Janet đón được taxi,tài xế giúp hai người để hành lý vào cốp sau xe.
-Làm ơn hãy đến địa chỉ này-Zen đưa danh thiếp hôm qua của Frank cho tài xế.
Một lúc sau,taxi đã đậu trước tòa nhà cao ốc ở trung tâm thành phố.
-Hãy chờ ở đây,chúng tôi lên rồi xuống ngay-Zen mở lời.
-Vâng!Hai vị cứ tự nhiên-Tài xế vui vẻ đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời của tài xế,Zen và Janet bước xuống xe,đi vào tòa nhà cao ốc,bước đến quầy tiếp tân.
-Xin hỏi công ty này ở chỗ nào?-Zen lấy tờ danh thiếp đưa cho cô gái ngồi quầy tiếp tân.
-Văn phòng luật sư này ở lầu 3,hai vị có thể đi thang máy ở đằng kia,khi ra khỏi thang máy thì rẽ phải sẽ thấy-Cô gái tiếp tân tận tình chỉ chỗ giúp Zen.
-Cám ơn-Zen xoay người hướng thang máy đi đến.
Đinh..Cửa thang máy lầu 3 mở ra.Zen và Janet theo lời cô tiếp tân lúc nãy rã phải.
Cạch..Cô đẩy cửa bước vào văn phòng luật sư trước mặt.
-Xin chào,đây là văn phòng luật sư,chúng tôi có thể giúp gì cho hai người-Một chàng trai mặc đồ công sở,bước đến vui vẻ chào hỏi.
-Tôi là Zen Akatsuki,tôi có cuộc hẹn với ngài Frank Kuran tại đây lúc 9 giờ-Zen nhẹ nhàng nói.
-Vâng,ngài Frank đã có căn dặn trước,mời hai vị theo tôi.-Chàng trai dẫn đường đi trước.
Cạch..Chàng trai dẩn Zen và Janet vào một phòng chờ.
-Mời hai vị ngồi đây,quản lý của chúng tôi sẽ đến ngay-Chàng trai cuối chào rồi quay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Zen và Janet ngồi chờ.
-Tiểu thư,chúng ta đế lấy nhà,không phải đến văn phòng nhà đất sao?Sao lại đến văn phòng luật sư?-Janet khó hiểu.
Zen không nói gì,khóe miệng khẻ nhếch,cô đã biết câu trả lời “Vì nếu đến văn phòng nhà đất thì chỉ cần ký tên là có thể lấy nhà,còn đến văn phòng luật sư thì phải ghi cả sơ yếu lý lịch mới được lấy nhà.Frank Kuran ông muốn biết gì về tôi?”
Cạch..Cửa phòng được mở ra.
Một người đàn ông tuổi đã cao từ ngoài bước vào,ngồi vào ghế đối diện Zen.
-Tôi là Harry,luật sư đại diện cho ngài Frank,ngài ấy đã trao đổi với tôi công việc của chúng ta ngày hôm nay.Trước khi làm thủ tục chuyển nhà,cô hãy điền vào những thông tin dưới đây-Harry được tờ giấy thông tin về phía Zen.Hôm qua khi nghe tin từ ngài Frank,ông đã rất ngạc nhiên.Tại sao ngài ấy lại chuyển nhượng căn chung cư cao cấp hơn cả trăm triệu ột con bé chỉ mới 11 tuổi?Nhưng giờ ông đã hiểu,con bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt của nó lạnh lùng đến tuyệt đối,bình tĩnh như nước không chút gợn sóng.Kinh nghiệm sống đã nói cho ông biết trong quá khứ của con bé đã xảy ra một việc rất kinh khủng và con bé đã từng rất tuyệt vọng.
Zen cầm viết điền vào những chỗ trống trên tờ thông tin,điền xong cô bỏ viết xuống,đẩy tờ giấy về phía Harry.Ông coi xơ qua,rồi lấy sấp hồ sơ khác ra.
-Đây là hợp đồng,giấy tờ,hộ khẩu và chìa khóa của căn chung cư cao cấp mới xây ở khu Lion trong trung tâm thành phố.Căn nhà ở lầu 3 lô A địa chỉ là 303.Cô xem qua,nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào bên dưới-Harry đẩy sấp hồ sơ về phía Zen.
Zen xem qua một loạt những chi tiết và giấy tờ nhà quan trọng,sau đó mới lấy viết kí tên vào.
