Lý Trạch Phân vô tội nghiêng đầu, trên mặt tỏ ra bộ dạng uất ức như thể thật sự bị Lan Khâm dọa sợ vậy.
Vẻ mặt này phối hợp cùng màu mắt nhạt của cô giống như một gáo nước lạnh tưới thẳng xuống đầu Lan Khâm, trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa kích động, anh rùng mình một cái rồi bình tĩnh trở lại.
Anh lúng túng ho khan một tiếng, nhẹ nhàng ngồi lại vào ghế.
Cũng không biết là vì sự im lặng của Lý Trạch Phân hay dưới ghế có gắn kim mà cả người anh đều mất tự nhiên, vô thức nghiêng đầu rụt cổ lại, hoàn toàn mất hết khí thế lúc vỗ bàn đứng dậy ban nãy.
“Ách, em đã thấy ký hiệu này ở đâu vậy?” Anh đổi một thái độ ôn hòa, hỏi lại lần nữa.
Nhưng lúc hỏi anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Trạch Phân, sợ bị nét mặt của cô gợi cho bản thân nhớ lại hành động lỗ mãng vừa nãy.
Cũng may là Lý Trạch Phân không phải người xấu xa đến mức thích thấy lãnh đạo của mình lúng túng, cô chớp mắt đã đổi vẻ mặt lại thành đang bàn việc công, dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời câu hỏi của Lan Khâm: “Trên một phong thư.”
Khóe miệng Lan Khâm giật giật, nhịn câu hỏi sắp thốt ra khỏi miệng lại.
Làm việc với nhau hơn nửa năm, Lan Khâm cũng xem như đã hiểu được tính tình của Lý Trạch Phân.
Cô giống như một cây xương rồng bên ngoài bọc đường, nếu vừa nhìn thấy làn da mềm mại kia mà đã muốn chạm vào thì chắc chắn sẽ bị chảy máu.
Và câu trả lời “thành thật” vừa rồi chính là lớp kẹo bọc ngoài kia.
Câu trả lời này không phải vì có câu hỏi mà nói, mà là để thể hiện thái độ muốn trao đổi thông tin.
Nếu phá vỡ quy tắc thì sẽ chỉ bị gai đâm vào tay mà thôi.
Còn nếu chui vào thì không thể trở mặt được, phải lịch sự, vì không thể giơ tay đánh vào mặt một người đang cười được, mà Lý Trạch Phân lại quản lý biểu cảm rất hoàn hảo, mặt lúc nào cũng như cười.
Lan Khâm còn chưa tự luyến đến mức nghĩ mình là lãnh đạo nên có thể khiến cây xương rồng này ưu tiên, vì thế anh thành thật tuân theo quy tắc của trò chơi: “Theo như tôi biết thì 14 15 năm trước có một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia bị tình nghi buôn bán và tàng trữ ma túy ở nước ta.
Vì ký hiệu của chúng nên cảnh sát lúc đó trực tiếp gọi là “X”.”
Hoạt động ở Đường Quốc 14-15 năm về trước, tại sao Lan Khâm lại rõ như thế? Hơn nữa phản ứng lúc nãy…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Trạch Phân nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng cũng không vội vã kiểm chứng.
Thay vào đó, cô tuân theo nguyên tắc có qua có lại, nói ra thêm 1 manh mối nữa: “Tin 14 15 năm trước lại không liên quan.
Vì phong thư có ký hiệu này xuất hiện từ 24 năm trước, ở nước Mỹ.”
24 năm trước, nước Mỹ.
Rõ ràng là phong thư đó có liên quan đến cha ruột của Lý Trạch Phân.
Sau khi biết được chuyện này, trong lúc nhất thời Lan Khâm không biết nên dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình, hoặc nói cách khác là không biết dùng tâm trạng gì để đối mặt với sự trùng hợp đến mỉa mai thế này.
Vì…
“Tôi không phải người của đội chống ma túy đó nhưng lại biết rõ về băng nhóm tội phạm mười mấy năm trước, chính là vì…” Anh khép mắt lại, đè nén lại cảm xúc mãnh liệt của mình sau đó ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lý Trạch Phân, “Chuyện mẹ chúng tôi, chắc em đã nghe Lan Huệ nhắc đến rồi đúng không?”
