9 giờ sáng, bệnh viện Hoàng gia Trường An.
“Miệng vết thương đã hồi phục rất tốt.
Nhưng thông khí thì không nhanh được, vẫn chưa thể ăn uống gì, đừng cố học trên mạng mấy cái phương pháp đi lại nhé, dù sao đây cũng không phải phẫu thuật vùng bụng bình thường đâu.” Bác sĩ kiểm tra vết thương xong, cởi găng tay và khẩu trang rồi đắp chân lại giúp Lý Trạch Phân, “Chuyện này còn phiền người nhà…” Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Tổ Ngọc, “Phiền Tử Trân điện hạ chú ý một chút.”
“Ừm, cảm ơn.” Lý Tổ Ngọc nghiêm mặt khẽ gật đầu.
Sau đó ánh mắt bà ta lại chuyển sang Lý Trạch Phân đã hé mắt, trên mũi vẫn còn cắm ống dưỡng khí.
Rõ ràng lông mày cô hơi cau lại, trên mép tóc cũng toát mồ hôi lạnh.
Bà ta do dự một chút rồi hỏi: “Miệng vết thương đau lắm à? Có cần bác sĩ kê thuốc giảm đau cho con không?”
Vẻ mặt của Lý Trạch Phân dường như hơi sửng sốt, nhưng không trả lời lại ngay.
Bác sĩ cũng cầm bệnh án điện tử lên lật xem những thuốc mà Lý Trạch Phân hôm nay được dùng, sau ngửa ngày mới ngẩng đầu lên nói: “Đúng là hôm nay nên kê thuốc giảm đau rồi, vậy đi, để tôi cho cô…”
“Không cần phiền đâu.” Giọng nói khàn khàn của Lý Trạch Phân vang lên trong phòng bệnh, “Vẫn có thể chịu được.” Cô mờ mịt liếc mắt sang một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục ở góc, “Huống hồ gì lát nữa sẽ có người đến, cần phải tỉnh táo.”
“Sẽ có người đến? Đến thăm bệnh à?” Bác sĩ thuận miệng hỏi một câu.
Lý Trạch Phân nhếch môi không đáp lại, mà Lý Tổ Ngọc và người phụ nữ kia cũng không có ý định trả lời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bác sĩ đành phải tự thân động não, nói: “Tình hình hiện tại của Chỉ điện hạ thật sự rất cần được nghỉ ngơi, do đó…”
“Ừm, tôi sẽ chú ý,” Lý Trạch Phân dùng giọng nói yếu ớt của mình để cắt ngang ý tốt của bác sĩ, “Cảm ơn bác sĩ Vương.”
“… Thôi được rồi.” Bác sĩ Vương tự nghĩ rằng những chuyện hoàng thất cần xử lý mỗi ngày không phải là điều mà mình hiểu được, vì thế cũng không dây dưa nữa, “Nếu có việc gì thì bấm chuông nhé.
Tôi đến phòng bệnh khác kiểm tra đây.” Sau đó cô ta chắp tay trước ngực hành lễ, đi với nhân viên y tế đẩy xe dụng cụ rời khỏi.
Lý Tổ Ngọc: “Bác sĩ Vương đi thong thả.”
Thấy bác sĩ và nhân viên y tế đã đi khỏi, ánh mắt 2 người trong phòng đều rơi vào Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân bị nhìn có hơi mất tự nhiên, nhưng vì vết thương quá đau nên cô không còn sức đâu mà quản lý nét mặt nữa, trong lòng thoáng chốc hiện liên vài tia xấu hổ.
Cô biết rõ cách để thoát khỏi tình trạng này chính là tìm chủ đề nào đó nói chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại hậu phẫu thuật cô đã thoáng nhìn thấy Lý Tổ Ngọc, cho tới giờ Lý Trạch Phân vẫn không biết nên nói gì với mẹ mình.
Loại tình huống này nếu không tìm được chủ đề thích hợp thì e chỉ lại càng thêm ngại.