-Còn đây là thẻ ATM bạc kim,ngài Frank nhờ tôi giao cho cô,nó có trị giá 10 triệu USD.Cô xem lại xem còn thiếu thứ gì không?Nếu không thì hãy kí tên xác nhận vào đây.
Mọi việc được giải quyết xong.Zen và Janet đứng dậy rời khỏi,hai người đi theo lối cũ ra khỏi tòa cao ốc,họ leo lên xe taxi lúc nảy.
-Làm ơn đưa chúng tôi đến ngân hàng gần nhất-Zen nói với tài xế.
-Tiểu thư không phải chúng ta về nhà sao?Đến ngân hàng làm gì?Janet thắc mắc mở lời.
-Làm giàu-Zen nhếch miệng.
Vài phút sau,taxi đã đậu trước ngân hàng,Zen vẫn như cũ bảo tài xế ở đây chờ cô,Zen và Janet bước vào ngân hàng.Vì là buổi trưa nên ngân hàng khá vắng,Zen dễ dàng chọn được một bàn trống rồi ngồi vào.
-Tôi có thể giúp gì cho hai vị-Cô gái mặc đồng phục nhân viên ngân hàng lên tiếng hỏi.
-Tôi muốn tạo một tài khoản trong ngân hàng của cô và hãy giúp tôi chuyển số tiền trong thẻ ATM này vào tài khoản của tôi-Zen lấy thẻ ATM đưa cho cô nhân viên.
-Được-Cô nhân viên lấy ra tờ giấy đưa cho Zen-Đây là các quy định khi gia nhập vào ngân hàng chúng tôi,còn về phần tền lãi hằng tháng sẽ là 0.9% và ưu đãi sẽ tùy theo số tiền nhiều hay ít-Cô nhân viên tận tình giải thích.
-Được cứ làm theo lời cô nói đi-Zen đồng ý.
Mọi việc xong xuôi,Zen và Janet bước lên taxi chuẩn bị về nhà.
-Tiểu thư,người thật thông minh-Janet trên xe hưng phấn kêu lên.
-Về chuyện gì?
-Về chuyện gừi tiền vào ngân hàng đó,nếu cứ để tiền trong thẻ thì số tiền vẫn như vậy nhưng nếu gửi vào ngân hàng thì tiền lại đẻ ra tiền,cứ như vậy chúng ta sẽ giàu to-Janet vui vẻ.
Zen không nói gì chỉ cười nhẹ ra tiếng.
Một lát sau hai người về đến nhà,Zen lấy chìa khóa ra mở cửa.Vừa bước vào nhà Janet đã hưng phấn chạy khắp nơi.
-Tiểu thư..Tiểu thư căn nhà này rộng quá.Nó có tới 3 phòng ngủ,một phòng khách lớn,một nhà bếp,bên ngoài còn có một lang cang hướng ra ngoài đường lớn.Tiểu thư,phòng bếp rộng rãi còn có đầy đủ đồ dùng gia dụng nữa này.Tiểu thư phòng khách còn có TV nữa này.Tiểu thư trong phòng ngủ cũng có TV còn có phòng tắm và một tủ đồ thật lớn..ý còn có bàn học nữa-Cô chạy ra phòng khách ngó qua ngó lại-Tiểu thư đây là loại TV mới ra đó,còn nữa bộ sôfa này thật êm,nhún thật thích-Janet chạy từ phòng ngủ vào phòng bếp rồi ra phòng khách,miệng hưng phấn nói không ngừng,làm cho Zen cảm thấy nhức đầu-Tiểu thư..
-Thôi được rồi Janet,cô mà còn nói nữa mai này sẽ không ai lấy đâu.Mau mang hành lý vào phòng đi,cô thích phòng nào thì cứ lấy phòng đó-Zen không chịu nổi lên tiếng.bước đến ghế sôfa ngồi.
-Ò-Janet xụ mặt-Vậy tiểu thư người lấy phòng nào?
-Phòng đầu tiên-Zen với tay lấy remote TV.