Quả nhiên.
Không trùng hợp không thành văn* mà.
(*) Rất trùng hợp; rất đúng lúc; trùng hợp lạ kỳ.
“Năm đó bà ấy đã hy sinh trong một hành động truy bắt tổ chức tội phạm này.” Anh hít một hơi thật sâu, “Tôi không biết tình huống cụ thể thế nào, vì mức độ bảo mật của hành động đó rất cao, dù bây giờ tôi là quân hàm cảnh sát cũng không có quyền hỏi đến.
Sở dĩ tôi biết đến sự tồn tại của tổ chức đó là vì lúc sắp xếp đồ đạc của mẹ, vô tình bắt gặp vài dòng chữ trên sổ tay.”
“Những tờ giấy viết những dòng chữ đó đã bị xé, hẳn là do quy tắc của đội chống ma túy, không để những thứ có liên quan đến vụ án ở nhà.
Tôi đã dùng bút chì tô lên những trang sau, thấy được vài chữ rồi mơ hồ đoán ra.
Sau đó tôi lấy những tình tiết mơ hồ đó đi lừa các đồng nghiệp của mẹ trong đội mới biết được đại khái.”
“Nói cách khác thì,” Lý Trạch Phân sắp xếp lại các thông tin của 2 người từ nãy đến giờ, “Đây là một tổ chức tội phạm đã hoạt động ở Mỹ và Đường Quốc được hơn 10 năm.
Hoặc, chúng đã liên tục hoạt động ở 2 quốc gia này, thậm chí còn kéo dài đến tận bây giờ.”
Lan Khâm: “Ý của em là tổ chức đứng sau Seth chính là chúng ư? Có căn cứ gì không?”
Lý Trạch Phân lắc đầu: “Đây chỉ là một ý nghĩ vô căn cứ mà thôi, e là các anh phải tìm căn cứ đó.”
Lan Khâm rủ mắt xuống, cẩn thận sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Lý Trạch Phân chậm rãi uống trà, không quấy rầy đến anh.
Cứ như thế, trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Sau khoảng 5 phút, nhân viên phục vụ bắt đầu ra vào mang thức ăn lên.
Cho đến khi thức ăn đã đầy đủ, cửa phòng riêng đóng lại lần nữa thì Lan Khâm mới ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ điều tra những chuyện em nói tới, nhưng em cũng biết quy tắc của Cục điều tra rồi đấy, tôi không thể hứa mình có thể chia sẻ tất cả kết quả điều tra cho em được, vì em chưa chính thức trở về đội và cũng không có tên trong danh sách cảnh sát phụ trách vụ án đó.
Hơn nữa nếu xác nhận được Seth thật sự có liên quan đến tổ chức kia thì đừng nói là em, chỉ e rằng toàn bộ đội điều tra đặc biệt, bao gồm cả tôi, đều bị rút ra khỏi vụ án.
Có lẽ vụ án sẽ được giao lại cho đội hình sự của Cục nhà nước cùng với đội chống ma túy để họ liên hợp giải quyết.”
Lan Khâm đã nói đến nước này, ngoài đồng ý ra thì Lý Trạch Phân cũng không còn cách nào khác.
Ngược lại cô thật sự không đến mức quá để tâm, dù sao cô cũng không quá trông chờ mình có thể lấy được thứ gì từ Lan Khâm, vô tình biết được tổ chức này đã từng hoạt động ở Đường Quốc cũng đã là một bất ngờ rồi.
Sau khi đồng ý, hai người không tiếp tục bàn công việc nữa mà nói chuyện phiếm với nhau.
Sự thật chứng minh, Lý Trạch Phân là một người rất thích hợp để nói chuyện.
Không biết là vì sự giáo dục đặc biệt của hoàng gia hay đây là sở thích của riêng cô, mà từ những quốc sách trong nước, kỹ thuật khoa học tuyến đầu cho đến văn hóa thứ cấp, nghỉ ngơi giải trí, tất cả cô đều bao phủ được hết thảy.
