“Không phải vừa gặp nhau ở bệnh viện nửa tháng trước sao, Tiểu Bùi tổng, sao lại nói là “lâu” được?”
… Bệnh viện.
Bùi Nguyên Tuấn không thể không nhớ lại trải nghiệm nhục nhã khi bị bắt cóc nửa tháng trước được, những vết thương trên người cũng bắt đầu thấy đau trở lại.
Nét mặt gã đông cứng trong 30 giây, sau đó mới nặn ra một nụ cười cực kỳ giả tạo: “A ha ha ha, nói như thế thì phải cảm ơn sự giúp đỡ của các vị cảnh sát nửa tháng trước.
Tôi nợ cảnh sát Lý một cái nợ ân tình, sau này nếu cảnh sát Lý có cần gì…” Gã cố ý kéo dài âm cuối, sau đó mới nói tiếp, “Chỉ cần là chuyện tôi có thể giúp thì cứ việc nói ra.”
Lý Trạch Phân cong mày: “Tiểu Bùi tổng khách sáo rồi.”
“Đâu có đâu có, dù sao cũng là ơn cứu mạng mà.”
“Chỉ là…” Cứ tưởng cô sẽ tiếp tục lịch sự, ai ngờ Lý Trạch Phân lại đột nhiên đổi chủ đề, “E là gần đây Tiểu Bùi tổng còn chưa lo xong cho bản thân mình nữa mà?”
Lông mi của Bùi Nguyên Tuấn run lên, đôi mắt nheo lại kết hợp với hốc mắt đen và nụ cười ở khóe miệng, trở thành một gương mặt như trong phim ma, “Chỉ điện hạ nói đùa rồi.” Gã cố ý đổi danh xưng thành thân phận thật của Lý Trạch Phân, trong câu nói còn hàm ý đe dọa.
“Vậy sao?” Vẻ mặt của Lý Trạch Phân thả lỏng, giả vờ hơi mơ màng, “Chẳng lẽ là tin tức của tôi sai à? Vốn còn định nể tình chiếu cố Tiểu Bùi tổng lần nữa, nhưng nếu Tiểu Bùi tổng đã không cần…”
“Nể tình?” Dáng vẻ tươi cười trên mặt Bùi Nguyên Tuấn đã hoàn toàn biến mất, trên đáy mắt không kiềm chế được mà dậy lên sự cảnh giác, như muốn nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Phân để xem trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nét mặt của Lý Trạch Phân không có sự mơ màng nữa mà đổi lại là niềm vui khi thấy con cá cắn câu, không chút che giấu.
Cô lấy ra một phong thư màu trắng từ trong túi: “Tiểu Bùi tổng xem đây là đền ơn hay lời mời đều được.
Tóm lại là cứ nhìn vào những chuyện rắc rối gần đây mà mình gặp phải đi, anh sẽ thấy cái này trăm lợi không hại.” Cô đẩy phong thư tới trước mặt Bùi Nguyên Tuấn.
Bùi Nguyên Tuấn nghi ngờ nhận lấy, dùng 2 đầu ngón tay cầm lên, không thấy giấy viết thư mà chỉ chạm được một tấm thẻ cứng nhỏ.
Gã liên kết những sự việc gần đây lại nhưng cũng không tìm ra được lý do trong lúc này, chỉ có thể thận trọng không hỏi nữa.
“Vậy thì thật sự cảm ơn Chỉ điện hạ rồi.” Gã thần bí nói.
“Chỉ là hợp tác để hai bên cùng có lợi thôi mà, đừng nói cảm ơn.” Lý Trạch Phân giả vờ như không phát hiện ra ý thù địch của đối phương, khách sáo nói, “Tôi còn phải về Trường An, không ở lại được nữa.
Cảm ơn đã khoản đãi.”
Nói xong, cô khẽ gật đầu rồi quay người gọi Vũ Nguyệt đang ngồi đợi, hai người cùng nhau rời khỏi du thuyền.
