Tiếng ca đột nhiên bị tiếng hít thở khác xen vào, hẳn là có quản lí kênh nào đó mở nhầm mic, cũng vừa lúc Quý Thâm Ngạn hát xong một bài.
Trên mic không có ai nói, đợt một lúc lâu, chợt…
“Alo? Alo?” Đầu tiên là thanh âm thử mic, sau đó có người nhỏ giọng lầm bầm: “Cái máy tính này sao vậy, tự lên mic không thể nào điều khiển được!”
Vừa nghe giọng đã biết ngay là ai!
“Là Thủy Mạt.”
“Tôi đã nói thần tượng nhất định sẽ xuất hiện mà, quả nhiên không đợi tặng hoa đã lên cảm tạ!”
…
“Hóa ra là chưa hỏng.” Thủy Mạt thấy được bình luận trên màn hình, nói tiếp: “Hôm nay chỉ bớt thời gian vội vàng tới chúc mừng sinh nhật Thâm Thủy mà thôi. Thâm Thủy, sinh nhật vui vẻ.”
Giọng điệu ôn nhu, ngọt ngào chết người.
Tuy rằng đã xác định Thâm Thủy ngoài đời có người yêu, nhưng không thể nào ngăn cản được mọi người tiếp tục YY vô hạn trong thế giới ảo.
“Chúc mừng CP ngoài đời của Thủy Mạt hạnh phúc QAQ”
“Chúng em vĩnh viễn không tốt nghiệp QAQ”
“Đáng ghét, mở ca hội ăn mừng sao lại làm tui thương cảm như vậy chứ QAQ”
Quý Thâm Ngạn thấy mọi người điên cuồng đăng bình luận về anh và Thủy Mạt, đưa mắt sang nhìn Ngô Hi, xoa xoa mũi giấu vẻ xấu hổ. Thực ra anh nghĩ nhiều rồi, Ngô Hi đâu thèm để ý tới mấy chuyện này. CP vốn chỉ là do fan kịch YY mà ra, cậu biết rõ ngoài đời Thủy Mạt với Kỳ Dương là một đôi.
“Cảm ơn, thân thể cậu thế nào rồi?”
“Ừm vài ngày nữa có thể xuất viện.”
Bởi vì chuyện Thủy Mạt bị tai nạn xe không tiết lộ trong giới võng phối, vậy nên họ trò chuyện như vậy, mọi người cũng chỉ tưởng là đang quan tâm hỏi han nhau cùng chúc sức khỏe.
Tâm tình của Thủy Mạt có vẻ như không tệ, không giống một người đang nằm viện chút nào, nói chuyện từng câu từng câu rất vui vẻ. Thâm Thủy dù bị cậu cắt lời cũng không sao, có đôi khi, người nghe sẽ thấy thích thú với những lời đối thoại bình dị như vậy.
“Tôi lại báo một tin tốt nữa, tôi cùng người kia đã come out thành công rồi, ha ha ha.”
Ngô Hi cảm thấy chút kinh ngạc, chỉ không ngờ Kỳ Dương hành động nhanh như vậy, còn tưởng rằng cậu ta sẽ đợi tới khi thân thể của Thủy Mạt khỏe lên mới tính tiếp.
Đó tuyệt đối là tin nóng, nhất là khi người ta tự mình nói ra.
“Tôi nghĩ tôi phải tốt nghiệp rồi QAQ”
“Come out thành công là hạnh phúc nhất!”
…
Thâm Thủy hỏi: “Cậu đắc ý ghê nhỉ.”
Thủy Mạt thật đúng là tự đắc vô cùng, còn chuyện gì hài lòng hơn việc được ba mẹ của người yêu tiếp nhận, “Cậu cùng Tây Vô vừa rồi còn ngọt ngào như vậy, với tư cách là CP cũ của cậu, tôi đương nhiên không thể lạc hậu rồi.”
“Mạt tiểu thụ làm sao đấu lại được với Thâm Thủy, mau lôi tiểu công nhà anh ra đây đi.”
Có người đăng thế.
Cứ như là cảm nhận được lời kêu gọi của các cô gái, Kỳ Dương đúng lúc vừa từ bên ngoài trở về.
Thủy Mạt nghe được tiếng anh, nhưng chưa kịp phản ứng, giọng nói đàn ông đã lọt vào mic, bị người ta nghe được. Kỳ Dương không hòa nhã, dồn dập nói: “Không phải em đã nói sẽ ngủ ngay sao? Xem ra quả nhiên anh không nên đồng ý mang máy tính của em tới đây.”
Thủy Mạt vội vàng giải thích: “Ngày hôm nay là ca hội sinh nhật của Thâm Thủy, em chỉ muốn tới chúc mừng một chút. Dương Dương, anh cho em chơi nửa tiếng đi mà.” Thủy Mạt biết đối phó với Kỳ Dương chỉ cần giả bộ yếu đuối làm nũng là được, huống chi lúc này cậu đang là bệnh nhân.
Kỳ Dương thở dài: “Được rồi, chỉ nửa tiếng thôi đấy.”
“Ừ ừ.” Thủy Mạt vội vàng gật đầu ra dáng bé ngoan.
Thủy Mạt chậm rãi thở ra, cảm thấy thật may mắn. Thực ra từ lâu cậu đã ngứa tay muốn nghịch máy tính, may mà Thâm Thủy mở ca hội tạo lý do cho cậu.
