Ngày Lý Trạch Phân xuất viện cũng như lúc nhập viện, đều là những ngày tuyết rơi.
Nhưng trận tuyết đầu xuân không thể nào so được với trận tuyết dày đặc của mùa đông 1 2 tháng trước được, hơn nữa lúc đó trời tối đen như mực, giờ là một ngày có nắng chiếu xuống.
Bông tuyết hôm nay rất nhỏ, chưa kịp đụng đến tay đã tan ra rồi, không thể đọng lại được trên đất, nếu không phải Lý Trạch Phân ngồi trong xe nhìn chăm chú thì đã không thể phân biệt được “tuyết” và “mưa” rồi.
Xe do Trần Kiến lái.
3 ngày trước vì có việc gấp nên Lý Tổ Ngọc đã chạy về Lạc Dương, trước khi đi không những trả hết viện phí cho Lý Trạch Phân mà còn trả luôn khoản tiền bồi thường hợp đồng thuê nhà nửa năm của cô, lý do là cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, an ninh và môi trường cũng quá kém.
Vốn Lý Tổ Ngọc định dùng khoản tích góp từ các giải thưởng lớn nhỏ trong những năm vừa qua để mua cho Lý Trạch Phân một căn nhà và một chiếc xe ở Trường An, nhưng Lý Trạch Phân nhất quyết không chịu.
Bản tính 2 mẹ con đều cứng đầu, lại thuộc loại lười tranh luận nên cứ thế không thể nào thống nhất được, chỉ biết dùng sự im lặng để trả lời.
Hai người im lặng khiến Chu Hiểu Lệ trong phòng rùng mình một cái.
Cuối cùng vẫn là nghe theo đề xuất của Trần Kiến, 2 mẹ con mỗi người nhường 1 bước rồi thống nhất nhau.
Cái gọi là đề nghị chính là Lý Trạch Phân nhận 50 vạn tiền trợ cấp của Lý Tổ Ngọc, còn lại có thể vay ngân hàng hay mượn người quen gì đó, tóm lại là do Lý Trạch Phân chịu trách nhiệm.
Nhưng tiêu chuẩn nhà và xe phải đáp ứng được 2 chữ “an toàn” của Lý Tổ Ngọc.
Lý Trạch Phân vẫn còn là một người mới vào đời, không có nhiều kinh nghiệm về xe cộ và nhà cửa, cô cũng không có hứng thú suy nghĩ những chuyện đó.
Vì thế sau khi bàn bạc với Lý Tổ Ngọc, cô trực tiếp ném thẻ lương của mình và 50 vạn của Lý Tổ Ngọc đưa cho Trần Kiến, cho ông ta hoàn toàn phụ trách.
Vì chỗ ở ban đầu đã bị trả lại nên Lý Trạch Phân phải chuyển sang nhà mới ngay khi vừa xuất viện.
May là Trần Kiến nói đây là nhà cũ, đồ đạc và các vật dụng cần thiết đã có sẵn nên cơ bản chỉ cần dọn đến là có thể ở được.
2 ngày trước, Trần Kiến và Chu Hiểu Lệ đã liên hệ với công ty dọn nhà để vận chuyển đồ đạc của Lý Trạch Phân vào nhà mới rồi.
Chiếc xe cũ được mua về cũng đã nhận, đang đậu trong ga ra, mọi thứ đã sẵn sàng để cô vào ở.
Khoảng 11 giờ sáng họ đã hoàn thành thủ tục xuất viện, vì nhà mới cách bệnh viện một đoạn nên đến khi xe vào tiểu khu thì cũng đã gần trưa.
Trần Kiến không đậu xe ở cửa mà vào chỗ đậu xe dưới ga ra tầng hầm của Lý Trạch Phân.
