Mắt Huyền Sang ngấn lệ :
- Mày chẳng hiểu gì cả, nó là người bạn thân duy nhất thân thiết thứ hai của tao sau mày . Nó là linh hồn, là quá khứ, là kỷ niệm, là hình bóng của cha mẹ tao . Mất nó làm sao tao vui cho được .
Thúy Diễm gật gù, cô vuốt tóc bạn :
- Ừ, cũng phải . Nhưng mà tao chẳng có lấy .
- Tao biết mà .
- Vậy làm sao nó mất được . Có ăn trộm vào nhà chăng ?
- Mày tưởng nó ngu hả ? Vào nhà mà không lấy gì, chỉ lấy quyển sổ rồi đi à ? Thật chẳng hiểu gì cả .
- Ôi trời ! Cách này cũng không xong, cách kia càng phi nghĩ, vậy tìm chứng cứ ở đâu ?
Huyền Sang nằm im lặng . Cô đang cố moi trí nhớ thử xem có tìm ra được đầu môi gì không . Gác tay lên trán vẻ thất vọng, cô nói :
- Nếu mất nó xem như cuộc đời tao cũng sắp mất đi ... ý nghĩ sống sẽ không còn kỳ vọng và ước mơ tắt lịm .
- Sang đừng suy nghĩ nông cạn mà, mọi chuyện sẽ từ từ sẽ có cách giải quyết .
Bỗng cô sự nhớ đến ngày hôm qua Mỹ Lệ có đến tìm cô và nằm nghỉ trên chiếc giường này . Nhưng mà Mỹ Lệ lấy quyển nhật ký đó làm gì, đâu có liên quan gì đến cô ấy ?
Mỹ Lệ là một cô gái nhà giầu, điều gì, thứ gì, vật gì cũng có, cần chi phải ăn cắp quyển sổ đã phai màu kia chứ . Thật vớ vẩn khi cô suýt đổ lỗi cho người ta .
Quay nhìn bạn đang trầm tư suy nghĩ, cô cảm thấy buồn, thật buồn . Học chung nhau từ cấp 2 nên tính tình của nhau cả hai đều hiểu rõ . Câu chuyện đau lòng của gia đình Huyền Sang, cô cũng biết . Cô thương bạn lắm, vì cô còn niềm vui niềm hạnh phúc bên người thân . Còn Huyền Sang một mình lẻ loi, đơn độc, tự sống ình, tự chăm sóc mình và mang nặng trên người niềm kỳ vọng của người quá cố .
Ngoài giờ học, giờ làm, Huyền Sang đều bỏ công ra làm rất nhiều món ăn . Cô rất thích bạn nấu ăn vì nó rất ngon, có thể ngon hơn nhà hàng nữa cơ đấy . Tối đến, cả hai ôn bài vở cho nhau rồi ai làm việc nấy . Cô thì viết thư cho bạn, gia đình hoặc vẽ linh tinh . Còn Huyền Sang, bên mình lúc đó là quyển nhật ký hơi đầy, không biết cô biết từ lúc nào mà đã hơn nửa quyển . Cũng rất tò mò, đã nhiều lần Thúy Diễm đã lén bạn lấy ra xem . Xem rồi, cô càng thương bạn hơn, thương cho số phận một người con gái phải chịu nhiều gian nan cực khổ đến thế .
Huyền Sang xem nó như là khúc ruột của mình . Luôn lấy nó ra lau chùi sạch sẽ và ôm hôn nó mỗi khi cảm xúc quay ngược trở về .
Giờ đây, quyển sổ không cánh mà bay khijén cho Huyền Sang cảm thấy cô đơn quá, cô tưởng chừng như mất đi một người thân vậy .- Diễm ơi ! Có điện thoại .
Bật đầu dậy, Huyền Sang đá vào chân bạn :
- Ê ! Có điện thoại kìa .
