Lục Thời Gia mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ hắn một mình lang thang trong lâu đài cổ mang phong cách Châu Âu, lâu đài cổ không một bóng người, ánh nến mờ nhạt đã biến mất tự bao giờ, những con dao và những chiếc nĩa bằng bạc tỏa ánh sáng lạnh lẽo nằm lặng lẽ trên những chiếc đĩa sứ, đâu đó vang lên tiếng khóc của bé gái, như một chiếc nĩa sắc nhọn đâm vào đĩa sứ rạch theo đường thẳng phát ra âm thanh chói tai, nhưng hắn lại không cảm thấy sợ hãi, bước đi càng lúc càng nhanh hơn, buông bỏ những gì mình đang mong đợi.
Trong bóng tối, hắn cảm thấy máu trong cơ thể mình đang chảy một cách điên cuồng, như thể giây tiếp theo nó sẽ trào ra qua những vết nứt trên cơ thể, nhưng như vậy, hắn mới cảm thấy thống khoái.
Cuối cùng, hắn cũng đã đến được căn phòng ở cuối lâu đài.
Xung quanh cửa có vài đóa hoa hồng đang quấn lấy nhau, đóa hoa quyến rũ ướt át, xinh đẹp động lòng người, hắn cúi người hái một đóa, gai trên hoa hồng hung hăng đâm vào lòng bàn tay của hắn, máu đỏ tươi chảy ra.
Lục Thời Gia vô cùng thoải mái, không kìm được rên rỉ.
Hắn chỉ cầm cành hoa hồng, không dám dùng tay chạm vào đóa hoa, vì cảm thấy tay mình quá bẩn, không muốn làm ô uế nó.
Hắn mở cửa ra, “Kẽo kẹt ~” tiếng cửa gỗ từ từ chuyển động.
Lục Thời Gia bước vào, hắn biết mình đang mong đợi điều gì.
Khắp nơi trong phòng đều có hoa hồng đang nở rộ, lộng lẫy mê hoặc, ở nơi hoa hồng nở rộ nhiều nhất, có một chiếc quan tài đang yên tĩnh nằm ở đó, chiếc quan tài màu đỏ sậm, trên mặt khắc những hoa văn và dòng chữ phức tạp, nó đang tỏa sáng dưới ánh nến mờ ảo.
Hắn lại gần.
Nằm trong quan tài là một thiếu nữ rất xinh đẹp, mái tóc dài như mây đen xõa đến thắt lưng, nước da trắng ngần đáng sợ, lông mày lá liễu và chiếc mũi khéo léo, đôi mắt nhắm nghiền, xuống dưới một chút là đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, nàng mặc váy trắng dài đính ngọc bích, thánh khiết mà mê hoặc.
Lục Thời Gia nhìn thẳng.
Thiếu nữ này là Thời An.
Hắn muốn chạm vào nàng, nhưng tay lại dừng lại khi sắp chạm đến gương mặt ấy, hắn sợ làm nàng bẩn, đúng lúc này Thời An mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt, một đôi mắt câu hồn, khiến cho Lục Thời Gia vừa chỉ liếc nhìn thôi đã không thể nhìn đi chỗ khác, hắn tham lam nhìn nàng.
Thời An mỉm cười, Lục Thời Gia nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhỏ của nàng.
À, hắn hiểu rồi, thiếu nữ này là ma cà rồng, và hắn là bữa tối mà nàng bắt tới.
Thì sao?
Hắn tình nguyện bị nàng hút máu, hắn rất muốn máu của mình được hòa lẫn với máu của nàng, hắn không thể chịu đựng được khoảng thời gian không có nàng bên cạnh, và tất nhiên, hắn đến đây là vì nàng.
“Nàng muốn, hút máu của ta không?” Lục Thời Gia cẩn thận hỏi, hắn nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt muôn phần thành kính.
Thiếu nữ chậm rãi ngồi dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng và thương hại, “Ngươi không xứng, ngươi quá bẩn thỉu.
”
Lục Thời Gia cảm thấy đau khổ, vậy phải làm sao bây giờ, hắn trèo đèo lội suối đến đây, nhưng nàng lại không muốn hút máu của hắn, hắn sốt sắng giải thích: “Nhưng ta sinh ra là vì nàng, ta đến đây cũng vì nàng.
”
“Ồ?” Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hắn, giống như đang đánh giá một đồ vật, nàng hỏi tiếp: “Lấy gì để chứng minh?”
