Ôn Nhạc Ninh, đừng tự đánh giá mình cao như thế. Người muốn làm bà Giang nhiều lắm.”
Mặt Ôn Nhạc Ninh lạnh xuống trong chớp mắt, giọng anh mất khống chế cất cao lên: “Em nói lại thử xem?”
Lúc này Giang Bắc vẫn không nhận ra được nguy hiểm, hắn hoàn toàn nhập vào nhân vật: “Tôi nói là, đừng có tự đánh giá cao bản thân …”
Kết quả là ngay khi hắn nói những lời này thì Ôn Nhạc Ninh đã ngồi lên eo hắn.
Ôn Nhạc Ninh nhìn từ trên cao xuống, biểu cảm bá đạo trước giờ chưa từng có: “Ồ? Phải thế không … Vậy thì tôi sẽ làm cho em hiểu, em là của ai.” Vừa dứt thì lập tức lột áo khoác của Giang Bắc ra.
Giang Bắc không biết vì sao Ôn Nhạc Ninh lại bỗng bá đạo như thế, run bần bật:? Kịch bản có viết thế đâu??
Nhưng mà,
Giang Bắc nhìn người đang cưỡi trên thân mình, khóe mắt ửng hồng như hải yêu, hắn chưa từng thấy một Ôn Nhạc Ninh như vậy, vừa đau vừa sướng nghĩ:
Vợ giỏi quớ, suki …
*Sướng gào tiếng Nhật luôn =))))) suki nghĩa là ‘thích’.
Sau khi kết thúc, Ôn Nhạc Ninh kiệt sức ngã lên người Giang Bắc. Mặt anh đỏ bừng, hết sức mê người.
“Vợ ơi …” Giọng Giang Bắc khàn khàn, “Tháo còng cho em đi.” Hắn đỏ mắt nhìn Ôn Nhạc Ninh đang trần truồng.
Ôn Nhạc Ninh lại sờ khóe mắt của hắn, khan tiếng: “Em vẫn chưa khóc, anh chưa cố gắng đủ ư?” Dứt lời, anh lại hôn lên môi Giang Bắc.
Cuối cùng, Giang Bắc khóc như ý muốn của Ôn Nhạc Ninh —— sướng phát khóc.
Sau đấy cổ tay của Giang Bắc thảm không nỡ nhìn, vì bị ma sát mạnh bạo nên sưng tấy lên. Ôn Nhạc Ninh tỉnh táo lại thì hối hận vô cùng, anh định đứng dậy lấy thuốc bôi cho Giang Bắc nhưng vừa nhấc eo thì xụi lơ: “Ưm …” Không có tý sức lực nào hết.
Mắt Giang Bắc càng đỏ hơn, hắn ra hiệu Ôn Nhạc Ninh mở còng tay, dễ dàng ngồi dậy.
Ôn Nhạc Ninh: …
Giang Bắc ấm ức xoa cổ tay mình: “Vợ à, anh dữ dội quớ …”
Ôn Nhạc Ninh hơi chột dạ. Ban đầu anh cũng không muốn làm vậy, nhưng sau đó, lúc Giang Bắc nói muốn tìm người khác thì đầu óc bỗng trống rỗng, mất khống chế.
“Nhưng mà, anh như thế cũng khiến em rung động nữa.” Giang Bắc hôn mặt Ôn Nhạc Ninh, mặt hắn đỏ lên, “Cái này gọi là còng tay – play hở? Sau này chúng ta có thể chơi nhiều hơn.”
Ôn Nhạc Ninh phục hắn luôn.
Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Ôn Nhạc Ninh, Giang Bắc tìm được hộp thuốc cấp cứu. Ôn Nhạc Ninh nửa dựa lên giường, Giang Bắc vươn cổ tay ra để anh bôi thuốc.
Tuy phía trong còng tay có bọc lại bằng một lớp nhựa, nhưng vì tình hình chiến đấu quá kịch liệt nên hằn rất nhiều dấu trên tay Giang Bắc. Ôn Nhạc Ninh cẩn thận bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ ở cổ tay hắn.
“Đau không?” Ôn Nhạc Ninh hỏi.
“Không đến nỗi nào, không đau lắm.” Giang Bắc cười, “Chủ yếu là hồi nãy quá sướng, nên đau một tý thế này không thấm vào đâu.”