Thúy Diễm tuột nhanh xuống giường chạy bay ra cửa :
- Bồ tao gọi đấy . Hôm nay chắc tao không ăn cơm với mày đâu .
- Xì ! Tối nay mà về lục cơm là tao mắng cho đấy .
Đang chập chờn trong giấc ngủ thì cái vỗ tay mạnh của bạn làm Huyền Sang đổ quạu .
- Mày có điện thoại đấy . Tao đang ngủ mà .
Mặc cho sự tức giận của bạn, Thúy Diễm vẫn cười tới ngồi mép giường .
- Ê ! Tao có chỗ làm rồi . Người ta vừa gọi điện bảo ngày mai đi làm . Vậy là có tiền để xoay xở rồi .
Cơn giận nguôi nhanh chóng, cô vui vẻ cùng bạn .
- Hay quá ! Từ nay mày khỏi phải mượn tiền tao rồi .
- Hừ ! Thì ra mày vui mục đích là thế . Thật "mỏ nhọn" ... í quên ... nhỏ mọn .
Ôm vai bạn, Huyền Sang nịnh nọt :
- Thôi, đừng giận mà, tao chỉ nói chơi . Thật là vui khi tao với mày đều có việc làm .
- Ừ . Lúc đó cuộc sống sẽ khác hơn trước, tao sẽ mua xe chở mày đi chơi và giúp mày mua lại căn nhà .
Một nỗi buồn từ đâu len tới làm cho Huyền Sang cảm thấy khó chịu . Cô quay mặt đi để ngăng dòng nước mắt . Mua lại căn nhà ư ? Một điều ước quá xa vời . Có lẽ cả đời này cô không thể nào làm được .
Biết mình đã chạm đến nỗi đau của bạn, Thúy Diễm nhỏ giọng :
- Xin lỗi, tao không cố ý gợi lại chuyện cũ đâu, đừng giận nha .
- Đâu có gì, tao quen rồi . Ngày mai anh Vĩnh lại, tao nói ảnh chở mày đi làm . Buổi đầu tiêncầnphải tạo vẻ bề ngoài với người ta . Nếu không, sẽ khó mà làm lâu dài được ở cái đất thành phố này .
- Ôi, nhằm nhò gì ! Biết đâu tao đi xe đạp, gặp ông sếp ổng có lòng thương người mua cho tao xe đi làm rồi sao ?- Ừ . Hi hữu lắm, trăm người có phân nửa người .
- Xì ! Làm gì quá tệ vậy mày ! Trăm người thì phải có một hoặc hai chứ . Điển hình như là giám đốc của mày kìa, mua xe ày đi làm .
- Thôi đi mày ơi . Nói chuyện tào lao không .
- Làm quê nha ! Hổng tin, nhìn ra cửa xem .Huyền Sang đưa mắt nhìn ra ngoài . Thật vậy, Chí Vĩnh đang dắt một chiếc xe Quave màu xanh mới cáu cạnh đi vào .
Dựng xe ngoài cửa, anh đưa tay làm loa :
- Sang ơi ! Em có nhà không ?
Thúy Diễm bước nhanh ra :
- Chào anh Vĩnh . Hôm nay anh không đến công ty à ?
- Ối chà ! Thứ bảy mà em không cho anh nghỉ nữa . May mà em không làm thủ tướng, nếu không công nhân sẽ bãi công hết .
- Anh lại ngạo em .
- Có Huyền Sang ở nhà không em ?
Huyền Sang bước ra, mặt cô kém vui :
- Anh không ở nhà nghỉ, đi hoài vậy . Khi ngã xuống mới biết là giỏi chắc ?
Chí Vĩnh khoát tay :
- Anh mạnh như voi vậy em đừng lo . Nhưng mà có lỡ xui xẻo như lời em nói thì em sẽ là liều thuốc giúp anh mau chóng lành bệnh . Phải không tình yêu của anh ?