Lục Thời Gia lập tức dùng dao cắt cổ tay mình, máu tươi ngay lập tức liên tục trào ra, chỉ một lúc sau máu tươi đã chảy đầy đất, nhưng đều chảy về chỗ quan tài màu đỏ sậm kia, như đang tìm kiếm chủ nhân của mình.
Lục Thời Gia rên rỉ một tiếng, nói với Thời An: “Nàng ngửi đi, đây là hương vị mà nàng thích.
”
Nhưng thiếu nữ vẫn coi nhẹ, mặt nàng không chút thay đổi nói: “Thì đã sao, ta thích rất nhiều hương vị, hương vị của ngươi không có gì đặc biệt cả, nó không thể làm cho ta vui được.
”
“Vậy ta phải làm gì thì nàng mới vui được?” Hắn tuyệt vọng hỏi.
“Ngươi dùng con dao này đâm vào tim mình, ta sẽ rất vui.
” Thời An tà ác cười.
“Được,” Hắn đồng ý.
Sau đó, bằng tay phải của mình, hắn không chút do dự đâm con dao vào tim, máu tươi phun ra, thậm chí dính lên cả váy của Thời An.
“Nàng có vui không?” Lục Thời Gia đau nhức quỳ xuống đất, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
“Nếu ngươi từ cửa sổ nhảy xuống, ta sẽ càng vui hơn.
” Thời An chỉ vào cửa sổ có hoa văn, phía dưới là vực thẳm mênh mông.
Lục Thời Gia lắc đầu, thì thào nói: “Ta không thể nhảy xuống.
”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta muốn ở bên cạnh nàng.
”
“Nhưng nếu ngươi không nhảy xuống, ta sẽ không vui.
”
“Rất xin lỗi.
”
Thời An nhảy ra khỏi quan tài, không vừa lòng nhìn hắn, máu đã chảy đầy đất, Lục Thời Gia đau đến mức bất tỉnh, hắn quỳ không nổi nữa, ngã xuống đất, xung quanh toàn là máu của hắn, càng thêm tô đậm vẻ đẹp của những đóa hoa hồng trong phòng.
“Nếu ngươi không nhảy xuống, vậy thì ta nhảy.
”
Thời An vừa nói vừa nhấc chân nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lục Thời Gia chết trong vũng máu.
Lúc này, Lục Thời Gia đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở gấp gáp, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi lớn, giống như nước mắt đau thương.
Quay đầu lại nhìn, khi thấy Thời An vẫn an ổn nằm ở bên cạnh mình, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều, lúc này trái tim đang bồn chồn của Lục Thời Gia mới được an ủi.
Hắn vươn tay ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể của cô, thật lâu sau mới cảm thấy an tâm.
Hai anh em họ đã ở trên đảo bảy ngày, ngày mai là ngày trở về.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng Lục Thời Gia cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì giấc mơ kỳ lạ đó, nên hắn sợ hãi lúc về sẽ xảy ra tai nạn.
Đến hôm nay, Thời An vẫn chưa hoàn toàn thuộc về hắn.
Còn hơn hai mươi ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của cô, Lục Thời Gia cảm thấy mình sắp không thể chờ đợi được nữa, hắn nóng lòng muốn có được cô, muốn hoàn toàn chiếm hữu cô.
“Đừng ~” Hắn ôm quá chặt, Thời An khó chịu muốn thoát ra.
Lục Thời Gia hơi thả vòng ôm, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Thời An, vỗ về cô rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Sau chuyến đi đến đảo, Lục Thời Gia lại đưa Thời An đến Munich, hai anh em ở bệnh viện Issa điều tra nhưng từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra vấn đề gì khác thường.
*Issa ( International Sports Sciences Association): Hiệp hội Khoa học Thể thao Quốc tế là một tổ chức hoạt động như một công ty giáo dục và chứng nhận cho huấn luyện viên thể hình, huấn luyện viên cá nhân, huấn luyện viên sức khỏe và điều hòa, chuyên gia dinh dưỡng, huấn luyện viên dinh dưỡng, huấn luyện viên aerobic, và các chuyên gia y tế.
Hai người tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng không quá nản lòng, Lục Thời Gia cùng Thời An đi du lịch ở Đức và các nước lân cận như Ba Lan, Cộng hòa Séc hai ngày rồi mới dự định về nước.
Thời An không thể đi học, mà công việc của Lục Thời Gia cũng đã chất đống, sau khi thảo luận với cô gái nhỏ nửa đêm, cuối cùng cô cũng đồng ý đi làm với hắn.
Ở tập đoàn ai cũng biết Lục Thời Gia đang độc thân, nay đột nhiên dắt theo một bé gái nhỏ đi làm khiến ai nấy cũng sửng sốt, nhưng dù có kinh ngạc đến mức nào thì cũng không có ai dám biểu hiện ra mặt.