-Vậy Janet sẽ lấy phòng kế bên người-Janet hí ha hí hửng mang vali hành lý của Zen và balô của mình vào phòng.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc,.Janet bước ra ngoài thì thấy Zen đang nhàn nhã xem TV.Giờ đây cô mới có thời gian quan sát kĩ Zen.Tiểu thư của cô đã thay đổi rất nhiều kể từ lần đầu tiên gặp,cô không còn là cô bé yếu mềm của ngày xưa,cô ấy không còn khóc khi nghĩ đến chuyện quá khứ và cũng mất đi luôn nụ cười ngây thơ của trẻ mới lớn,mất dần đi ánh mắt long lanh mong được người khác yêu thương và nuông chìu.Chỉ còn lại trước mắt cô một tiểu thư lạnh lùng,thông minh,xinh đẹp,bình tĩnh và thanh cao.Cũng bởi vì điều đó nên cô chỉ có một mình,cô đơn và lẻ loi.Tới bây giờ cô mới cảm thấy được mình may mắn.Tuy cô là cô nhi không cha không mẹ phải làm việc cực khổ nhưng ít nhất cô còn được người khác quan tâm giúp đỡ.Nhưng tiểu thư thì không,cô ấy lớn lên trong gia đình giàu có,không cần lo cảnh cơm áo gạo tiền nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chỉ có một mình.Lúc bị người khác bắt nạt một mình cô ấy đứng đó chịu đựng,lúc gia đình người khác xum họp đầy đủ,quây quần bên nhau thì trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ có cô ấy một mình.
-Janet,cô làm gì mà đứng đó khóc vậy?Nước mắt Janet không biết khi nào đã rơi xuống.
-Không có,tại vì được ở nhà mới nên Janet vui đến khóc đó mà-Janet gượng cười.
Ọt..Ọt..Ọt..Janet thẹn thùng,nhìn Zen cười xấu hổ
-Đã một giờ rồi à-Zen nhìn lên đồng hồ treo tường-Janet kêu pizza đi.
-Vâng-Janet cầm điện thoại bàn gọi pizza-Tiểu thư,chờ một chút họ sẽ mang đến ngay-Janet gác điện thoại xuống-Nhưng mà tiểu thư,chúng ta ở đây vậy còn tiền sinh hoạt..-Janet ngập ngừng.
-Cô yên tâm tuy chúng ta dọn ra ngoià nhưng tiền vẫn là gia tộc đó lo-Mắt Zen vẫn dán vào TV.
-Tiểu thư ngày mai người phải đi học rồi phải không?-Janet hỏi.
-Ừ.
-Ngày mai tiểu thư muốn ăn gì?Janet ở nhà làm sẳn chờ người về-Janet vui vẻ.
-Sao cũng được,tùy cô thôi-Zen hờ hững đáp.
Đính..Đong..Cạch..Janet ra mở cửa.
-Tôi đến giao pizza.
Janet nhận bánh rồi đưa tiền cho cậu giao hàng.
-Tiểu thư đến ăn pizza này-Janet đặt pizza lên bàn ăn.
-Janet sau khi ăn xong,hãy liệt kê những thứ cần mua,lát nữa chúng ta sẽ đi siêu thị-Zen căn dặn.
Ăn xong,Zen đứng dậy đi vào phòng.Janet ở lại dọn dẹp sạch sẻ.Sau đó lấy giấy bắt đầu liệt kê những thứ cần thiết.
-Xong rồi-Janet lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán,cô liếc nhìn qua đồng hồ treo tường-5 giờ rồi sao?Phải tắm nhanh,lát sẽ cùng tiểu thư đi mua sắm.Vui quá..-Janet vui vẻ chạy vào phòng.
Buổi tối Zen và Janet ra khỏi nhà,đón taxi đến khu thương mại trung tâm.
-Tiểu thư người biết không đây là lần đầu tiên Janet được đi trung tâm thương mại đó-Janet cười toe toét.
Zen không nói gì,chỉ cười nhạt.Số phận con người vốn là vậy đó.Nếu sinh trong gia đình giàu có,ngậm chìa khóa vàng ra đời thì sẽ không lo không nghĩ sống đến cuối đời.Còn sinh trong gia đình nghèo khổ thì phải làm việc từ sáng đến tối,đầu tắt mặt tối cũng không được quyền than van.Đời người vốn là nghiệt ngã như vậy.
Zen và Janet dựa theo danh sách đã liệt kê.Sau khi thanh toán hai người để cho nhân viên siêu thị mang hàng đến tận nhà.
-Tiểu thư,chúng ta đi dạo chợ đêm được không?Janet nghe mấy chị trong làm chung trong dinh thự nói chợ đêm gần trung tâm mua sắm rất vui-Janet mong chờ nhìn Zen.
-Ừ-Zen không nở từ chối.
-Tiểu thư,Janet không ngờ chợ đêm lại đông vui như vậy đấy-Janet hưng phấn chạy lung tung.