Thúy Diễm rùn vai :
- Eo ơi ! Tui phải chạy vào bếp thôi . Đứng đây một hồi chắc tui bị nhiễm từ trường quá .
Cô vừa khuất thì Chí Vĩnh đã áp sát Huyền Sang, anh "mi" nhanh vào má cô .
- Anh nhớ em quá ! Ngày mai là chủ nhật, không thấy em cả ngày chắc anh chết vì nhớ .
- Xạo vừa thôi ! Chủ nhật nào, tối cũng ép người ta đi ăn, riết rồi mập ú lù rồi đây này .
Nắm tay cô, anh thì thầm :
- Anh cũng yêu luôn cho dù em mập đến mấy trăm ký .
Liếc anh một cái rất sắc nhưng không kém phần yêu thương cô hỏi :
- Anh tìm em có việc gì không ?
Chí Vĩnh chìa tay qua chiếc xe .
- Theo lời anh hứa, hôm nay anh tặng em chiếc xe để có chân đi làm, đi giao hợp đồng xa tiện hơn .
Huyền Sang quay đi :
- Xin lỗi anh, món quà lớn quá em không dám nhận ... anh hiểu cho em ...
Chí Vĩnh nhăn mặt :
- Em lại nữa rồi, chẳng lẽ tình yêu của hai chúng ta không xứng đáng để em tin tưởng anh sao .
- Không phải vậy . Em rất cám ơn anh đã yêu thương và lo lắng cho em, em cảm thấy như thế là đủ lắm rồi, em không muốn anh phải vì em mà tốn hao nhiều đến thế .
- Em chưa thật sự hiểu anh, nghĩa là em chưa thật lòng yêu anh . Phải thế không ? Em là cô gái mà anh yêu thật lòng và muốn hy sinh tất cả thế mà ... em làm cho anh đau quá, tim anh sẽ tan nát, em có hiểu không ?
Cô khổ sở :- Em không muốn mọi người nhìn em bằng con mắt soi mói, lấy em làm câu chuyện thời sự để tuyên truyền cho những người xung quanh .
- Mặc họ ! Họ sống, họ nói là chuyện của ho, không liên quan gì đến chúng ta . Em biết sống và sống cho đúng với chính mình là được .
- Đâu có đơn giản như anh nghĩ . Nếu như thế thì mọi người sẽ được sống thanh bình rồi . Mặt trái của cuộc đời không ai mà lường trước được .
- Có đôi khi mình hãy tin vào một điều gì đó, lấy mục đích cần đạt đến làm lý tưởng cho cuộc sống . Em an tâm, mọi chuyện sẽ không có gì quá đáng để em phải buồn khổ đâu .
- Cảm ơn anh đã hiểu và an ủi em . Nhưng thú thật, em không dám nhận nó, vì nó mà em có cảm giác sẽ không an tâm .
Chí Vĩnh ôm lấy vai cô, môi anh mơn man trên tóc :
- Em yêu ! Chẳng lẽ những bí quyết anh dạy em khi ấy em không nhớ hay sao ? Em đã rành lắm rồi cơ mà . Chấp nhận nhé, đừng làm anh phải buồn phải thất vọng . Anh cũng không muốn người yêu của mình thua sút với bè bạn .
Lời nói của anh sao mà chân thành tha thiết quá, cô cảm thấy trào dâng một cảm xúc yêu thương dạt dào . Tại sao anh phải lo lắng cho cô ? Anh là một người yêu đúng nghĩa và rất lý tưởng .
- Nha em ? Nếu em chưa thấp nhận được thì xem như anh ượn tiền mua vậy, anh sẽ trừ vào mức lương hàng tháng của em .
Cô không biết nói gì, im lặng và xúc động . Ở yên trong vòng tay anh cô thấy ấm áp lạ thường . Cô cần che chở, cô yếu đuối quá .
Đột nhiên cô rơi nước mắt, một nỗi buồn từ đâu xâm nhập bao trùm lấy cô . Cô níu chặt tay anh, cố gắng cảm nhận hơi thở của anh gần bên cô ... nhưng lạc lõng ... và trống vắng quá .