Sau khi lên bờ, Vũ Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay của Lý Trạch Phân, hỏi câu hỏi mà mình đã kìm lại suốt đêm: “Rốt cuộc là cậu đang làm cái quái gì thế? Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, cậu chủ động chạy từ Trường An về để tham gia loại tiệc này là để tìm cậu hai cặn bã nhà họ Bùi kia đấy à? Cậu nói với gã cái gì mà vẻ mặt gã như hận không thể rút gân lột da cậu thế kia vậy?”
Lý Trạch Phân vẽ một đường cong khó hiểu trên khóe miệng: “Không có gì cả, chỉ là một phần đại lễ cho đội trưởng Vũ mà thôi.”
“Đội trưởng Vũ? Cậu đang nói cha tớ hả? Là sao vậy? Chẳng lẽ cậu đang làm chuyện…” Vũ Nguyệt đột nhiên há to miệng bừng tỉnh, “Ôi, trời ơi.”
Lý Trạch Phân mỉm cười nhìn Vũ Nguyệt, không hỏi cô ấy rốt cuộc đã “bừng tỉnh nhận ra” chuyện gì.
“Trời ạ, nếu chuyện tớ nghĩ tới là thật.” Cô ấy đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lý Trạch Phân rồi trịnh trọng vỗ hai vai cô, “Nếu cần gì để cậu thắng trận này thì cứ nói nhé!”
Lý Trạch Phân bị chọc bật cười, cô giả vờ phủi tay Vũ Nguyệt như phủi bụi, “Vẫn chưa khoa trương tới mức đó.”
“Khoa trương? Khoa trương chỗ nào?” Không ngờ Vũ Nguyệt lại nóng nảy như thế, “Tuy nói quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, nhưng…”
“Xuỵt —”
“À.” Vũ Nguyệt vội vàng giơ tay bịt miệng mình, “Tớ hiểu rồi, không được nói.” Giọng điệu như kẻ trộm đang lén lút trong nhà vậy.
Lý Trạch Phân ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời đang ló dạng giữa sườn núi, đôi mi run lên, khẽ đáp lại: “Ừ.”
———
Trường An.
Lan Khâm cầm ly cà phê với đôi mắt gấu trúc, bước vào văn phòng đội nạn nhân của đội chuyên án.
“Bên đường dây nóng thế nào rồi?” Anh thậm chí còn không buồn kéo ghế ra, trực tiếp ngồi thẳng lên bàn làm việc.
Sau khi đội chuyên án công khai sự tồn tại của Paradise đã nhanh chóng cung cấp cho người dân một đường dây nóng toàn quốc để nhận tố cáo, khiếu nại, xin giúp đỡ liên quan đến Paradise.
Các cuộc điện thoại gọi đến được xử lý bởi trung tâm báo động chia theo khu vực, bước xử lý đầu tiên cũng được giao cho cảnh sát địa phương.
Tuy nhiên nội dung cuộc gọi và tình hình sẽ được trực tiếp chia sẻ tới đội chuyên án ở Cục điều tra Thiểm Châu, sau đó trụ sở sẽ tiến hành phân tích lần 2 rồi tìm ra đối sách thích hợp.
Mà một phận của lần phân tích thứ 2 này thuộc vào phạm vi làm việc của đội nạn nhân.
“Ầy, không nhắc đến là tốt, nhắc đến thì tôi lại chết mất thôi.” Tiêu Lãng Duyệt xoay ghế tới trước mặt Lan Khâm.
“Sao vậy?”
“Một từ khó hình dung được hết, đội trưởng Lan, anh tự nghe đi.” Tiêu Lãng Duyệt đưa tai nghe cho Lan Khâm, “Đây là một trường hợp được báo cáo qua đường dây nóng Internet, gọi vào lúc 5 giờ sáng, theo IP thì là từ nước Mỹ.”
Nước Mỹ?
Lan Khâm khẽ nhíu mày, nghĩ tới chuyện gì đó.
Anh nhận lấy tai nghe rồi mang vào.
Tiêu Lãng Duyệt xoay người lại ấn phát.
Đầu tiên là giọng của một nhân viên cảnh sát rất dịu dàng.
“Xin chào, đây là đường dây nóng online về vụ án Paradise của Cục điều tra Đường Quốc, xin hỏi có thể giúp gì được cho bạn?”