Trong thang máy, Tống Dương, một trong những thư ký của Lục Thời Gia, đang lén lút nhìn Thời An vài lần, nhìn thế nào cũng cảm thấy đứa trẻ này lớn lên rất giống với em gái của ông chủ, trong công ty cũng chỉ có mình cậu chàng mới dám lên tiếng hỏi chuyện này: “Lục tổng, đây là?”
Lục Thời Gia còn chưa nói gì, nhưng Thời An đang nằm trên vai hắn đã cười ranh mãnh, cố ý giở trò xấu nói: “Con là con gái của Lục tổng nhà các chú!”
Lục Thời Gia mỉm cười vỗ vỗ cái mông nhỏ của Thời An, cũng lười chẳng muốn giải thích.
Để mặc Tống Dương đáng thương một mình ngổn ngang trong gió.
Công việc của Lục Thời Gia trong ngày hôm nay rất bận rộn, chủ yếu là bận giải quyết các cuộc họp khác nhau, hắn chỉ có thể tận dụng mười mấy phút ngắn ngủi trong thời gian chờ cuộc họp tiếp theo để nói chuyện với Thời An.
Văn phòng của Lục Thời Gia rất rộng, có nhiều thiết bị giải trí, Thời An tự mình chơi cũng rất vui vẻ, cô cũng không quan tâm chuyện Lục Thời Gia có thời gian để ở cùng cô hay không.
Ăn xong cơm trưa, Thời An bắt đầu ngủ gà ngủ gật, có lẽ vì trở thành trẻ con nên thể lực không tốt như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bây giờ chỉ cần vận động lâu hơn một chút nữa thì cô sẽ chịu không nổi mất.
Sau khi Lục Thời Gia ôm đứa trẻ vào phòng nghỉ trong văn phòng, hắn lại bắt đầu siêng năng làm việc, cô gái nhỏ yếu ớt mỏng manh phải được nuôi nấng trong một ngôi nhà hoa lệ, hắn không thể nghỉ ngơi được.
Khoảng bốn giờ thì Thời An bị đánh thức, cô nép mình trong chăn bông chớp chớp mắt, mất một lúc mới nhận ra mình đang ở trong văn phòng của Lục Thời Gia.
Cô thấp thoáng nghe thấy bên ngoài cửa có một giọng nữ quen thuộc, đang kiêu căng ngạo mạn nói chuyện với trợ lý thứ hai của Lục Thời Gia.
Cô bước xuống giường, len lén mở cửa, đúng như dự đoán, là Trần Mạn Mạn.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ chói lọi của C, trên cổ và cổ tay đeo những viên kim cương xa xỉ, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào trợ lý thứ ba của Lục Thời Gia nói, “Lấy cho tôi một ly nước chanh.
”
Trợ lý thứ ba suýt khóc, cậu chỉ vừa ngồi vào vị trí này không bao lâu, vất vả lắm mới ngồi ở chỗ này, tại sao lại đụng mặt người phụ nữ Trần Mạn Mạn này chứ.
Cô ta là con gái của chủ tịch Trần, đương nhiên không thể xúc phạm được, nhưng Tống Dương đã nhiều lần nhấn mạnh với cậu rằng Lục Thời Gia rất phản cảm với chuyện có người phụ nữ nào đó tự ý bước vào văn phòng của hắn, chưa kể hôm nay còn có một vị tổ tông nhỏ đang ngủ trong phòng nghỉ.
Bởi vì quá lo lắng, nên đôi mắt tam trợ lý không khống chế được liếc về phía phòng nghỉ.
Trần Mạn Mạn nhìn theo theo ánh mắt của cậu, trong lòng nhảy dựng, đột ngột đứng lên, nghiêm mặt sắc bén hỏi cậu: “Trong đó có phụ nữ?”
Tam trợ lý càng sợ hãi, run rẩy nói: “Không có, Trần tiểu thư, Lục tổng của chúng tôi không có ở đây.
Chắc cô cũng biết quy tắc của ngài ấy, tốt hơn hết là cô nên ra bên ngoài đợi.
”
Với tích tình đại tiểu thư của Trần Mạn Mạn, sao có thể nghe lọt lời này, cô ta sải bước đi thẳng đến phòng nghỉ, giày cao gót phát ra tiếng kêu lộp cộp theo mỗi bước chân của cô ta.