Kể từ lúc mà cái "chuyện ấy" xảy ra, lúc nào gặp anh, Bích Tiên cũng đỏ mặt và tìm cách lẩn tránh . Anh đã cố gắng tạo cơ hội để hai người thân thiện lại nhưng vô vọng, cô luôn viện đủ lý do, đủ mọi chuyện để làm đảo lộn cuộc nói chuyện đang nghiêm túc .
Như thường lệ, hôm nay anh thức rất sớm, sẵn sàng với áo thun, quần sọt và đôi giày chạy thể dục, anh phóng nhanh xuống thang lầu .
Đứng trước cửa làm vài động tác để nóng người, anh mới bắt đầu chạy . Đã đoán trước được cô sẽ theo đuôi anh để tập thể dục nơi Hồ Xuân Hương nên anh gia tăng tốc độ, chỉ một lúc sau anh đã bỏ cô mất hút ở phía sau . Gặp ngay cô bạn mới quen hôm kia, anh đưa tay .
- Chào Tuyết . Em thức trễ vậy ?
- Không biết ai thức trễ à ! Hẹn người ta chạy chung mà giờ này mới tới .
Bảo Khanh bật cười :
- Xin lỗi, tại lúc sáng này ngủ ngon quá nên tắt luôn đồng hồ reo .
Tuyết lúc lắc bím tóc :
- Anh trông em hôm nay thế nào ?
- Ra dáng một tiểu thư sang trọng đi pinic đấy .
- Anh lại ngạo em .
Cô đề nghị:
- Hay chúng ta ghé dùng sữa nóng đi anh .
- Ờ ... ừ ... cũng được .
Vừa bước vào quán thì anh thấy dáng Bích Tiên chạy qua . Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, anh đề nghị với Tuyết :
- Khoan đã ! Hay là anh với em thi xem, ai chạy nhanh đến hồ truớc nè . Ai thua, người đó sẽ trả tiền, chịu hông .
- Sợ anh hả, chạy thì chạy !
Dù biết rằng mình sẽ thua anh nhưng cô vẫn nói thế, vì lúc nào anh cũng giành trả tiền cả . Thích thật, một mẫu người đàn ông ga- lăng đẹp trai rất được "ưa chuộng" đây .
Vượt qua mặt Bích Tiên, anh giảm tốc độ chạy song song với Tuyết .
- Thế nào, em thấy mệt chưa ? Còn đủ khả năng để thi tiếp không ?
- Hừm ! Anh cứ chờ xem, em sẽ thắng lúc chung cuộc .
Liếc về phía Bích Tiên một cái, anh bật cười :
- Thế à ! Vậy lúc đó đừng xỉu nhé, mất công anh phải xuống hồ để vớt em lên .
Đưa tay cấu vào hông anh, Tuyết hét :
- Dám ngạo em hả !
Bảo Khanh cười vang bỏ chạy trước ... để lại trong lòng người chạy thứ ba một nỗi ghen tức và chua xót dâng trào .- Anh độc ác quá !
Đưa tay quẹt mồ hôi, anh đẩy cổng bước vào . Cởi phăng cái áo thun ướt đẫm trên người, anh thở ra :
- Xem chừng sắp có bão rồi đây .
Bước vào nhà anh đã thấy đôi giày thể thao mà anh mua cho cô nằm ngổn ngang nơi phòng khách, cái nón đội đầu màu trắng tinh khôi của anh đã nhuộm thẫm một màu đen thùi . Chưa hết, cái áo thung hiệu Nike mà anh thích nhất đã mất một tay nằm vắt vẻo trên ghế .
Lắc đầu, anh mỉm cười:
- Đúng là trẻ con có khác, vậy mà trốn tránh tình yêu của anh .