Vì xe lao vào quá nhanh nên Lý Trạch Phân không kịp phản ứng lại, đến khi 2 người lên mặt đất vào thang máy, bước trên con đường đá trong cư xá cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
“Lúc trước Trần đại nhân nói 50 vạn đó dùng thế nào vậy?” Cô nhìn khu biệt thự đối diện bên kia đường cũng cùng chủ sở hữu với nơi này, nhận ra đó là Vạn Hưng Chi Cảnh, nơi ở của Uông Ca trong vụ án mà cô đã điều tra lúc trước.
Dù là người trẻ tuổi vừa vào đời không bao lâu nhưng Lý Trạch Phân cũng đủ biết Vạn Hưng Chi Cảnh không phải là cư xá bình thường, dù vị trí hơi lệch nên giá có giảm nhẹ, nhưng cũng để xếp vào top 10 giá nhà cao nhất ở thủ đô Trường An này.
Trần Kiến: “Tiền đặt cọc nhà và toàn bộ tiền mua xe cộng lại là vừa đúng 50 vạn.”
Đùa gì vậy.
Lý Trạch Phân đã nhìn thoáng qua chiếc xe cũ kia rồi, là thương hiệu nội địa hàng đầu đấy, dù là second hand cũng không thể dưới 20 vạn được.
Nói cách khác, tiền đặt cọc nhà chỉ có 30 vạn thôi ư?
“Còn khoản thế chấp* thì sao, bao nhiêu năm, mỗi tháng bao nhiêu?” Lý Trạch Phân nghi ngờ hỏi.
(*) Vay thế chấp là hình thức vay tiền có tài sản đảm bảo.
Trong thời gian vay, người đi vay phải còn quyền sở hữu với tài sản đó.
Trần Kiến: “5 năm, mỗi tháng là 5 nghìn.”
“…” Làm từ thiện đấy à?
Lý Trạch Phân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Cho hỏi chủ xe đầu tiên kia tên gì?”
Trần Kiến: “Lý Trạch Nhiễm.”
“…” Trùng hợp quá, lại còn cùng tên họ với Cửu hoàng tỷ cơ đấy.
Lý Trạch Phân lại hít một hơi nữa: “Vậy còn chủ nhà lúc đầu?”
Trần Kiến: “Lý Tổ Khôn.”
“…” Ngũ hoàng thúc, đã lâu rồi không gặp.
Lý Trạch Phân quyết định tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa.
Dù gì cũng là sự thật rồi, nếu sau lưng còn nhiều “ẩn tình” hơn nữa thì nhà và xe cũng không trả lại được.
Nếu chỉ có như thế người kia mới an tâm thì cứ thế đi, miễn sao bà về Lạc Dương, đừng ở đây lúng túng nhìn nhau là được.
Sau khi vào nhà, nhận giấy tờ bất động sản, thẻ chủ sở hữu, chìa khóa cùng một số đồ vật, Lý Trạch Phân không nói thêm gì nữa, chỉ cảm ơn ông ta rồi lịch sự tiễn người ra cửa.
Kế tiếp đó, là vùi đầu vào sửa sang hơn 22 cái thùng giấy đang chất đống trong phòng khách.
Đáng lẽ vừa xuất viện bác sĩ đã khuyên không nên vận động mạnh.
Nhưng Lý Trạch Phân có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không xử lý hết đống thùng này thì cả người sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Đến lúc cô sắp xếp xong thì đã gần 6 giờ chiều rồi.
Vì vết thương nên 2 tháng nay cô gần như chỉ ăn cháo, sớm đã quen với cảm giác bụng trống nên dù từ 11 giờ đến giờ vẫn chưa ăn gì, cô cũng không thấy đói.
Ngược lại chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên trán đầy mồ hôi, công sức mấy tháng trời ngày nào cũng luyện tập từ sáng sớm giờ lại quay về trước.
Không, còn tệ hơn với lúc trước nữa.
E là sau khi quay lại đội điều tra đặc biệt lại bị Lan Khâm nhét vào tay vài tờ kế hoạch luyện tập rồi…
Chẳng hiểu sao trong đầu cô lại nảy lên ý nghĩ này.