“Nghe nói lát nữa điều tra, trừ cấm quân ra thì đồng nghiệp con cũng tới đấy.” Lý Tổ Ngọc chủ động từ bỏ tính kiệm lời của mình hàng ngày trước, tuy rằng nói chuyện không có lợi cho việc phục hồi thể chất và tinh thần.
“Ừm…” Lý Trạch Phân rủ mắt xuống nhìn chằm chằm vào cái chăn của mình.
“Lát nữa mẹ và luật sư Hoàng cũng sẽ ở đó, con không cần phải lo lắng gì.” Lý Tổ Ngọc lại nói.
Mặc dù sau khi thành lập Nội các*, hoàng thất hiện tại đã không còn một tay che trời được như thời cổ đại nữa, nhưng vẫn cần phải xử lý vài việc lớn nhỏ trong và ngoài nước hàng ngày, vì thế có một đoàn luật sư riêng.
Đối với nhất mạch ở Đông Cung hoặc những thành viên nổi tiếng như Lý Tổ Ngọc sẽ lại có thêm 1 hoặc nhiều luật sư riêng nữa.
Hoàng Nhã chính là luật sư riêng của Lý Tổ Ngọc, còn Lý Trạch Phân tất nhiên không có đãi ngộ cao như thế.
(*) Cơ quan gồm có các thành viên cấp cao của chính phủ, thông thường đại diện ngành hành pháp.
Đôi khi nội các cũng còn được gọi là Hội đồng Bộ trưởng, Hội đồng Hành pháp, hay Ủy ban Hành pháp.
Mặc dù đang nội các chế độ thành lập về sau, hôm nay hoàng thất sớm đã không giống Cổ Đại như vậy một tay che trời, nhưng vẫn là cần hằng ngày xử lý chút ít trong ngoài nước lớn nhỏ sự vụ, vì vậy là có dành riêng đứng đầu luật sư đoàn đấy.
Đối với cùng loại với Đông Cung nhất mạch hoặc Lý Tổ Ngọc loại này nổi tiếng cao thành viên, đổi là có thêm một chọi một thậm chí nhiều đối với một dành riêng luật sư.
Hoàng Nhã chính là Lý Tổ Ngọc dành riêng luật sư, mà Lý Trạch Phân tức thì hiển nhiên không có cao như vậy đãi ngộ.
Có thể nói chuyện này còn khiến Lý Trạch Phân ngạc nhiên hơn so với việc cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lý Tổ Ngọc, vì sau khi Lý Tổ Ngọc biết được những “chuyện tốt” mình gây ra lại còn đem đại luật sư Hoàng Nhã từ Lạc Dương tới đây.
Trong nhất thời cô không biết nên đối diện với “tình mẫu tử” đột nhiên xuất hiện này như thế nào, thậm chí còn hơi cảm thấy hoang mang khó tả.
“Ừm… Cảm ơn mẫu thân.” Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào chăn không dám nhúc nhích, giọng nói rất khẽ, “Phiền luật sư Hoàng rồi.”
Hoàng Nhã hơi cúi người bái chào: “Chỉ điện hạ khách sáo rồi, đây là bổn phận của tôi.”
Lý Trạch Phân không lên tiếng nữa, không khí trong phòng bệnh VIP đột nhiên rơi vào một khoảng lặng khó xử.
Lý Tổ Ngọc dường như thở dài một hơi rồi xoay người đi đến một góc, nhấc ghế tới ngồi cạnh giường bệnh.
Lý Trạch Phân khẽ liếc sang, lúc Lý Tổ Ngọc cúi người xách ghế đầu gối hơi khựng lại, lông mày khẽ nhíu, nhưng rất nhanh đã như không có chuyện gì xảy ra, vững vàng xách ghế đi tới.
Đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Lý Trạch Phân như bị thứ gì đó quất vào, còn đau hơn của nỗi đau trên miệng vết thương.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Những giọt mồ hôi dày đặc trên trán đã chảy dài trên má cô từ lúc nào, đọng lên trên ống thở ở mũi cực kỳ khó chịu.
Lý Trạch Phân muốn rút tay ra từ trong chăn để lau đi thì một tờ khăn ướt lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Bàn tay đưa khăn là một bàn tay trắng bệch vì thường ngày mang găng tay, mà chủ nhân của nó chính là Lý Tổ Ngọc.