Từng bước lên bậc thang, anh cố gắng đi rất nhẹ, vì anh linh cảm rằng phòng của anh đang bị chiếm ngự .
Thật thế, vừa đến cửa phòng anh đã nghe tiếng lộp cộp của vật dụng rơi xuống nền và tiếng nguyền rủa thầm thì :
- Đáng ghét ! Hừm, thật đáng ghét . Cầu cho hắn chết quách đi .
Xoay nhẹ nắm cửa, anh bước vào . Cảnh tưởng trước mặt làm anh muốn ngã ngửa . Cả căn phòng đều bị lục tung cả lên gối, chăn, nệm, sách vở, bàn ghế n ằm mỗi thứ một góc, cả con thú nhồi bông mà Tuyết tặng cho anh hôm qua cũng bị móc hai mắt đâu mất tiêu .
Quá đáng hơn, hình trong kiếng của anh chụp chung với cô lúc trước cũng bị xé đôi .
Cố ngăn cơn giận, anh bước nhanh về phía cô . Vẫn chưa hay biết, Bích Tiên vẫn tiếp tục đấm tay vào con thú nhồi bông .
- Cho mày chết ! Cho mày chết ! Đồ sở khanh, đồ lừa đảo ! Tiếc rằng tao chưa xé xác mày ra . Hừ !
Vừa giận vừa tức cười, anh hét :
- Thôi đủ rồi ! Cô làm cái trò gì vậy ? Phòng, đồ đạc của tôi, cô lục tung như thế là sao ?Giật nảy cả mình, cô đưa tay chặn ngực mắt chớp chớp rướm lệ nhìn anh . Nhưng chỉ một phút sau, cô đã cong môi lên cãi :- Tui thích làm thế thì sao ? Bất quá anh đánh tui trừ, hay là đuổi tui đi .
- Cô tưởng tôi không dám à ?
Ngấn lệ trào ra, cô tủi buồn cho thân phận . Cả lời nói cũng dữ hơn trước và tiếng "em" cũng đã đổi thành tiếng "cô" chua chát .
- Tui biết mà, anh rất muốn đuổi tui . Ghét tui vì cô ấy chứ gì ? Hu ... hu ... Tui sẽ hỏng đi đâu hết á ! Tui ở đây, ở đây, xem ông làm gì tui .
Giơ nắm đấm trước mặt cô, anh nghiến răng làm mặt ngầu :
- Hừ ! Tiếc rằng tôi không nỡ cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ăn trầu . Cô hãy cút khỏi phòng tôi ngay, trước khi tôi chưa phát điên lên .
Cầm nửa tấm hình của cô lên, cô xé toạc ra làm hai .
- Tui sẽ đi, nhưng hổng phải bây giờ .
Cử chỉ của cô làm Bảo Khanh nóng mặt, anh xô mạnh cô ngã lên giường:
- Ai cho cô làm vậy, hả ? Ai cho cô xé nó ?
Anh giơ tay lên định tát vào mặt cô, nhưng anh kịp dừng lại ... Trời ơi ! Mình đang làm gì thế này ?
Bích Tiên hất mặt lên, cô chua chát :
- Ông đánh đi ! Hình của tôi, tôi xé, mắc mớ gì đến ôn g?- Tôi cấm cô ! Đó là người con gái tôi yêu . Tôi không cho phép cô làm như vậy .
- Bây giờ ông đã hết yêu cô ấy rồi, đừng nói lại chuyện quá khứ đó nữa !
- Cô ...- Ông hãy đi mà vui vẻ với người con gái khác . Cô ấy sẽ chẳng yêu ông đâu . Vì lúc trước cô ấy mù quáng quá thôi .
Bảo Khanh hừ mạnh :
- Được . Nếu cô ấy muốn thế, tôi không sợ gì cả . Cần gì phải gây đau khổ ình, tìm kiếm tình yêu mới đích thật hơn nhiều .
- Đúng đó . Nếu không, ông sẽ chết bất đắc kỳ tử .