Có lẽ vì lát nữa mọi người trong đội sẽ sang đây.
Đúng vậy, vài thành viên trong đội đã hẹn nhau sau khi tan làm sẽ đến nhà Lý Trạch Phân, xem như để bù đắp vì trước đây không thể đến thăm bệnh được, đồng thời đền luôn lời hứa ăn lẩu mấy tháng trước.
Tất nhiên Lý Trạch Phân vừa bị thương nên không ăn lẩu được.
Vì thế mọi người nhất trí đổi lẩu thành món luộc.
Lát nữa họ sẽ mang nguyên liệu nấu ăn đến, còn nồi niêu xoong chảo thì Lý Trạch Phân cung cấp.
Sau khi họ nhận được địa chỉ của Lý Trạch Phân gửi thì hơi bất ngờ.
Vì trước kia Lan Khâm đã dò qua địa chỉ của cô rồi, chỉ là một cư xá rất bình thường, hoàn toàn không liên quan gì đến 4 chữ Vạn Hưng Chi Cảnh.
Nhưng Lý Trạch Phân đã đến cho họ đủ thứ bất ngờ rồi, họ cũng đã quen với việc mắt nhắm mắt mở, không ai hỏi về chuyện chuyển nhà cả.
Bộ đàm ngoài huyền quan truyền đến thông báo có khách đến của bảo vệ, đồng hồ treo trên tường cũng đúng lúc chỉ đến 7 giờ.
Từ khi Lý Trạch Phân nói bảo vệ cho họ vào đến khi chuông cửa vang lên vỏn vẹn chưa tới 10 phút.
Mọi người cầm túi lớn túi nhỏ cười nói vào cửa, rất nhanh đã thổi bay không khí lạnh lẽo trong căn nhà mới.
Không hiểu vì sao mà Lý Trạch Phân, người vốn không thích chung đụng với nhiều người, vậy mà hiếm khi lại không nhíu mày trong khung cảnh náo nhiệt như thế, thay vào đó cô còn cong môi, để lộ ra một nụ cười thật sự.
Cảnh sát đa số đều hấp tấp, chưa đến nửa tiếng, “nồi lẩu thịt luộc” đã làm xong và ăn một vòng rồi.
Mọi người vừa gắp đồ ăn vừa bắt đầu tán gẫu trên trời dưới đất.
Tiêu Lãng Duyệt và Mao Lệ có hỏi vài chuyện liên quan đến hoàng thất, Lý Trạch Phân đều nhẹ nhàng đáp lại.
Sự thật cô là công chúa cũng như một quyển sách, dễ dàng lật qua.
Cũng không biết có phải là do họ cố ý không mà bầu không khí dường như vẫn hệt như lúc thân phận của cô chưa lộ ra.
Lý Trạch Phân vẫn là em út hiền hòa, những người còn lại vẫn gọi cô là “Tiểu Lý”, “Em gái Chỉ”.
Rõ ràng đã nói tối nay sẽ thư giãn một tí, không bàn chuyện công việc, nhưng không hiểu sao chủ đề lại chuyển về một vụ án mà đội điều tra đặc biệt đang điều tra từ lúc nào.
Vì bản thân Lý Trạch Phân cũng không rõ tình huống của vụ án này nên lúc mọi người nói chuyện, họ không hề có ý né tránh cô.
Lý Trạch Phân: “Cha nuôi của Phạm Xương?”
“Đúng vậy,” Phương Uy gắp một miếng thịt bò ra khỏi nồi, ném vào bát tương ớt, “Sau khi điều tra lại, chúng tôi vẫn luôn đuổi theo hướng của Phạm Xương.
Vì trước khi Phạm Xương bị ngộ hại đã từng lén tiếp xúc với nạn nhân của Paradise, vì thế chúng tôi nghi ngờ trong lúc anh ta điều tra đã thu được bằng chứng gì đó bất lợi với Giải trí Đạt Hỏa hoặc Paradise, dẫn đến họa sát thân.”
