“Anh cảnh sát, xin anh đấy, nhất định hôm nay phải tìm ra con của tôi.
Sức khỏe nó không tốt, đầu óc cũng kém, một mình ở bên ngoài…”
Cửa phòng thẩm vấn nửa mở nửa đóng, bên trong truyền ra một tiếng gào khóc thảm thiết.
Có vẻ như cuộc thẩm vấn đã kết thúc, cảnh sát phụ trách vốn định mở cửa đi ra nhưng lại bị người bên trong chặn lại cầu xin.
Triệu Vũ Hạm hơi tò mò, định bước lên liếc nhìn thì đột nhiên một cánh cửa phòng thẩm vấn khác cũng mở ra, 1 nam 1 nữ lần lượt bước ra.
Hai người vừa nhìn thấy Lý Trạch Phân đã lập tức chào hỏi.
“Chỉ…”
“A, em gái Chỉ!” Giọng nói của Trương Trác Bân át đi Chu Hiểu Lệ phía sau.
Chu Hiểu Lệ bị cách xưng hô thoải mái này làm sửng sốt hồi lâu, sau đó mới sửa lại được câu vấn an lúc nãy chưa nói xong: “Trạch Phân.” Lần đầu gọi tên của Lý Trạch Phân, có cảm giác hơi khó đọc.
“Anh Trương, Hiểu Lệ.” Lý Trạch Phân chào rất trôi chảy.
“Ồ, không có gì đâu,” Trương Trác Bân thấy Lý Trạch Phân vẫn nhìn Chu Hiểu Lệ sau lưng, tỉ mỉ giải thích, “Chỉ là gọi bạn của em đến bổ sung lời khai thôi.”
Lý Trạch Phân cười cảm ơn, thu ánh mắt lại.
“Pháp y Triệu cũng đến à,” Lúc này Trương Trác Bân mới nhìn thấy Triệu Vũ Hạm đứng một bên, “Là tài liệu lúc trước cần đúng không?” Anh ta chỉ vào túi tài liệu cô ta đang kẹp trong tay.
“Đúng vậy.
Nếu cảnh sát Trương đã ở đây thì tôi cũng không vào văn phòng nữa, đưa cho anh luôn vậy.” Triệu Vũ Hạm đưa túi tài liệu tới.
Trương Trác Bân vươn tay nhận lấy rồi mở ra.
Tiếng khóc rống sát vách vẫn tiếp tục, như thể cứ tiếp tục quấy rầy cảnh sát thì họ sẽ không trì hoãn điều tra, mang con trai mất tích của mình quay về vậy.
“Có chuyện gì thế?” Triệu Vũ Hạm hỏi.
“À, con trai cô ta bị lạc trong công viên bên sông sáng nay.” Trương Trác Bân lấy một bao thuốc ra từ túi quần, vừa định châm thuốc thì thấy 3 cô gái xung quanh nên do dự một chút rồi cất lại.
Cơn nghiện thuốc lá đang vùng lên dữ dội, anh ta khó chịu nuốt nước bọt 2 lần.
Triệu Vũ Hạm: “Đội điều tra đặc biệt từ khi nào lại quản cả chuyện trẻ con mất tích vậy? Không phải việc của đồn cảnh sát địa phương sao.”
“Vốn là thế, nhưng tình huống con trai cô ta hơi đặc biệt, hình như là quái gở, cô độc… Bệnh đó gọi là gì ấy nhỉ?”
“Chứng tự kỷ?” Chu Hiểu Lệ vô thức tiếp lời, thậm chí còn bước vài bước đến gần phòng thẩm vấn bên cạnh, cố gắng nhìn mặt chủ nhân của giọng nói kia qua khe cửa hẹp.
Lý Trạch Phân bình tĩnh quan sát nét mặt của cô ta, phát hiện sau khi cô ta thấy người bên trong khe hở trên mặt đã rất nhanh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lý Trạch Phân nhớ kỹ nét mặt này, nhưng cũng không hỏi ngay.
“Đúng đúng đúng, chứng tự kỷ, hình như gọi là thế đấy.
Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe tên thì có vẻ là không quan tâm đến người khác nhỉ?” Vì quan hệ giữa Chu Hiểu Lệ và Lý Trạch Phân nên Trương Trác Bân vô thức xem cô ta như người bên mình, anh ta cũng quên không né tránh chuyện bàn tình tiết vụ án, “Các cô cũng biết vụ án hiện giờ chúng ta điều tra…” Anh ta bất giác liếc nhìn Chu Hiểu Lệ, ý thức được có gì đó không ổn.