- Chuyện đó cô khỏi phải lo . Chỉ cần tôi sống chung với người tôi yêu một phút một giây là đủ thỏa nguyện rồi . Bây giờ tôi cần tắm rửa thay đồ đi chơi, cô ra ngoài đi .
- Không .
Liếc nhìn cô, anh mỉm cười cho hai tay lên lưng quần .- Vậy cũng được . Nếu cô thấy tiện .
Bật nhanh dậy, cô ôm mặt lao ra cửa .
- Ông ... ông quá trơ trẽn mà .Vừa xếp áo vào va- li, Bích Tiên vừa giọt ngắn giọt dài . Cô kể lể với thím Năm:
- Hu ... hu ... Con phải đi thôi thím à . Con không thể nào mà ở lại đây được nữa . Càng ngày, con càng cảm thấy mình là người xa lạ . Anh ta xem con như một lọ hoa chưng cho đẹp, hoặc là một con rối đế giật dây .
Thím Năm vừa lấy áo trong tủ ra giúp cô, vừa lưỡng lự phân vân . Thím cố làm rất chậm để chú Năm dưới phòng khách có thể liên lạc được với Bảo Khanh .
- Con có suy nghĩ kỹ chưa ? Cậu chủ có cho phép hay không ?
- Hừ ! Anh ta lấy quyền gì mà cho phép hay không cho phép ? Con đi là quyền của con .
- Nhưng mà cậu chủ nói ...
- Hắn nói gì mặc hắn . Hắn dám cản con, con nhảy lầu .
Thấy Bích Tiên quá xúc động, thím Năm nhỏ giọng :
- Ừ ... ừ ... đúng rồi, đúng rồi . Bây giờ con xếp đồ sẵn đi ... rồi xuống dùng cơm với thím ha ? Sau đó, thím nhờ chún Năm đưa con đi .
- Con tự đi được rồi .
- Bậy nữa ! Con đi một mình thím hổng an tâm đâu ... Vậy nha thím xuống làm cơm đây .
Bích Tiên gật đầu :
- Vâng ... con xếp đồ xong sẽ xuống phụ thím .
Thím Năm đi nhanh xuống phòng khách, kéo tay chú Năm đang đứng nơi cửa :- Sao rồi ông, có liên lạc được cậu chủ chưa ?
- Cậu chủ đã tắt máy rồi thì phải .
- Tính sao đây ông ?
Chú Năm vỗ vào vai vợ:
- Đừng lo bà ạ, mọi chuyện tùy vào duyên phận mà thôi, cưỡng cầu sẽ tạo sự rạn nứt trong hạnh phúc .
Sau khi dùng cơm xong buổi cơm "cuối cùng", Bích Tiên phóng ngay lên phòng, nhưng cô lại không vào phòng mình mà lọt vào phòng của Bảo Khanh .
Thật lòng, cô muốn nhìn lại lần cuối căn phòng nhỏ của mình, căn phòng mà Bảo Khanh đã cho cô ở khi dẫn cô lên đây . Nó vẫn còn nguyên vẹn, không thay đổi hay chuyển dời một vật gì .
Một chiếc giường nệm thơm tho mềm mại từng là nơi cho cô ru mình êm đềm trong giấc ngủ . Cô nhẹ nhàng ngồi xuống và nhắm mắt ... Tại sao cô lại rời xa nó, rời xa tình thương của anh ? Cô quá ngốc phải không ? Cô ganh tị với quá khứ, hay là không chấp nhận tình yêu của quá khứ . Anh vẫn yêu cô như ngày nào mà, sao cô phải lẩn tránh ? Cô có mất đi trí nhớ thật không ? Sao cô lại thấy anh thân thiết với cô như thế ... Cô đã yêu anh, yêu bằng tình yêu mãnh liệt . Cô muốn anh luôn quan tâm và yêu thương cô, nhưng anh lại thờ ơ chỉ nói tình yêu trên đầu môi chót lưỡi . Bỏ cô một mình hiu quạnh, không một cú điện thoại để hỏi thăm ... Cũng là lỗi ở cô một phần . Tại cô "chảnh" không thèm nghe điện thoại, để nỗi nhó xen vào trong giấc ngủ .