“Nghe được rồi, nghe được rồi, thanh âm thật quá hay.”
“Sủng nịch công đáng yêu nhất o(*////▽////*)q”
“Tiếng thở dài vừa rồi là sao?”
“↑Đừng lo lắng, có ghi âm rồi!”
Thủy Mạt ho khan một tiếng giữ bình tĩnh, “Chúng tôi đang ở trong bệnh viện, sợ ảnh hưởng tới bệnh nhân khác nên sẽ không hát. Thâm Thủy, cậu tiếp tục hát đi.”
Sau đó cậu liền tắt mic.
Thực ra Thủy Mạt có dự định hát, nhưng bị Kỳ Dương liếc mắt, hiểu rằng anh không đồng ý, cậu đành phải thôi.
Kỳ Dương ngồi ở đối diện, Thủy Mạt mở loa YY, di chuột vào nhóm tổ kịch.
Người bệnh – Thủy Mạt: Các bạn trẻ, nhớ tui hơm ㄟ(▔, ▔)ㄏ
Người bệnh – Thủy Mạt: Tôi đi vắng, ai đổi tên của tôi thành như vậy thế? Tuy rằng tôi không còn phối vai chủ dịch, không còn giá trị lợi dụng, nhưng các cô cũng không thể đổi một cái tên xấu xí như thế cho tôi chứ.
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Cậu không cảm thấy cái tên này càng tôn lên vẻ đẹp mềm yếu quyến rũ của cậu sao~ *cười gian*
Người bệnh – Thủy Mạt: Lâu lắm không gặp, em gái Bào Bào nhanh nhẹn dũng mãnh lên nhiều nhỉ, ai da~ ╮(╯▽╰)╭
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Thấy cậu đáng khinh như thế, tôi không cần an ủi nữa.
Đạo diễn – Lam Sắt: Thủy Mạt không sao chứ *chớp mắt*
Người bệnh – Thủy Mạt: Không sao rồi, ôm đạo diễn *ôm* (cuối cùng cũng có một người bình thường)
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Đạo diễn, mau tới YY pia thụ nào ←_←
Đạo diễn – Lam Sắt: OK~ Mạt tiểu thụ, tôi lặn đây.
Người bệnh – Thủy Mạt: Đừng mà ∑(っ°Д°;)っ
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Mạt tiểu thụ ngoan, đi tìm tiểu công nhà cậu chơi đi, meo~
Người bệnh – Thủy Mạt: ╭(╯^╰)╮ Tôi đi!
Quả nhiên Thủy Mạt nói xong liền không có động tĩnh gì nữa. Thực ra là hiệu lực của thuốc đã phát huy khiên cậu mệt mỏi, trực tiếp tắt máy chặn thanh âm ca hội, ngã đầu xuống giường ngủ luôn.
Kỳ Dương bất đắc dĩ yêu chiều lắc đầu, đứng dậy đi tới giúp cậu giắt chăn, sau đó về chỗ ngồi tiếp tục đọc sách giết thời gian, thỉnh thoảng lại ngắm nghía gương mặt say ngủ đáng yêu của Thủy Mạt, buồn chán nhìn một ngày dần qua.
Hôm nay là sinh nhật của Thâm Thủy. Anh ở trong YY của mình hát chừng mười lăm bài, để các fan nghe no tai luôn. Trong lúc đó còn xen kẽ hoạt động tặng quà, có năm người cướp được mic liền được Thâm Thủy ghi âm tiếng chuông cho làm phúc lợi, đương nhiên nội dung của tiếng chuông là do fan quyết định, chỉ cần không quá kỳ quái.
Có một cô gái thấp thỏm mong Thâm Thủy cùng Tây Vô thu âm tiếng chuông ngái ngủ đáng yêu. Trước sự tha thiết cầu mong của cô, Tây Vô thành thật rất nhanh chấp nhận đỏ mặt ghi âm. Thâm Thủy thật sự rất thích bộ dáng này của cậu.
Bình thường Ngô Hi luôn bày ra bộ dáng nhàn nhạt, ở trước mặt anh thường có chút khẩn trương, cực kỳ ít khi thấy khuôn mặt xấu hổ của cậu. Vẻ ngoài của Ngô Hi so với bạn cùng lứa thì có chút non nớt, gương mặt ửng đỏ lên càng thêm đáng yêu bội phần.
Một ngày tốt đẹp lúc nào cũng trôi qua thật nhanh, ca hội sinh nhật của Thâm Thủy mau chóng kết thúc. Quãng thời gian còn lại tất nhiên là dành cho Ngô Hi.
Cậu cắm lên chiếc bánh gato hai ngọn nến, tượng trưng cho hai mươi hai tuổi. Giờ đã là chạng vạng, bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, Ngô Hi thả rèm phòng khách xuống để tạo bầu không khí.
Đây là lần đầu tiên Ngô Hi cùng Quý Thâm Ngạn mừng sinh nhật, vậy nên vẻ mặt cậu dạt dào hạnh phúc, cứ như là sinh nhật của chính cậu vậy.
Ánh nến lay động, chiết rọi một đôi mắt sáng đang nhìn chăm chú vào người kia
“Quý Thâm Ngạn, sinh nhật vui vẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...