Nói chuyện với cô, dù là chuyện gì thì cũng không đâm vào đường tắt được, vì cô chính là một quyển từ điển bách khoa di động, lại còn rất để ý đến suy nghĩ của đối phương, bình tĩnh dẫn dắt chủ đề cho họ mà không để lộ ra vẻ khoa trương hay máy móc.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lan Khâm nói chuyện với Lý Trạch Phân lâu như thế, nói một lúc anh đã hoàn toàn quên đi thân phận của hai người, vô tình xem cô như một tri kỷ cùng chung chí hướng.
Ăn cơm xong, lúc nhân viên phục vụ bước lên đưa mã tính tiền thì anh mới bừng tỉnh ra — À, người vừa nãy mình nói chuyện là Lý Trạch Phân, xuýt chút nữa đã ngỡ cô là đám bạn tồi mình quen mấy chục năm kia rồi.
Sau bữa ăn, hai người tự giác tạm biệt nhau.
Lan Khâm trở về Cục điều tra, còn Lý Trạch Phân thì bắt xe về nhau.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Về đến nhà, cô thay quần áo rồi ngồi trên ghế sô pha.
Trên tay cầm máy tính bảng, mở báo cáo nghiệm thi của Anthony mà Hoàng Nhã vừa gửi cùng với báo cáo sơ bộ của Chung Nghịch vừa lấy được từ Triệu Vũ Hạm lên, 1 trái 1 phải, từ từ đối chiếu.
Thực sự đều có vết cắt từ dao rọc giấy, tuy vậy nhãn hiệu lại khác nhau.
Nhưng chuyện nhãn hiệu này có thể được hiểu là vì sản phẩm ở các nước khác nhau, thói quen dùng dao mới là điều quan trọng.
Tất cả đều được cắt bằng dao thay lưỡi 1 lần, dùng tay trái, cách dùng sức đều là…
Cô đóng báo cáo lại, trong đầu vô thức phát lại những tin “vui” với Lan Khâm lúc ấy.
Băng nhóm tội phạm X, 2 quốc gia, 20 năm, ma túy, gen, thuốc, thư đe dọa…
Nói đến cùng thì phong thư lúc trước Anthony nhận được thật sự là thư đe dọa sao? Hay đây chỉ là những định kiến của Lý Tổ Ngọc? Dù sao thì cũng đã dùng hình thức tra tấn thế này rồi, nếu trước đó chỉ viết thư đe dọa thì hơi nực cười, như thể đánh rắn động cỏ vậy.
Do dó, nội dung thư hoặc căn bản không phải là đe dọa, hoặc, người viết thư và người sát hại Anthony không cùng một thế lực.
Nếu xét theo khả năng thứ nhất thì trong phong thư đó đã viết gì chứ? Tại sao Anthony không đọc mà ngay lập tức xé đi? Là vì nhận được quá nhiều nên không thèm ngó tới ư? Hay là vì… có Lý Tổ Ngọc bên cạnh?
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng Lý Trạch Phân lại cảm thấy hoảng sợ.
Cô có thể lạnh lùng nghiên cứu báo cáo nghiệm thi của Anthony, có thể tỉnh táo phân tích nguyên nhân tử vong của Anthony trong vụ án, nhưng cô không thể… bình tĩnh nghi ngờ chính bản thân Anthony được.
Nhưng cô không thể không làm thế.
Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat rồi tìm ra ảnh đại diện của Lý Trạch Phân, lời ít ý nhiều gửi một tin nhắn: “Trước khi chết, hành vi và tâm trạng của ông ấy có gì bất thường không?”
Lý Tổ Ngọc trả lời ngay sau đó, vẫn là giọng điệu bình tĩnh: “Sau này mẹ cũng từng cẩn thận nhớ lại, nhưng dĩ nhiên đáp án là… không có.
Không biết có phải vì thời gian gặp nhau càng ngày càng ít đã khiến mẹ bỏ sót không nữa.
Hoặc vì lúc đó thí nghiệm xảy ra vấn đề nên có chút lo lắng, tâm trạng không tốt cũng rất bình thường, mẹ có để ý nhưng cũng không để trong lòng, cứ nghĩ là vì áp lực công việc.
Mẹ… Ông ấy… Ông ấy chết quá đột ngột, tất cả đều không hề có dấu hiệu báo trước.”
“… Con hiểu rồi.” Lý Trạch Phân hơi buồn bực đặt điện thoại xuống.