Lông tơ cả người Lý Trạch Phân thoáng chốc bị dựng lên hết, vô thức muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cảm xúc này lại.
Khăn ướt chạm vào mặt cô, bắt đầu lau sách mồ hôi từ chân mày, sau đó vòng xuống, lau hết cả khuôn mặt một lần rồi tiện tay chỉnh lại ống thở ở mũi.
Khăn ướt có mùi Lavender, giống như mùi kem dưỡng tay của Lý Tổ Ngọc, rất dễ chịu, vì thế lông mày Lý Trạch Phân vô thức cũng thả lỏng ra rất nhiều.
Không phải vì miệng vết thương đã bớt đau đi, mà là vì một cảm giác từ lâu đã trở lại giúp cô thả lỏng hơn chút ít.
Cảm giác quen thuộc trở lại, con người sẽ vô thức có vài ý nghĩ càn rỡ.
Lý Trạch Phân cũng là người bình thường, cũng không ngoại lệ.
Nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt quá.
Cô ảo tưởng một cách hão huyền.
Thậm chí cả người còn muốn như con mèo nhỏ, cọ mặt vào bàn tay có mùi Lavender kia.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám làm thế, dù sao thì chủ nhân bàn tay này đã sớm không còn là “Mỡ gà” của 25 năm trước rồi.
Không khí ấm áp hiếm thấy trong phòng bệnh tiếp diễn chưa được bao lâu thì đã bị một tiếng gõ cửa vội vã cắt ngang.
Lý Tổ Ngọc lập tức thu tay lại, nắm khăn ướt trong lòng bàn tay sau đó ngồi thẳng lưng nói vọng ra ngoài: “Mời vào.”
Có 3 người lên tiếng đáp lại rồi bước vào.
Người đi cuối cùng mặc đồng phục cảnh sát, mang theo giấy chấp pháp đến, là Lan Khâm mà Lý Trạch Phân đã quá quen thuộc, còn người đi đầu tiên là một Trung tá cấm quân rất giống với Lan Khâm, vị còn lại thì mặc quân phục, xét theo quân hàm trên găng tay thì hẳn là Thượng úy cấm quân, là phụ tá của sĩ quan Trung tá đằng trước.
“Trung tá cấm quân điều tra Lan Triết, tham kiến Tử Trân điện hạ, Chỉ điện hạ.”
“Thượng úy cấm quân điều tra Di Dã, tham kiến Tử Trân điện hạ, Chỉ điện hạ.”
Hai người đứng trước nghiêm chỉnh hành lễ, sau đó đến phiên Lan Khâm.
Trong đầu Lan Khâm vô thức hiện lên hình ảnh 2 ngày trước, lúc anh nhận điện thoại của Mao Lệ đã vội vàng chạy tới bệnh viện rồi nhìn thấy cảnh tượng ông già nhà mình đang hành lễ với Lý Trạch Phân còn hôn mê, khiến cảnh sát ở đó sợ rớt cả cằm.
Một cảm giác bối rối xông lên đầu anh, cho đến khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình anh mới học theo cúi đầu hành lễ: “Đội trưởng đội điều tra đặc biệt Cục điều tra Trường An, Thanh tra cấp 2 Lan Khâm, tham, tham kiến Tử Trân điện hạ, Chỉ… Chỉ điện hạ.”
Hành lễ xong anh ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Lý Trạch Phân.
Không khí dường như ngưng đọng trong 3 giây.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Trung tá Lan, Thượng úy Di, cảnh sát Lan, vất vả cho mọi người rồi.” Lý Tổ Ngọc không đổi sắc mặt, chậm rãi đứng dậy đưa tay giới thiệu Hoàng Nhã bên cạnh, “Vị này là luật sư Hoàng.”
“Hoàng Nhã.” Hoàng Nhã tiến lên 2 bước, lần lượt bắt tay với 3 người.
