*Đằng Thụ Lũng: gò cây mây
Bộ trang phục kịch hoa cổ màu đỏ sẫm được được trải phẳng phiu giữa Chiêm Đài và Phương Lam, giống như mặt hồ không gợn sóng.
Gió lạnh dần dần nổi lên, lay động mặt nước yên ả.
Chiếc váy gợn lên từng nếp nhăn, như từng gợn sóng dập dờn trên mặt nước đỏ tươi.
Những hình thêu cứng nhắc ban đầu đang bập bềnh trong từng gợn sóng này, và dần dần trở nên sống động như thật.
Chiêm Đài nhìn không chớp mắt vào bộ trang phục.
Trong lúc ngẩn ngơ, cậu có ảo giác mặt hồ gợn sóng trên chiếc váy như thể máu tươi đang từ từ lan ra theo những hình thêu trên lớp váy, rồi lấp đầy cả bộ trang phục từng chút một.
Cậu cũng là một người hiểu rộng biết nhiều, nhưng một thoáng lơ đễnh này vẫn khiến cậu thấy lạnh sống lưng.
Thế là cậu véo mạnh vào đùi mình một cái để tỉnh táo lại.
Chiêm Đài lo Phương Lam sợ hãi, bèn ngẩng đầu nhìn cô.
Nhưng cô vẫn thản nhiên nhìn chiếc váy đỏ, trông không có gì là đang hoảng hốt.
Phương Lam nhận ra ánh mắt của Chiêm Đài.
Cô nhìn lại cậu, khẽ hếch cằm, còn duỗi ngón tay ra định chạm vào bộ trang phục đang lan sắc máu.
Khi đầu ngón tay cô còn cách chiếc váy một khoảng, tiếng ngâm nga vẫn luôn vấn vít bên tai hai người đột nhiên im bặt.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bầu không khí đông cứng, yên tĩnh đến độ dường như nghe thấy được cả tiếng cây kim rơi xuống đất.
Chiếc đũa cắm trên đống gạo khẽ run lên, Chiêm Đài nhanh nhẹn ấn nó lại, tay trái nhanh chóng rút ra một lá bùa, đoạn miết ngón tay tạo lửa, đốt cháy lá bùa, sau đó dứt khoát vung lên trời.
Tro bùa rơi lả tả tựa như những con bướm đen xòe cánh trên không trung, cánh bướm bị vỡ thành hàng chục mảnh, nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ.
Phương Lam cầm thanh kiếm gỗ đào không biết lấy từ đâu, trên mặt cũng dính chút tro bùa.
Cô bắt chước Chiêm Đài, đưa tay che lên mu bàn tay của cậu, giúp cậu giữ chặt chiếc chậu gốm ‘bói gạo’.
Hai người tập trung toàn bộ sự chú ý vào chiếc chậu gốm đang bị âm khí rung lắc, mà không mảy may để ý đến bấc đèn màu trắng của vạc Hỏa Minh đang khẽ lay động trên sân khấu dần dần nổi gió tanh.
“Thế nào?” Phương Lam nhẹ giọng hỏi Chiêm Đài.
Khi đũa âm dương đã không rung lên nữa, cô rút tay về.
Chiêm Đài chỉ cảm thấy nơi ngón tay cô đã chạm vào đang nóng ran, liền vội vàng rút tay lại theo cô.
Lòng hơi hồi hộp, cậu nói: “Hiện vẫn chưa nói rõ được rốt cuộc là thứ gì.
Tiếc rằng tôi không có chuông dẫn hồn ở đây, bằng không có thể thử xem sao.”
Rạp hát im phăng phắc, giống hệt trạm xe buýt tối hôm đó.
Tiếng ve kêu đêm hè, tiếng người qua lại trên đường, tiếng huyên náo của hàng quán ở tầng dưới đã biến mất hẳn, trên sân khấu dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người họ.
Lòng bàn tay Chiêm Đài đã đổ mồ hôi, nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm.