Lý Trạch Phân liếc nhìn Chu Hiểu Lệ.
Chu Hiểu Lệ lập tức hiểu ý: “À, ngại quá các vị cảnh sát, tôi đi trước đây, không quấy rầy công việc của mọi người nữa.” Cô ta gật đầu với 2 người, sau đó hơi cúi đầu chào Lý Trạch Phân, nhanh chóng sải bước đi vào thang máy.
“Cô Chu đi thong thả.”
Sau khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Triệu Vũ Hạm tiếp lời Trương Trác Bân: “Người mắc chứng tự kỷ cũng xem như là người tàn tật rồi, mọi người nghĩ bé trai đó là nạn nhân tiếp theo à?”
Trương Trác Bân: “Đúng vậy, vì thế nên sau khi biết chuyện này, chúng tôi đã chuyển từ đồn cảnh sát lên.
Chúng tôi cũng biết vụ án trước mới chỉ có 1 tuần, nếu thật là vậy thì tần suất có vẻ hơi nhanh, không phù hợp với giai đoạn lắng dịu* của những tên sát nhân hàng loạt.
Nhưng đề phòng là tốt nhất, không được qua loa.”
(*) Cooling Off Period: Một giai đoạn trì hoãn được tiến hành hợp pháp trước khi hoạt động đình công có thể bắt đầu để giảm bớt căng thẳng hay làm lắng đọng cảm xúc và do đó nó được cho thời gian để đánh giá hợp lý hơn về vấn đề được tranh cãi.
“Cụ thể chuyện là như thế nào vậy?” Lý Trạch Phân cau mày nhìn qua cánh cửa phòng thẩm vấn đang khép hờ, “Nếu biết rõ con mình bị tự kỷ thì ra ngoài phải hết sức cẩn thận chứ, sao lại để nó bị lạc?”
Trương Trác Bân: “Ầy, mấy bà mẹ sau khi ly hôn nuôi con nhỏ mà, ra ngoài sẽ có chút bất tiện.
Nghe nói lúc đó bà mẹ đau bụng nên muốn đi vệ sinh, dù sao cũng là bé trai, hơn 10 tuổi rồi, chắc chắn không dẫn vào nhà vệ sinh nữ được, vì thế cô ta mới để con đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh.
Theo lời cô ta nói thì đây cũng không phải lần đầu tiên làm như thế, thằng bé rất nghe lời, đưa cho một chai nước suối sẽ đứng một chỗ không đi đâu cả.
Nhưng ai ngờ lần này vừa giải quyết xong bước ra thì người đã không còn nữa.”
“Vị trí nhà vệ sinh đó khá lệch, gần đó cũng không có camera giám sát.
Kết quả kiểm tra dấu vết hiện trường không phát hiện được gì, vì lúc vụ án này vào tay chúng ta thì khu vực gần nhà vệ sinh đó đã bị người khác giẫm lung tung rồi.
Bên đồn cảnh sát hiện đang tìm kiếm nhân chứng ở công viên ven sông, A Uy và Dịch Hoằng cũng đi rồi, nhưng xem ra trước mắt không có thu hoạch gì hết.
Dù sao sáng sớm ngày trong tuần, ngoài các cô chú nhảy quảng trường ra thì chỉ có một vài khách du lịch nước ngoài lẻ tẻ thôi.
Nhưng giờ không phải cao điểm mùa du lịch, công viên ven sông cũng không phải điểm tham quan gì nổi tiếng hết.”
Lý Trạch Phân: “Đứa nhỏ vừa mất tích thì lập tức báo án sao?”
“Không, thấy bảo là tự mình đi tìm một lúc lâu.
Thời gian đi lạc là hơn 8 giờ sáng, khoảng 10 giờ mới báo an.”
“Một mình đi tìm 2 tiếng á? Có ai để ý không?”
Cách hỏi của Lý Trạch Phân hơi kỳ lạ, như đang định hướng vậy, nhưng Trương Trác Bân cũng không truy hỏi mà chỉ đáp lại: “Có vài nhân chứng nói họ thấy cô ta đứng bên bờ sông khóc rống rất to, thấy người đi qua thì bắt lại hỏi, cũng có người thấy cô ta ngây người đứng đó.
Chắc là bị sợ hãi quá độ rồi.
Lúc đến đồn cảnh sát cũng đang cuồng loạn, giờ đã qua mấy tiếng rồi mà nói năng vẫn lộn xộn, dày vò đội trưởng Lan đến khổ.”
Lý Trạch Phân không nói gì nữa, dường như đang chìm trong suy nghĩ.