Chờ xong hết mọi việc, người mà 3 người đến thăm — Lý Trạch Phân mới chậm rãi mở miệng: “Trung tá Lan, Thượng úy Di, cảnh sát Lan.” Cô dừng một chút, “Ơn cứu mạng của cảnh sát Lan, Chỉ không biết nên đền đáp thế nào.” Vì bị thương ở vùng eo nên cô không thể ngồi dậy nổi, chỉ có thể ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên Lan Khâm thấy Lý Trạch Phân đối xử với người khác như một công chúa.
Anh phát hiện dù chỉ vài câu đơn giản, còn có vết thương nghiêm trọng trên người nhưng lời nói và hành động của cô đều hàm chứa một sự cao quý và trang nhã đến hoàn hảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày ở bảo tàng quốc gia vậy, khiến người ta cảm thấy kính trọng từ tận đáy lòng, không ai có thể rời mắt được.
“Chỉ điện hạ quá lời rồi.
Tôi không kịp nghe điện thoại, cô nên trách tôi mới phải.”
“…”
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt khó giải thích của Lý Trạch Phân, Lan Khâm mới ý thức được những lời mình vừa nói kỳ cục thế nào.
Móa! Cái giọng hoàng thất này dễ bị liệu quá!
Lập tức không khí trong phòng càng trở nên lúng túng hơn, khiến anh hận không thể chui thẳng xuống sàn nhà.
“Hôm nay 3 vị đến đây,” Lý Trạch Phân lại phá vỡ sự lúng túng lần nữa, “Là muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Chỉ nhi đúng không?”
“Đúng vậy.” Lan Triết dùng giọng điệu giải quyết việc công, không hề bị ảnh hưởng bởi sự quái gở của con trai mình.
“Vậy có cần tôi tránh đi không?” Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Lý Tổ Ngọc lại không hề có chút ý thương lượng nào.
Bà ta ngồi lại vào ghế, lưng thẳng tắp, cổ hơi ngẩng lên nhìn chằm chằm Lan Triết, như thể vua sói nhìn thấy một con sói đơn độc khác mò vào lãnh địa của mình vậy.
“… Tử Trân điện hạ nói đùa rồi.” Lan Triết nặn ra một nụ cười hiếm có, “Chúng tôi chỉ hỏi Chỉ điện hạ để nắm rõ tình hình mà thôi, ngài là mẫu thân của cô ấy, tất nhiên có thể ở lại.”
“Vậy còn gì tốt bằng.” Lý Tổ Ngọc không rời mắt đi ngay, “Dù sao theo lời dặn của bác sĩ thì Chỉ nhi vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh mấu chốt, không nên quá lao lực.” Khóe miệng bà ta mím chặt, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống vài độ.
“Tử Trân điện hạ yên tâm, mấy câu hỏi của chúng tôi nhất định sẽ không ảnh hưởng đến bệnh tình của Chỉ điện hạ.”
“Vậy à, mấy câu?” Lý Tổ Ngọc lạnh lùng nhướng mày.
“Hả?”
“Trung tá Lan nói là “mấy câu hỏi”, vậy xin hỏi cụ thể là mấy câu?” Bà ta gằn từng chữ một.
“…” Lông mày Lan Triết giật giật, sau một lúc mới tỉnh táo lại rồi trả lời câu hỏi không liên quan này, “3 câu.
Chúng tôi chỉ hỏi 3 câu, kính xin Chỉ điện hạ thành thật trả lời.” Ông nhìn về phía Lý Trạch Phân, ý muốn tránh né Lý Tổ Ngọc để trực tiếp bắt tay vào việc.
“Được rồi, xin hỏi câu hỏi đầu tiên là gì?” Lý Tổ Ngọc không có ý lùi bước.
Lan Triết hắng giọng một chút, vẫn nhìn Lý Trạch Phân như cũ: “Kính xin Chỉ điện hạ miêu tả chi tiết một chút, tối đó ngài đã giết Ngụy Vu Vĩ trong tình huống như thế nào?”
Câu hỏi vừa thốt lên, Di Dã một bên đã nhanh chóng móc giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
Lan Khâm bị những từ ngữ sắc bén của cha mình khiến cho quay đầu lại, anh vô thức nhíu mày.
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ừm, chúc mừng hai vị đã gặp người nhà, vỗ tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...