Đầu dây bên kia không có ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở càng ngày càng dồn dập hơn, dường như chủ nhân của hơi thở đó đang vô cùng khẩn trương vì chuyện mình gọi điện báo án này.
Nhân viên cảnh sát: “Xin chào?”
“Xin… Xin chào.” Người gọi đến nói, nghe khẩu âm trong giọng nói thì hẳn là một cô gái trẻ người Đông Bắc, “Các, các người đang nhận, báo án về Paradise đúng không?”
Nhân viên cảnh sát: “Đúng vậy, xin hỏi cô có chuyện gì muốn báo, hoặc muốn cung cấp manh mối gì sao?”
“Chuyện… Chuyện xảy ra ở nước ngoài, các người có quản được không? Ý tôi là, xảy ra ở nước ngoài, nhưng là người Đường Quốc.” Cô gái lo lắng nói.
Nhân viên cảnh sát: “Phàm là vụ án có liên quan đến công dân Đường Quốc thì đều nằm trong phạm vi quản hạt của chúng tôi.
Xin hãy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại và nói những gì bạn biết càng rõ càng tốt, cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô.”
“Tôi… Không phải là chuyện của tôi, mà là bạn tôi, tôi giấu cô ấy để báo án giúp.
Tôi… Tôi không muốn nói tên cô ấy cho các người biết, tôi sẽ sợ làm tổn thương cô ấy.
Nhưng… Nhưng tôi sẽ kể tất cả những gì mình biết cho các người, kể cả những tên súc sinh kia.”
Nhân viên cảnh sát: “Được, tôi đang nghe đây, mời nói.”
“Phó, Phó Du, cô có biết không?”
Phó Du?! Lan Khâm nheo mắt lại.
Nhân viên cảnh sát: “Phó Du?”
“Chính là… vụ án rất hot trên mạng tháng trước ấy, một người cha thay con gái báo thù mà giết 7 người ấy.
Con gái của ông ta tên là Phó Du, bị cưỡng hiếp tập thể sau đó tự sát, nhưng hung thủ bị phán vô tội rồi được phóng thích.
Trên mạng nói cái chết của Phó Du thực chất là do không chịu nổi áp lực từ cha mẹ, còn lấy nhật ký của cô ấy ra làm chứng… Nhưng thật sự không phải thế, cô ấy thật sự đã bị hành hạ đến mức phải tự sát!”
“Tôi biết như vậy, là vì, vì… chuyện như thế cũng đã xảy ra với bạn của tôi.
Bên đây, ý tôi là bên nước Mỹ này, có rất nhiều người sử dụng Paradise.
Vì chế độ và văn hóa khác nhau nên bên này còn lộng hành hơn nữa.
Bọn chúng, bọn chúng đều hợp tác với nhau, còn có kế hoạch rất hoàn hảo nữa.”
“Bình thường sau khi khóa được mục tiêu, một kẻ sẽ dùng “mỹ nhân kế” để liên lạc với nạn nhân, khiến nạn nhân thả lỏng cảnh giác, xem kẻ đó như bạn bè, sau đó bắt đầu đưa nạn nhân tham gia các hoạt động tiệc tùng trong và ngoài nước.
Lúc đầu vẫn rất bình thường, nhưng sau đó… thuốc lá, rượu bia, chất cấm đều dùng đến.”
“Người bạn kia của tôi… Lúc đầu vốn dĩ tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi bạn tôi bắt đầu cầm hồ sơ khám bệnh không biết lấy từ đâu ra để liều mạng xin nghỉ phép, hoãn thi, bản thân người đó cũng trở nên rất lạ, tính tình thất thường, thường xuyên uống say như chết, sau đó đập phá đồ đạc.”
“Tôi và vài người bạn nữa không thể chịu nổi… Chúng tôi đều là bạn học cấp 3, sau đó cùng nhau thi vào 1 trường đại học, tình cảm 4 năm rất bền chặt nên không thể không quan tâm đến cô ấy được.
Cô ấy ở một mình, chúng tôi sợ sẽ gặp chuyện không may nên thay phiên tìm cớ đi với cô ấy, còn giúp cô ấy tìm bác sĩ tâm lý nữa, nhưng mọi chuyện không có hiệu quả gì hết.”