“Ài, bất luận là có liên quan gì đến vụ án trong tay các anh hay không, tôi đều hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra thằng bé.” Triệu Vũ Hạm nói một câu vô nghĩa.
“Cũng mong là thế.” Trương Trác Bân thở dài, “Hai người đến nhà ăn à?” Anh ta chuyển sang chủ đề nhẹ nhàng hơn.
“Hôm nay có ai làm trong văn phòng không, tôi tiện đường sẽ giúp mọi người gọi cơm tới nhé.” Lý Trạch Phân theo thói quen mà nhận chuyện cơm nước.
“À,” Não bộ Trương Trác Bân dường như kẹt lại vài giây, sau đó anh ta gãi gáy, “Thôi không cần đâu, đàn anh phiền em quá nhiều rồi, chúng tôi ăn mì gói là được.”
Lý Trạch Phân biết rõ “không phiền” của Trương Trác Bân này là đang e ngại thân phận của mình, vì thế cô cũng thẳng thắn đưa ra một giải pháp: “Anh Trương ăn gì, vẫn phần C như cũ đúng không?”
“Ách…” Trương Trác Bân gãi đến hói cả gáy, khiến cả mảng da đỏ cả lên, “Vậy thì phiền em vậy, như cũ, phần C thôi.
Trong đội trừ A Uy và Dịch Hoằng đang đi ra ngoài thì vẫn là 3 người như cũ.”
“Tôi ăn xong rồi mới mang về được, có lẽ hơi trễ một chút, như thế có được không?” Lý Trạch Phân thân thiết hỏi lại.
“Không sao, không muộn,” Trương Trác Bân vội xua xua tay, “3 giờ đưa cũng được, cũng đâu phải lần đầu tiên ăn trưa kèm ăn tối đâu.”
Sau khi nhận nhiệm vụ gọi cơm xong, cả hai tạm biệt Trương Trác Bân.
Vốn còn định chào một tiếng với Lan Khâm trong phòng thẩm vấn, nhưng thật sự là anh vẫn đang bị bà mẹ kia ấn vào góc tường không thoát ra được, vì thế hai người đành bỏ qua.
Nhà ăn của Trung tâm Giám định Tư pháp và Cục điều tra là dùng chung, ở tầng 1 của tòa nhà Cục điều tra.
Lúc hai người đến nơi thì bên trong đã xếp hàng rất dài rồi.
Lý Trạch Phân bảo Triệu Vũ Hạm đi xếp hàng trước, còn mình thì đi tìm ô bán mang đi, gọi món theo nhu cầu của mấy người đội điều tra đặc biệt rồi đến một góc vắng, lấy điện thoại ra gọi vào một số.
“A lô, Chỉ điện hạ.”
“Chu trợ lý quen biết người mẹ ở phòng thẩm vấn, đúng không?”
“Ách… Ừm.
Thật ra điện hạ cũng đã thấy con trai chị ta rồi đấy, trong khu rừng ở bệnh viện Hoàng gia, ngài còn nhớ không?”
Lý Trạch Phân bất ngờ nhướng mày: “Có chút ấn tượng.
Tôi phiền cô một chuyện, không biết có bất tiện với cô không.”
“Xin điện hạ nói.”
“Cô…”
…
Mộc Cần vừa khóc sướt mướt chạy ra khỏi Cục điều tra đã bị người khác cản lại.
“Chị Cần, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ở nơi thế này.
Chị tới Cục điều tra làm gì thế?” Chu Hiểu Lệ nở một nụ cười ngọt ngào, chặn đi đường lui của Mộc Cần, khiến chị ta không thể không đáp lại.
“Hiểu, Hiểu Lệ.” Trên mặt Mộc Cần tràn đầy vẻ sốt ruột, nếu như không phải đang ở cửa ra vào của Cục điều tra thì thậm chí có lẽ chị ta đã dùng bạo lực đẩy người ra rồi.
“Hả? Sao lại không thấy Giang Giang đâu vậy, nó ở nhà à?”
Mộc Cần nghe thấy 2 chữ “Giang Giang” thì cả người như bị dẫm vào đuôi mèo, bắt đầu nổi giận.
Trong mắt chị ta đầy vẻ thù địch và cảnh giác, tay phải nắm chặt dây đeo chiếc ba lô trên vai, làm ra một tư thế phòng thủ.