“Nhưng những đồ vật cá nhân của anh ta đã từng bị điều tra 1 lần rồi, không có bất cứ thứ gì liên quan đến Paradise hết.
Chúng tôi liền nghĩ đến cha mẹ nuôi của anh ta, có lẽ anh ta đã dùng cách nào đó để đưa đồ cho cha mẹ nuôi mình chẳng hạn.
Vì có những vụ án khẩn cấp hơn xen vào nên việc điều tra cha mẹ nuôi của anh ta tiến triển rất chậm.
Nửa tháng trước chúng tôi mới thăm dò được rằng tháng 8 năm ngoái Phạm Xương đã mua cho cha nuôi một cái điện thoại và đồng hồ định vị cho người già.”
“Cha nuôi của anh ta mắc chứng mất trí nhớ nhẹ, chưa đến mức nghiêm trọng phải nhập viện, chỉ là thỉnh thoảng quên đường, nói mê sảng, vì thế chỉ có vợ ở nhà chăm sóc thôi.
Điện thoại và đồng hồ định vị mà Phạm Xương mua là để ngăn ông cụ không ném đi, rất bình thường, vì thế lúc đầu chúng tôi cũng không nghĩ đến chuyện giấu chứng cứ.
Cho đến khi…”
Phương Uy thở dài, buông đũa, “Ông cụ đã mất tích hồi tuần trước.
Theo video giám sát thì ông ta đã nhân lúc vợ mình ngủ trưa mà lẻn ra ngoài.
Tuy nói là có điện thoại và đồng hồ, nhưng không hiểu sao định vị của đồng hồ đã bị vô hiệu hóa rồi.
Vợ ông ta báo cảnh sát, cảnh sát địa phương và tổ chức công ích đã tổ chức tìm kiếm 1 vòng, sau đó phát hiện ông ta trong đống rác thải phi pháp ở một khu rừng vắng.
Lúc tìm được người đã chết, mà là chết cóng đấy.”
“Chết cóng ư?” Lý Trạch Phân buông bát, hỏi.
“Đúng vậy,” Mao Lệ cũng không ăn nữa, đặt đũa xuống, “Trên người chỉ mặc một cái áo len bình thường.
Cái áo len đó từ khi ra ngoài không biết ở đâu rồi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Có lẽ vì trước khi chết trời quá lạnh nên ông ta mới chôn mình vào đống rác, để chúng che toàn thân mình lại.
Nếu không phải lúc đó có tình nguyện viên đến tìm trong núi rác đó thì có lẽ sẽ không tìm ra người đâu.”
“Nhưng đây không phải lý do chính khiến đội điều tra đặc biệt chúng ta nhúng tay vào.” Lan Khâm cũng dừng đũa nói, “Nguyên nhân chủ yếu là vì đồng hồ và điện thoại của ông ta đều biến mất.
Định vị cuối cùng của cả 2 đều là ở trong rừng, vì thế cảnh sát địa phương và tình nguyện viên mới chỉ tìm ở khu vực đó.
Nhưng sau đó người của cảnh sát Trường An được phái đến đã lục tung cả núi lên vẫn không tìm được đồng hồ và điện thoại.
Theo tình huống này thì khả năng ông cụ tự đánh mất không lớn đâu.”
“Còn một điểm nữa,” Mao Lệ nói, “Trên mu bàn tay của ông cụ có một vết thương rất kỳ lạ.
Từ mé trái mu bàn tay kéo dài tới tận mé phải, một vết cắt rất thẳng và dài.
Căn cứ vào báo cáo nghiệm thi thì là vết thương khi còn sống, dùng lưỡi dao rọc giấy mỏng và bén để rạch đấy.
Theo vết bẩn trên miệng vết thương và tình huống thì hẳn là vết thương đã bị gây ra lúc ông cụ cố quấn mình để sưởi ấm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...