Cửa sổ hai bên sân khấu đã cũ nát, lớp sơn màu vàng đất bên ngoài đã bị bong tróc một mảng lớn, lộ ra khung sắt màu đen.
Hai bên cửa sổ là những tấm rèm màu đỏ thẫm vừa dày vừa nặng đang lay động bởi từng trận gió âm không biết đến từ đâu, cứ như có yêu quái nấp đằng sau sẽ nhảy ra ngay tức thì.
Chiêm Đài hoàn toàn bị thu hút bởi tấm rèm cửa sổ.
Vạc Minh Hỏa khẽ rung lên phát ra tiếng động rất nhẹ, nhưng trong sự im ắng rợn người này lại vô cùng rõ nét.
Chiêm Đài dời ánh mắt khỏi bên cửa sổ thì nhìn thấy bấc đèn giữa vạc Hỏa Minh như đang bị móng tay sắc nhọn bóp mạnh, ánh sáng trắng ra sức giãy giụa, song vẫn nhanh chóng tắt lịm ở giây tiếp theo.
Bóng tối bất ngờ giống như tấm màn nhanh chóng phủ xuống, Chiêm Đài vô thức giơ tay phải ra, định túm lấy cánh tay Phương Lam.
Có điều, lại túm phải không khí.
Phương Lam không có ở bên cạnh cậu.
Chiêm Đài cắn răng, tay trái rút cây đũa âm dương ra khỏi đống gạo nếp, chấm đầu đũa vào sáp nến rồi chà mạnh vào tấm vải da rắn quấn trên eo.
Tấm da rắn có phủ lớp bột phốt pho mỏng màu đỏ, khi đầu đũa cọ vào lớp da, ngọn lửa màu xanh nhạt liền bùng lên trong nháy mắt.
Ngọn lửa mang đến ánh sáng chốc lát, trước mặt Chiêm Đài không có một bóng người, pháp khí vẫn bên cạnh, nhưng bộ trang phục kịch hoa cổ thì đã biến mất.
“Đi thôi í a, đi thôi, đi thôi, đi thôi í a!”
Tiếng hát lại vang lên, như đang từ xa chầm chậm bước tới.
Ánh sáng trên đầu đũa có hạn, chỉ có thể nhìn rõ trong vòng 1 mét trước mặt.
Chiêm Đài nắm chặt kiếm gỗ đào, đồng thời vểnh tai nghe ngóng, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, ánh đèn sáng lên.
Không phải ánh sáng trắng của vạc Minh Hỏa, mà là ngọn đèn màu cam trên sân khấu.
Phương Lam đang đứng trên sân khấu, hai tay giữ chặt công tắc điện với nét mặt căng thẳng.
Khi thấy Chiêm Đài nhìn sang bên này, cô đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho cậu giữ im lặng.
Nhìn theo ánh mắt Phương Lam, Chiêm Đài liền thấy bộ trang phục kịch hoa cổ vừa nãy để trước mặt hai người đã bị đặt giữa sân khấu từ khi nào không hay.
Không, không phải là ‘đặt’.
Đồng tử của Chiêm Đài hơi giãn ra, cậu cắn chặt răng để ngăn mình không phát ra tiếng kêu.
Bộ váy màu đỏ tươi đang ‘đứng’ dưới ánh đèn màu cam.
Rõ ràng là bên trong bộ trang phục trống không, tay áo và tà váy lơ lửng giữa không trung, như thể có một bóng người vô hình đang mặc nó.
Chỗ bả vai khẽ run lên, ống tay áo giơ lên trong không khí, giống như bàn tay phải đang cầm một cây quạt vậy.
Tà váy cũng đu đưa, cứ mỗi ba bước lại lùi một bước.
Dáng người uyển chuyển lả lướt, đong đưa theo nhịp trống và phách nhạc.
Một người vô hình đang mặc bộ trang phục kịch hoa cổ và hát khúc ‘Lưu Hải đốn củi’.