Zen nhìn Janet,cô ấy rất giống cô hồi ấy.Lúc xưa,cô cũng được cha mẹ dẫn đi trung tâm thương mại mua sắm,sau đ1o cả nhà ba người con vui vẻ dạo chợ đêm.
-Con gái đừng chạy lung tung,coi chừng té đó-Người đàn ông lên tiếng gọi.
-Papa,chợ đêm vui quá-Cô bé vửa chạy vửa xoay đầu lại ngây thơ nói.
-Zen mệt không con,đỗ hết mồ hôi rồi nè-Người phụ nữ mái tóc đen xỏa dài,mỉm cười dịu dàng,lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp Zen.
-Mẹ ơi,mai mốt mẹ có đưa con đến đây chơi nữa không?
-Chỉ cần mai này Zen lớn lên thành cô bé ngaon và tài giỏi.Cả gia đình ba chúng ta sẽ thường xuyên đến đây chơi-Người phụ nữa cười hiền từ.
-Yeah!Con yêu papa mama nhất-Zen mừng rỡ reo.Mắt cô sáng lên khi thấy xe bán kẹo bông gòn-Papa con muốn ăn kẹo bông gòn.
-Được,để ba mua cho con.
Cứ như vậy một nhà ba người hạnh phúc vui vẻ bên nhau,trong góc chợ ba trái tim được sưởi ấm.Nhưng giờ đây điểu đó đã không còn như tấm gương rơi xuống đất vỡ vụng.Vận nơi quen thuộc này nhưng chỉ còn mình Zen.
-Tiểu thư,tiểu thư người bị làm sao vậy?-Janet đang chạy lung tung khi xoay lại đạ không thấy Zen đâu nữa.Cô liền chạytrở về đường cũ thì thấy Zen đang đứng mất hồn.
-À!Không có gì-Tiếng nói của Janet đã kéo Zen vể thựa tại.
-Tiểu thư ở đằng kia bán gì mà đông quá kìa-Zen chưa kịp trả lờ đã bị Janet hăng hái lôi đi.
Janet lôi Zen đến trước cửa hàng rộng lớn.
-Woa thật đẹp-Janet chắn chú vào những đồ trang sức treo trên tường.
Zen không nói gì,cô không hứng thú với những thứ lòe loẹt này.Zen xoay người quan sát những kệ đựng khác,ánh mắt cô bị thu hút bở con dao được trưng bày trong tủ kính đặt giữa phòng.Con dao thật đẹp,thật lộng lẫy nhưng trong biển người họ chỉ chú ý đế những thứ lòe loẹt xung quanh.Nó được lộng trong khung kính,được những bóng đèn rọi vào tỏa sáng xinh đẹp nhưng không ai khen ngợi,không ai để ý,nó chỉ được lộng trong khung kính,một mình,lạnh lẻo.Zen bất giác đi đến gần,tay chạm vào mặt kính bên ngoài con dao.Trên cán dao có khắc một hoa hồng nở rực rỡ xung quanh có bốn dây leo quấn lấy hoa hồng không rời.
-Sao hả cô bé,thích nó à-Người bán hàng nhìn Zen cười lấy lòng,mở tủ kính lấy con dao ra.
-Bao nhiêu?Zen vẫn nhìn con dao.
-Cô bé thật tinh mắt,con dao này được mài rất tinh xảo,những đường khắc trên nó rất khó đế khắc được,cô bé nhìn xem rất tinh tế,còn lớp bạc..-Người bán hàng không ngừng khen ngợi con dao.
-Có bán hay không?-Zen cắt ngang lời nói của người bán hàng.
-Bán dĩ nhiên là bán-Người bán hàng cười nịnh hót.
Janet-Zen lớn tiếng gọi.
-Vâng-Janet đang mãi mê xem trang sức,nghe tiếng Zen gọi liền chạy lại.
-Trả tiền-Zen cầm lấy con dao đi ra khỏi tiệm.
Sau khi trả tiền Janet liền chạy đuổi theo Zen.
-Tiểu thư,tiểu thư người có biết con dao đó bao nhiêu không?Janet đuổi kịp Zen.
-Bao nhiêu?
-Đến 100 đô lận đó-Janet tiếc nuối-Tiểu thư,Janet thấy con dao ấy không ai thèm để ý,chỉ có người mới mua thôi,còn mua với giá cao như vậy-Janet thắc mắc.
-Vì nó xứng đáng-Zen nói rồi bỏ con dao vào túi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...