Sau đó cô lại thấy nếu kết thúc cuộc trò chuyện như thế thì không tốt lắm, đành phải thêm một câu: “Cảm ơn mẫu thân.”
Lý Tổ Ngọc không trả lời, có lẽ vì bà ta cũng không biết nên đáp lại quy tắc “nói cảm ơn” đặc biệt này của gia đình mình.
Lý Trạch Phân không đợi Lý Tổ Ngọc phản hồi mà chỉ tiện tay đặt điện thoại xuống, còn mình thì đi vào phòng đọc sách, định viết thư hồi âm trong hộp thư hoàng thất một chút để thay đổi tâm trạng.
Không biết có phải ông trời đang cố ý trêu ngươi cô không, vừa mở máy tính lên đăng nhập vào trang web, bức thư đầu tiên Lý Trạch Phân nhìn thấy chính là câu chuyện cổ tích về ngọn nến kia.
Vẻ mặt cô như đang uống thuốc đắng, nhìn ngây ngốc vào màn hình.
Cứ thế nhìn chằm chằm vào, chữ trên màn hình lại dần trở nên quen thuộc.
Cô giật mình, chạy về phòng khách tìm điện thoại, đăng nhập vào mạng cục bộ của Cục điều tra rồi tìm ra được một phần văn bản tài liệu mà Lan Khâm viết tay.
Sau đó cô từ từ so sánh với những đoạn văn trên màn hình máy tính…
Xấu giống nhau, đặc điểm xấu cũng nhất quán, rất khó để nói không phải cùng một người.
Những bức thư này, những “câu chuyện cổ tích tốt đẹp” này, đều là Lan Khâm viết ra.
Thậm chí anh còn viết đáp lại trong khi mình đã biết danh tính của người nhận.
Sắc mặt của Lý Trạch Phân liên tục đổi màu, cuối cùng cô tự mình kìm được câu chửi thề quốc dân xuống bụng.
Trong đầu cô bật lên câu nói “tình nguyện tin em” của Lan Khâm lúc ở bệnh viện.
Lời nói đó cùng với câu chuyện cổ tích này, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Năng lượng tích cực hoàn hảo, sự ngây thơ hoàn hảo, chủ nghĩa lý tưởng hoàn hảo, lời nói của một vị thánh nhân hoàn hảo, ánh sáng hoàn hảo, một tấm lòng son hoàn hảo.
Chà, một vinh dự lớn của đất nước.
Lý Trạch Phân cong khóe miệng, tìm ra vài quyển sách tích cực từ đống tài liệu mà mình đã không đụng tới từ lâu, lấy 1 câu bên Đông, lấy 1 câu bên Tây, viết lại đủ 100 chữ Khải rồi gửi.
Sau đó cô đóng máy tính lại cho khuất mắt.
Cả người như bị rút hết sức sống, ngồi dựa vào lưng ghế.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại mỗi cử chỉ và lời nói của “Lan Khâm” kia.
Cảm giác trớ trêu nhất, trực quan nhất, mạnh mẽ nhất lần lượt lướt qua, để lại là một cảm giác rất khó để diễn tả… Sự hâm mộ và lòng ganh tị không cách nào kiềm chế lại được.
Một người lớn lên như thế, hẳn thuở nhỏ trước khi mẹ qua đời anh ấy đã rất hạnh phúc đúng không?
Nụ cười giả dối vẫn luôn hiện trên mặt cô bỗng trở nên giống khóc hơn là cười.
Hồ nước lạnh lẽo trong con ngươi màu lam nhạt gợn lên vài gợn sóng lăn tăn.
Vết thương trên mặt và cánh tay đã hết thuốc tê nên lại trở nên đau nhức rồi.
Bức xạ cơn đau có thể truyền đi chỗ khác được không? Rõ ràng là đau ở ngoài da, nhưng sao trong ngực cũng… khó chịu thế này?
Cô không thể không khép mắt lại, tay nắm chặt cổ áo, quên đi hết thảy những gì bên ngoài.
Chỉ tiếc là có những thứ chẳng phải không nhìn thấy thì sẽ không tồn tại.
Nhưng cô không muốn hiểu đạo lý này.
Cô chỉ muốn tự lừa bản thân, trì hoãn lại một chút, một chút thôi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...