“Chị bước ra từ Cục điều tra, Giang Giang lại không có ở bên cạnh…” Chu Hiểu Lệ sờ cằm, giả vờ trưng ra bộ dạng đang cố gắng suy nghĩ, “Không phải chứ,” Cô ta khoa trương làm ra vẻ bừng tỉnh, “Không phải là Giang Giang đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Vẻ mặt của Mộc Cần trong nháy mắt đã sụp đổ.
Nước mắt vừa ngừng được không bao lâu lập tức tuôn rơi, chỉ trong chốc lát mặt mày đã giàn giụa, bàn tay nắm dây đeo cũng mềm nhũn.
“Nó, nó, Giang Giang nó…”
“Giang Giang xảy ra chuyện gì? Chị từ từ nói, biết đâu tôi có thể giúp được gì thì sao?” Chu Hiểu Lệ ân cần khoác tay Mộc Cần.
Nhưng Mộc Cần chỉ khóc chứ không nói gì.
Trong đáy mắt của Chu Hiểu Lệ hiện lên một tia bực bội, không kìm được ấn vào tai nghe bluetooth bên tai phải.
Trong tai nghe dường như truyền đến một giọng nói, quét sạch đi sự bực tức của cô ta.
“Không phải là Giang Giang bị kẻ xấu bắt cóc chứ?” Cô ta nhéo một miếng thịt trên tay Mộc Cần.
Mộc Cần giật mình, vội vàng quay người lại túm lấy bả vai Chu Hiểu Lệ, siết chặt khiến cô ta đau buốt: “Sao cô lại biết?”
“Hả, tôi biết gì chứ?” Cô ta mơ hồ, “Không phải là tôi đoán đúng rồi chứ? Giang Giang thật sự bị bắt cóc rồi à? Bọn chúng có đòi tiền chuộc của chị không? Không ổn, nếu muốn thì chị đã không ở Cục điều tra rồi…” Trong nháy mắt cô ta đã hiểu ra, “Nghe nói gần đây có một vụ đại án, gì mà kẻ biến thái chuyên giết người những người có khiếm khuyết như Giang Giang…”
Bàn tay đang túm lấy vai của Chu Hiểu Lệ run lên, ánh mắt như cố tránh né điều gì đó.
“Người ta nói thật sự có nghề sát thủ chuyên nghiệp đấy, chuyên nhận tiền của người nhà nạn nhân…”
“Không! Không phải tôi!” Mộc Cần đẩy mạnh Chu Hiểu Lệ ra, rống lên, “Tôi không có! Tôi không muốn… Tôi cũng đâu có muốn… Đâu có muốn chứ! Nó là do tôi mang thai 10 tháng mới sinh ra được, là miếng thịt xẻo từ trên người tôi đấy! Sao tôi lại… Tôi… Có lẽ nào… Cha của nó đã chạy mất rồi, giờ cũng không thèm giành tiền với tôi nữa.
Tôi một mình mang nó đi đến nhiều bác sĩ nổi tiếng như thế, ai cũng nói hết cách rồi.”
“Mỗi ngày tôi chỉ biết chăm sóc và dẫn nó đi khám bệnh, thậm chí cả tính mạng của tôi cũng không quan trọng nữa.
Nhưng nó không hề thuyên giảm chút nào, tính tình càng ngày càng trở nên quái gở, tôi chăm nó đi tiểu đi tiêu, lớn đến thế rồi mà cả một tiếng “mẹ” cũng không gọi được, cả ngày chỉ nghĩ vẩn vơ gì đó, không thèm quan tâm đến mọi người.”
“Cả ngày không biết làm gì hết, không cầm đồ vật mà cứ gãi gãi, cầm thứ gì là móc thứ đó, động một tí thì té xuống đất sùi bọt mép, gần đây đến đi lại cũng có vấn đề nữa, những vết thương và vết mẩn đỏ ngày càng nhiều hơn, sơ sẩy một tí là lại nhiễm trùng, chảy máu… Bác sĩ đều nói nó càng lớn sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn không sống nổi lớn lúc trưởng thành!”
“Mỗi tối tôi đều không dám ngủ, sợ nó lại lên cơn.
Tôi sắp điên mất rồi, tôi điên mất rồi, tôi… Vậy mà tôi lại nghĩ thay vì để nó đau khổ như thế thì thà… Tôi…”
“Sao tôi lại làm ra chuyện thế này chứ… Tôi thực sự đã nghe theo tin nhắn đó, để nó một mình ở phòng rửa tay.
Vừa ra tới đã không thấy tăm hơi nữa rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy… Nhất định người đó đã giết nó rồi, tôi phải làm sao đây, sao tôi lại làm ra loại chuyện này chứ… Cô nghĩ cách cứu nó với…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...