Bông Hoa Nở Rộ Trong Tay Ác Ma
Người phụ bán mang những mẫu nước hoa hương bạc hà cho Saka lực chọn.
-Tất cả đều không phải.-Saka thất vọng lên tiếng.
-Hay là anh lấy mẫu này đi.-Người phụ bán chỉ chai nước hoa trên bàn.-Đây là mẫu mới của tháng này hương bạc hà cùng với dâu,hương thơm rất dai là ngọt nữa.-Người phụ bán ra sức quảng cáo.
-Thôi..Không cần đâu.-Saka đứng dậy,bước ra khỏi tiệm.
Anh đi lang thang trên đường,không xác định phương hướng.Anh muốn tìm mùi hương đó,hương bạc hà kết hợp với hoa lài thật sự khiến anh rất lưu luyến.Saka đi ngang qua một quầy tiếp thị,mũi anh ngửi thấy..
-Chào anh..Đây là sản phẩm mới của công ty chúng tôi.Dầu gội hương bạc hà kết hợp với hoa lài.Nếu sử dụng tóc sẽ rất là mượt còn giữ được mùi lâu nữa..Bảo đảm không kích ứng da.-Nhân viên tiếp thị ra sức quảng cáo.
-Bạc hà hương lài??-Saka nhướng mày.
-Vâng..Tóc tôi cũng sử dụng dầu gội này.Anh xem..-Người tiếp thị vút tóc mình.-Rất mượt..Mua về tặng bạn gái là thích hợp nhất.Thơm nhưng không nồng.
-Thì ra là vậy.-Saka thầm nhủ.-Cô cũng sử dụng sản phẩm này sao?-Anh cười tươi làm tim cô nhân viên đập nhanh.
-Vâng..Vâng..-Cô mở to mắt nhìn người trước mặt “Đẹp quá..”
Saka nhếch miệng,không nói lời nào bước đến gần cô nhân viên,đưa mặt sát vào tóc cô,hít một hơi thật sâu.
-Đúng là rất thơm mà còn mượt nữa.-Tay anh luồng qua tóc cô gái.
Hành động ấy thu hút ánh mắt của người qua đường còn cô gái cứ như bị thôi miên,đứng im bất động,hai mắt mở to.Saka trở lại vị trí cũ,nhìn cô gái cười híp mắt.Khi cô ý thức được chuyện vừa diễn ra thì trên mặt cô đã phủ một lớp đỏ ửng.
-Lấy cho tôi một phần sản phẩm này đi..Cám ơn.-Saka dịu dàng.
Cô nhân viên cứ đứng yên không di chuyển nhìn Saka bằng ánh mắt si ngốc.
-Vâng..Anh chờ một chút.-Một người khác từ xa chạy đến huýt vào vai cô gái.-Này..Cô làm gì vậy?Sao không mau lấy hàng cho khách.Còn đứng ngây ra đó làm gì?-Sau đó xoay qua Saka cười niềm nở.
Cô nhân viên bị nhắc nhở liền giật bắn người,lúng ta lúng túng đi vào trong.
-Đây là thứ anh cần.Cám ơn đã ủng hộ và hẹn gặp lại.-Cô gái lúc nảy đã trốn bên trong không dám ra ngoài.
Anh trả tiền,nhận lấy túi đồ rồi rời đi..Cô gái lúc nảy trốn bên trong vẫn lén lút nhìn ngắm Saka và tất nhiên điều đó không thể thoát khỏi mắt anh.Anh không nhìn lại mà cứ đi như thể mình không biết gì,anh khinh thường “Hứ..Con gái ai cũng vậy..Chẳng có gì thú vị..Không biết cô ta có như vậy không?”Saka buâng khuâng,bất giác mỉm cười.