“Sau đó có một lần cô ấy uống rất say, đã nói hết với chúng tôi.
Học trưởng mà cô ấy quen biết kia… Người đó dẫn cô ấy đến rất nhiều bữa tiệc, làm quen với một đống người, sau đó trong một lần nhảy disco trên du thuyền, chúng đã hạ thuốc đưa cô ấy vào một gian phòng bí mật, không chỉ cưỡng hiếp tập thể, chúng còn làm những chuyện rất quá đáng.
Sau đó… cô ấy bắt đầu sống không có quy luật, rất đau, cứ 2 3 ngày là lại bị đổ máu, phía trước phía sau đều đổ,… Tóm lại, là…”
“Cô ấy không dám đi tới bác sĩ, bên này bác sĩ rất đắt, mà tiền bảo hiểm lại không nhiều lắm, cô ấy cũng sợ cha mẹ lo lắng.
Hơn nữa ở đây không giống như trong nước, bệnh lớn bệnh nhỏ gì cũng đến bệnh viện công lập, bên này bình thường người dân đều có bác sĩ gia đình, du học sinh như chúng tôi đều phải đến giáo y* hoặc phòng khám bệnh, mà phòng khám bệnh phải hẹn trước, lúc hẹn trước phải nói rõ mình không khỏe ở chỗ nào… Cô ấy không dám nói nên không dám đi.”
(*) Bác sĩ trong trường học.
“Hơn nữa… Hơn nữa đám người kia cũng đã quay lại cảnh tượng lúc đó, bọn chúng lấy video để uy hiếp cô ấy, bảo nếu như cô ấy dám báo cảnh sát hoặc nói cho người khác biết thì sẽ tung video lên Paradise cho mọi người cùng thưởng thức.
Tối đó cô ấy uống say nên chúng tôi mới biết, nếu không thì… Nhưng tôi nghĩ chúng đã sớm đăng video lên rồi.
Những thứ này với chúng chỉ là trò tiêu khiển, ai đăng lên hot hơn thì kiếm được nhiều hơn.
Sao chúng có thể không đăng được chứ?”
“Chúng tôi… Chúng tôi không biết phải làm sao bây giờ, giờ ngày nào cô ấy cũng tìm cách tự tử, còn chúng tôi lại không dám liên lạc với cha mẹ cô ấy, chỉ có thể thay nhau trông coi, nếu tắm lâu hơn một chút chúng tôi cũng phá cửa đi vào, sợ cô ấy chết chìm trong bồn tắm.
Chúng tôi, chúng tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng tôi cũng suy nhược tinh thần mất.”
“Tôi chỉ có thể báo cảnh sát thôi.
Tôi không báo với cảnh sát Mỹ, bọn người đó, bọn người đó không quan tâm đến người nước ngoài.
Tôi chỉ có thể, chỉ có thể nói với các người, các người… hãy giúp cô ấy, giúp bọn chúng tôi với… Đừng bỏ mặc chúng tôi, chúng tôi không phải đang đi ngàn dặm xa để sau này trở về kiến thiết đất nước sao, chúng tôi không ở trong nước, nhưng cây vẫn có rễ, chúng tôi cũng là người Đường Quốc, chúng tôi đi du học chỉ vì muốn học sâu hơn thôi, cuối cùng vẫn là trở về đền đáp tổ quốc mà, cầu xin các người… Ở đất người kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, chỉ có thể dựa vào các người mà thôi.”
Sau đó là một đoạn thổn thức nghẹn ngào không ai nghe được đối phương đang nói gì, trong suốt thời gian đó, nhân viên cảnh sát đã nhiều lần an ủi nhưng cũng không có tác dụng gì.
Tiếng khóc kéo dài tròn 5 phút, đến cả người thứ 3 nghe là Lan Khâm cũng hơi hoe đỏ mắt, sau đó mới từ từ ngừng lại.
“Bọn chúng… Đám súc sinh đó… Bạn tôi chỉ biết tên của 1 trong số chúng, chính là kẻ đã câu kết làm hại cô ấy, nghe nói du thuyền cũng là của hắn.”
“Hắn tên là Bùi Nguyên Tuấn, có lẽ là phú nhị đại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...