Tất cả những nơi tà váy quét qua đều kéo theo một vệt máu dài ngoằn ngoèo trên sân khấu, chẳng khác gì con trăn dữ tợn.
Những vệt máu vương vãi trên sàn giống như đàn kiến, đang dần dần tụ lại một chỗ, từng giọt từng giọt ngưng tụ, cuối cùng tạo thành bông hoa đỗ quyên đỏ thắm phía dưới bộ trang phục.
Đóa hoa này y hệt đóa hoa đã xuất hiện trên xe buýt.
Phương Lam nhìn chăm chăm vào bộ trang phục giữa sân khấu đến quên mình, nhưng Chiêm Đài đã dần dần bình tĩnh lại và ngồi xổm xuống.
Động tác của cậu nhẹ nhàng chậm rãi, như thể sợ quấy rầy đến bộ váy đang đắm chìm trong khúc ‘Lưu Hải đốn củi’.
Tiếp đến, cậu chầm chậm thò tay vào trong ba lô lấy huyên Bạch Cốt ra.
Thứ mà họ gặp phải lần này không phải là ma quỷ hay yêu quái
Mà là tà khí.
Vong mặc đồ, phủ tấm vải liệm - vong phủ vải liệm.
Vong phủ vải liệm chỉ phát ra âm thanh, không có thực thể.
Muốn giải quyết loại vong này thì rất đơn giản, trong tay cậu đang có sẵn một thứ, chính là huyên Bạch Cốt - pháp khí linh thiêng của Âm Sơn Thập Phương.
Huyên là loại nhạc cụ cổ phổ biến ở khu vực Cam Túc, Thiểm Tây.
Những loại thường được bày bán trên thị trường đều được làm từ gốm hoặc tre, nhưng huyên Bạch Cốt được làm bằng xương người, âm khí nặng, pháp lực mạnh mẽ, vừa có thể trừ ác quỷ vừa có thể gây ảo giác.
Pháp khí này hiểm ở chỗ gây ảo giác, chỉ cần khẽ thổi lên là có thể tạo ra ảo cảnh, nhưng lại đánh bại kẻ địch dễ như bỡn.
Chiêm Đài không hay dùng đến huyên Bạch Cốt, bình thường vẫn cất nó trong tráp, sợ để bại lộ thân phận, càng không dám khoe ai.
Giờ là lúc cấp bách, muốn trừ ác quỷ thì chỉ có thể thổi huyên Bạch Cốt.
Tuy nhiên, không biết Phương Lam có ứng phó được với ảo cảnh mà huyên Bạch Cốt tạo ra hay không.
Chiêm Đài do dự vài giây, còn chưa kịp thông báo cho Phương Lam thì trông thấy động tác của ác quỷ trên sân khấu càng trôi chảy.
Cậu đành phải đưa mắt ra hiệu từ xa cho cô, hi vọng cô sẽ đề phòng trước.
Chiêm Đài nâng tay trái lên, đưa huyên Bạch Cốt đến bên miệng và thổi.
Giai điệu trầm lắng xa xăm, như dòng sông cuồn cuộn sóng, như ánh chiều tà le lói.
Tiếng huyên âu sầu mênh mang lập tức lấn át tiếng ngâm nga khúc tình ca não nề dai dẳng.
Giữa sân khấu vắng lặng chỉ có tiếng huyên chui vào tai, chạy thẳng vào lòng.
Không còn âm nhạc, điệu múa của vong phủ vải liệm liền trở nên lộn xộn.
Tiếng huyên như mũi kiếm đâm xuyên qua bộ trang phục kịch cổ hoa, chiếc váy đỏ tươi lỗ chỗ những chấm sáng.
Chẳng mấy chốc, nó rơi xuống sân khấu hệt quả bóng bị xì hơi, không còn động tĩnh nào nữa.
Chiêm Đài thở phào quay đầu lại liền thấy Phương Lam đã ngã sấp mặt xuống bên cạnh công tắc đèn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...