Trong đầu Thời An bỗng nảy ra một kế hoạch, nhanh chóng chui xuống giường, cô muốn xem Trần Mạn Mạn muốn làm gì.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của tam trợ lí, Trần Mạn Mạn đẩy cửa bước vào, nhưng căn phòng trống rỗng, cô ta không thấy một bóng người nào ở đây cả.
Sau khi đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng cô ta chắc chắn rằng không có ai trong phòng này cả.
Tam trợ lý sợ tới mức chân mềm nhũn, chết rồi, cậu lạc mất con gái của Lục tổng rồi.
Trần Mạn Mạn khoanh tay trước ngực, ngẩng mặt uy hiếp tam trợ lý vẫn đang choáng váng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu là người mới tới nhỉ, tôi nói cho cậu biết, ba của tôi là Trần Uy, tôi chỉ cần một giây thôi cũng có thể khiến cho cậu mất đi công việc này, hiểu ý tôi chứ?”
Tam trợ lý đã chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng rằng mình sắp bị Lục tổng giết chết, thế nên làm sao cậu nghe lọt tai những lời này, chỉ ngờ nghệch gật đầu một cách ngu ngốc.
Trần Mạn Mạn nói tiếp: “Khi Thời Gia họp xong, đừng nói với anh ấy rằng tôi đang ở trong phòng nghỉ, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ.
”
Tam trợ lý vẫn không nghe lọt tai, trong đầu cậu hiện tại toàn là cái mặt lạnh lùng vô tình của Lục Thời Gia.
Đóng cửa phòng nghỉ lại, vẻ mặt Trần Mạn Mạn phơi phới nhìn cách bài trí trong phòng, cô ta ngồi xuống giường, đôi má ửng hồng tự hỏi có phải Lục Thời Gia luôn trần truồng ngủ trên chiếc giường này hay không, cô ta không kìm được nắm chặt lấy lớp chăn, cầm lòng không đậu ngâm nga tên Lục Thời Gia, “Thời Gia, anh có biết em thích anh nhiều như thế nào không…”
Thời An dưới gầm giường trợn trắng mắt, tự hỏi không biết Trần Mạn Mạn có thể ngu ngốc hơn một chút nữa không?
Như cô đã đoán, chỉ trong chốc lát Trần Mạn Mạn đã bắt đầu cởi quần áo của mình, cô ta đã chuẩn bị trước khi đến đây, lấy từ trong túi ra một bộ đồ lót gợi cảm, lớp vải nhỏ đến mức chỉ có thể che được ba chỗ cần che, sau khi mặc vào cô ta còn tự ngắm mình trước gương, không hổ danh là siêu mẫu, không ngừng tạo dáng khoe cơ thể.
Thời An dưới gầm giường bật cười thành tiếng, cô lấy điện thoại di động bật máy quay, định để lại bài học sâu sắc cho Siêu mẫu Trần, cảnh cáo cô ta không phải cứ cái giường nào cũng có thể nằm lên.
Về phần Tam trợ lý ở bên ngoài, chỉ số thông minh của cậu cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ, cậu vừa hướng dẫn cấp dưới kiểm tra giám sát, đồng thời gọi điện thoại cho Lục Thời Gia.
Buổi chiều Lục Thời Gia có một hoạt động nhỏ, lúc nhận được cuộc gọi thì hắn đang ở toà nhà tập đoàn, khi nghe được lời nói của Tam trợ lý, sắc mặt hắn tái mét, ra lệnh cho tài xế tăng tốc độ lái xe lên 180 km/h.
Hắn nhanh chóng gọi vào điện thoại của Thời An, nhưng không có ai nghe máy hết.
Tống Dương ở sau lưng chạy như bay lên lầu theo sếp nhà mình, Tam trợ lý vẻ mặt tái mét đang chờ ở cửa thang máy.
Lục Thời Gia không có thời gian để truy cứu trách nhiệm của cậu, hắn chân dài sải bước bước nhanh vào phòng nghỉ, kết qua chưa đi hai bước đã nghe thấy tiếng hét bén nhọn từ trong phòng nghỉ truyền ra.
Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, đập vào mắt của ba người đàn ông là hình ảnh Trần Mạn Mạn đang trong bộ đồ lót gợi cảm kéo lấy tóc Thời An, nhận thấy cơ thể trần truồng của mình đã bị ba người đàn ông nhìn thấy, tiếng hét kia bỗng chốc cao thêm vài nốt.
Thời An nhân cơ hội cứu lấy tóc của mình khỏi tay Trần Mạn Mạn, cô chạy đến bổ nhào vào trong ngực Lục Thời Gia, cố tình khóc lóc mách lẻo: “Ba, dì này đánh con!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...