Không còn thời gian, cô quay nhìn con thú nhồi bông và chiếc đồng hồ reo hình con ếch nằm trên bàn . Cô lưỡng lự, cuối cùng cô đã gom hết hai món cho vào túi xốp .
Bước nhanh ra ngoài, cô đưa mắt nhìn lại "bãi chiếc trường" mình gây ra lúc nãy ... Một sự hối hận bao phủ lấy cô . Cô không nên làm thế, cô đã chạm đến lòng tự trọng của anh .
Đặt túi xốp lên bàn, cô bắt đầu dọn dẹp . Xem như đây là lần cuối cô giúp anh làm một việc tốt cho lòng bớt day dứt .
Chỉ một loáng sau, căn phòng đã trở lại như cũ ... chỉ duy nhất cái bàn bằng gồ hơi nặng là cô chưa nhấc nổi lên . Ngồi nghỉ mệt nhìn nó, cô mỉm cười tự nghĩ : "Ái chà ! Sức mạnh nào mà mình lại xô nổi chiếc bàn này lúc nãy nhỉ ? " Cô đỏ mặt: "Phải nói con gái ghen thật ghê gớm".
Bật dậy cô mím môi:
- Làm nhanh thôi .
Hít vào một hơi thật sâu, cô cố sức lật nó lên . Bỗng nhiên cô thấy nó nhẹ hẳn và bên má cô một làn hơi nóng thổi phà vào mặt .
Cô hoảng hốt buông tay ngã chúi, theo đà Bảo Khanh cũng ngã theo . Anh vòng tay ôm lấy cô lăn né khỏi chiếc bàn . Tiếng "rầm" chát chúa vang lên . Bích Tiên nhắm mắt:
- Á ...
Bảo Khanh siết chặt cô:
- Không sao ... có anh đây .
Bích Tiên khóc oà lên . Cô vừa giận, vừa tủi thân, vừa vui sướng được anh lo lắng ... Cô khóc thật lớn, thật lớn, cô muốn xóa tan đi bao uất ức .
Anh đưa tay lau những giọt nước mắt của cô, giọng anh nồng nàn và êm ái :
- Em ngốc lắm, sống trong hạnh phúc và tình yêu của anh không muốn, muốn tự đầy đọa mình .
Anh hôn lên vầng trán bướng bỉnh của cô . Cô ngưng khóc nhìn anh, bao hờn ghen tức tối trốn chạy đâu mất . Với bản tính tự ái, cô vẫn ngoan cố tạo ình một vỏ bọc, giơ tay định tát vào mặt anh, cô bậm môi trợn mắt .
- Ông ... trơ trẽn .
Bảo Khanh đánh liều, anh quyết tâm tìm lại tình yêu lần cuối .
- Anh chỉ trơ trẽn với một mình em thôi, còn với các cô khác không có đâu .
Nhanh như chớp, môi cô đã bị môi anh chiếm ngự . Nụ hôn nồng nàn chất chứa tất cả tình yêu của anh dành cho cô dài cô tận, dài đến lúc mà nỗi đam mê cháy bỏng đã mời được thần tình ái đến . Vòng tay của anh siết lấy chiếc eo thon thả của cô ... vòng tay của cô thì câu lấy cổ anh, chất men tình yêu được chia đầy cho cả hai .
Anh rời môi cô, anh nói trong hơi thở dồn dập và con tim đang thôi thúc :
- Anh yêu em, yêu hơn chính bản thân anh . Em đừng làm khổ anh có được không ?
im lặng, cô đang nhìn vào mắt anh như để tìm kiếm sự giả dối trong đó .
- Bích Tiên ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...