Sau khi biết bệnh tình của Zen,Keyshi không ngừng gâp áp lực với các bệnh viện lớn trên toàn quốc thậm chí anh còn ra cái giá ngất trời cho người tình nguyện hiến tặng tim.Không những thế anh còn dành hết khoảng thời gian của mình cho cô.Ngoại trừ thời gian đi học ra,cô cần thứ gì chỉ cần nói sẽ có người đem đến.Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt bầng thần của Keyshi.Bạn bè,gia đình ai cũng đến khuyên rằng:Anh đã làm quá nhiều,những gì anh làm đã rất đủ rồi.Cho nên anh không cần buồn bã như vậy.Nhưng anh thì sao?Anh thấy những việc anh làm vẫn chưa đủ.Những ngày ở bên cô,nhìn cô bị bệnh tật hành hạ,khó khăn uống từng viên thuốc giảm đau,trái tim anh đau đến quặng lại.Chứng kiến cơ thể cô dần trở nên suy yếu,làn da trắng hồng ngày nào giờ đã trở nên tái nhợt.Anh chỉ có thể bất lực an ủi:sẽ không sao đâu,mọi chuyện rồi sẽ qua.Nhưng chính anh đây cũng không dám tin lời mình nói.Thời gian cứ dần trôi qua 1 tháng..2 tháng..Anh như kẻ vô dụng đứng nhìn người mình yêu bị bệnh tật ăn mòn.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của Zen.Sau hôm nay cô sẽ có được bằng đại học kinh tế trong tay,có thể chính thức tiếp quản Black Moon.Chiếc BMW m6 sang trọng,bóng loáng đậu trước cửa trường đại học kinh tế.
-Thi xong hôm nay em phải tạm quản việc học để dưỡng bệnh hiểu không?-Trước khi để Zen xuống xe,Keyshi ra điệu kiện.
-Em biết rồi.-Keyshi lúc nào cũng lo lắng như vậy,cô cũng hết cách với anh.
-Được rồi..Em vào trong đi.Anh ở đây chờ.-Keyshi mở cửa,dìu Zen xuống xe.
Cô hôn nhẹ vào má Keyshi rồi mới xoay người đi,vị trí phía sau vẫn luôn là Mike.
-Bệnh tật mà cũng bắt chước người khác đi thi sao?Đậu rồi không biết còn mạng để hưởng không đây?-Chờ Zen đi vào trong,Barbara và bạn cô ta đi ở phía trước,không ngừng lớn tiếng nói những lời trêu ghẹo.
-Mike..Anh có thấy viên đá kia cản đường không?-Zen dừng bước nhìn cây chổi của cô lao công để trong góc.
-Vâng.-Mike đi lên đá văng viên đá vào chân Barbara.
A..Viên đá bay thẳng vào chân cô ta làm Barbara khụy gối xuống đất.
-Barbara..Cậu không sao chứ?-Bạn bè xung quanh hốt hoảng đỡ lấy cô.
Cộp..Zen quẵng cây chổi trước mặt Barbara.
-Chân như vậy cũg bắt chước người khác đi thi sao?Đi không nổi có thể dùng nó mà chống.Họa may có thể giúp cô lếch được vào phòng thi đó.-Zen cười tươi nhìn Barbara đang ngồi dưới đất,xoay người đi.-À mà..-Cô như nhớ lại điều gì.-Phải nhanh lên..Sắp đến giờ rồi đấy.-Zen chỉ lên đồng hồ trên tường.
-Con nhỏ kia..3 tháng nữa..Tao coi mày chết như thế nào?-Barbara giận dữ hét to.
-Em kia..Mời em im lặng còn để cho người khác ôn bài nữa chứ.-Giáo viên trong phòng trách mắng.
-Tôi quên nhắc nhở cô.Đây là trường thi dành cho những người có học thức chứ không chứa chấp những thành phần đầu đường xó chợ.Tôi khuyên cô nên biết giữ hình thức của một đại tiểu thư đi.-Barbara muốn nói lại gì đó nhưng..-Suỵt..Im lặng cho người khác ôn bài.-Zen nhếch miệng,sau đó rẽ qua hành lang khác đi mất.
-Tức chết đi được.Còn các người chết hết rồi sao,không biết đỡ tôi dậy.-Barbara giận dữ “Zen mày hãy chờ đi,một ngày nào đó tao sẽ ày sống không được..chết cũng không xong”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...