Ôn Nhạc Ninh hết cách với hắn, thấy hắn vui vẻ như thế thì trong lòng cũng mềm ra: “Vậy anh đã theo đuổi được em chưa?”
Giang Bắc kiêu ngạo lắc đầu: “Mới có bao lâu đâu chứ? Bây giờ … bây giờ mới được có 5% thôi. Em rất khó theo đuổi đấy!”
Ôn Nhạc Ninh nhướng mày: “Như thế mà mới 5%?”
Giang Bắc nhìn vẻ mặt của anh, biểu cảm hả hê lập tức trở thành mếu máo: “Ôn Nhạc Ninh, anh thấy khó nên lui hả? Sao anh lại có thể như thế? Làm người phải biết kiên nhẫn không ngừng!”
“Kiên nhẫn không ngừng yêu em hả?” Ôn Nhạc Ninh dịu dàng cười.
Giang Bắc nhìn nụ cười của Ôn Nhạc Ninh bỗng nói không nên lời. Rất lâu sau, hắn bụm mặt mình: “Ài, thật là …”
Ôn Nhạc Ninh cười gỡ tay hắn ra: “Sao thế?”
Giang Bắc thất bại nói: “Em cảm thấy anh vừa mới nở nụ cười là tiến độ bay thẳng lên 100% rồi, em dễ dãi quá sao?”
Ôn Nhạc Ninh hôn ngón tay hắn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Chồng ơi, anh yêu em … Thế này thì sao?”
Giang Bắc chịu không nổi: “Hự, vợ ơi anh phạm quy quá!” Hắn vùi mặt mình vào ổ chăn, “Gọi chồng gì đó …”
Ôn Nhạc Ninh vớt Giang Bắc ra khỏi ổ chăn: “Người khác đối xử với em như thế cũng được 100% sao?”
Giang Bắc quả quyết lắc đầu: “Đương nhiên là không thể nào rồi. Bởi vì là anh cho nên dù có làm gì cũng là 100% …” Hắn nhăn mặt, “Em chỉ muốn hưởng thụ tình yêu của anh nhiều thêm một chút, nên là bây giờ anh có làm gì cũng chỉ 5% thôi …”
Ôn Nhạc Ninh ‘ồ’ một cái: “Phiền thế nhờ …”
Sau đó thì thấy hốc mắt Giang Bắc đỏ lên, ánh mắt đầy lên án nhìn mình: “Vợ à, sao anh lại có thể như thế …”
Ôn Nhạc Ninh cười hôn trán hắn: “Lừa em thôi. Anh sẽ vẫn luôn theo đuổi em, mãi đến khi đầy 100%.”
Giang Bắc nghiêng đầu: “Cho dù muốn đầy tiến độ cũng phải tốn rất nhiều, rất nhiều năm sao?”
“Rất nhiều, rất nhiều năm là bao lâu?” Ôn Nhạc Ninh lại chọc Giang Bắc.
Thấy khóe miệng Giang Bắc lại sắp sửa hạ xuống, Ôn Nhạc Ninh cũng không đùa nữa, nghiêng người tới nói bên tai Giang Bắc:
“Cho dù đến hết cuộc đời này, anh cũng vẫn luôn yêu em, chồng à.”
Nói xong câu này, bản thân anh cũng thấy ngượng, nhưng vẫn tự chui vào lòng Giang Bắc, vươn tay ôm lấy hắn.
Nếu như đổi thành anh của không lâu trước kia thì cảnh tượng này sẽ không thể nào xuất hiện trong đầu anh, càng không cần phải nói đến thực hiện nó.
Nhưng có lẽ là vì tình yêu không cần phải có lý do.
Ôn Nhạc Ninh cảm nhận được cái hôn của Giang Bắc chạm lên trán mình, nghe thấy Giang Bắc có lẽ đã nói một lời thề giống như anh ——
Cho dù qua bao nhiêu lâu, chỉ cần là em / anh, thì phần tình yêu này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài.
Bọn họ đã không còn giống như trong quá khứ nữa.
Bọn họ sẽ mang theo tình yêu tha thiết với đối phương này, đi về phía tương lai tốt đẹp chưa từng dám nghĩ đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...