Chưa đến 12 giờ trưa, đa số các thành viên của đội điều tra đặc biệt đã tập hợp đầy đủ ở phòng họp.
Đã qua tháng 10 nên thời tiết của Trường An cũng không còn hơi thở của mùa hè nữa.
Nhưng điều hòa ở Cục điều tra quanh năm bị cố định ở mức 22 độ không sửa được, chuyện này khiến những “nhân viên kỳ cựu” vốn đã bị nội thương vì chế độ làm việc và nghỉ ngơi thất thường, nay lại càng không chịu nổi.
Ví dụ, vừa mới ngồi chưa được vài phút mà bệnh viêm khớp của Trương Trác Bân và viêm dây chằng của Tiêu Lãng Duyệt đã bắt đầu tái phát.
Bản thân Lan Khâm cũng vì vết thương cũ trên cánh tay trái mà hơi khó chịu, đành phải cắn răng đi mở hết tất cả các cửa sổ để thông gió.
Có gió ấm từ ngoài thổi vào, cái lạnh của điều hòa trong nháy mắt được được xua tan gần hết.
Nhưng tiếc là không biết dưới lầu có chiếc xe nào đó vội đi đầu thai, gây chuyện khiến tòa nhà bên cạnh Cục vang lên tiếng còi báo động ầm ĩ.
Lan Khâm bị tiếng “báo động” này cắt lời liên tiếp mấy lần, sau đó hoàn toàn quên mất mình định nói gì.
Tính tình nóng nảy cộng thêm sự xấu hổ bốc lên đầu khiến anh nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, mở ra định gọi vào số điện thoại của đội trưởng Tôn đội cảnh sát giao thông…
Lúc này Lý Trạch Phân mang theo hương thức ăn bước vào khiến cái dạ dày của Lan Khâm lại bắt đầu càu nhàu liên tục.
Cô vừa bước vào vừa cầm hai túi thức ăn lớn, nhìn qua thì hẳn là túi dưới căn tin mang lên.
Có lẽ vì mùi hương của thức ăn có tác dụng quá đỉnh mà ngay lúc ánh mắt của Lan Khâm rơi vào người cô, anh đã không còn thấy bực bội nữa.
Lúc này ánh nắng ngoài cửa sổ đang chiếu lên người Lý Trạch Phân, từ góc ngược sáng của Lan Khâm nhìn tới thì hết thảy những chi tiết dù muốn dù không đều lọt vào tầm mắt của anh.
Trên má và trán cô vẫn còn vết hằn của kính râm, mái tóc đen hơi xoăn có vẻ như mướt hơn bình thường một chút, hẳn là sau khi giải phẫu xong đã tắm nhưng chưa kịp sấy khô mà đã vội từ Trung tâm Giám định Tư pháp quay về.
Áo sơ mi tay ngắn trên người cũng không phải bộ quần áo khi sáng, những chiếc cúc được cài cẩn thận lên đến tận cổ.
Da của cô thật sự rất trắng, bị cổ áo bóp vào lộ ra những vết hơi đỏ, nhưng dường như cô ấy không hề cảm thấy gì.
Cô tỏa sáng đến mức bao nhiêu “cục than” trong đội cũng phải khóc thầm, mà “cục than” số 1 là Lan Khâm không thể không sờ sờ lên cánh tay màu đồng của mình.
Anh thấy hơi buồn bực, rõ ràng là mấy ngày nay cả hai đều ra ngoài phơi nắng làm việc cơ mà…?
Nói đi cũng phải nói lại, người Châu Á thật sự có thể trắng đến thế sao? Chẳng lẽ đây là tác dụng của thuốc cao gì đó, sữa gì đó à? Tóc xoăn, mắt xanh, lại còn thêm làn da trắng kiểu này, hình như có gì đó hơi sai sai.
Tính tình không muốn tăng ca sẽ không tăng ca, hễ một chút là xin phép nghỉ, bộ dáng cầm 2 túi thức ăn kia vẫn ung dung như đi trên sàn diễn, còn có nụ cười hoàn hảo bất di bất dịch, giọng nói rõ ràng còn thanh thúy hơn cả MC, làm việc thâu đêm cũng không hủy hoại hình tượng của mình chút nào, ngay cả khi cả đội mệt mỏi ngái ngủ thì cô cũng chỉ “im lặng” ngồi đó.
Suy nghĩ của Lan Khâm càng lúc càng chạy xa, thậm chí còn hơi hoài nghi Lý Trạch Phân là một ngôi sao nào đó đến Cục điều tra để quay chương trình thực tế.
Nhưng… Suy nghĩ của Lan Khâm đột nhiên quay về, không thể phủ nhận được rằng Lý Trạch Phân thật sự có năng lực, trình độ và bằng cấp của cô ấy đều thuộc hàng xuất sắc trong Cục này.
Hiệu suất làm việc của cô rất cao, chuyện nghỉ phép và không tăng ca cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của cô ấy.
Tuy cô ít nói nhưng không phải thái độ tự cao tự đại hay lạnh lùng gì, chỉ là không thích chủ động bắt chuyện.
Nếu có ai nói chuyện gì, cô đều nhẹ nhàng trả lời lại.
Bất luận là những người lớn trong đội pha trò hay Lan Khâm phê bình vài câu, cô đều không có chút giận hờn nào, tính tình rất bình tĩnh.
Cô là một bác sĩ nổi tiếng trong chương trình giới thiệu tài năng của Trường An, nói trắng ra thì đến cả Cục trưởng của phải đối xử khách khí với cô ấy.
Nhưng có vẻ như trong đội điều tra đặc biệt chỉ có mình Lan Khâm biết chuyện này, vì cô ấy không bao giờ khoe khoang trình độ của mình trong đội, còn tự động chấp hành “quy tắc bất thành văn”, ví dụ là bưng trà rót nước cho mọi người, ví dụ là giúp mọi người mua cơm như bây giờ.
Cô ấy thật mâu thuẫn, nói thật, dù đã ở cùng nhau hơn 1 tháng nhưng Lan Khâm vẫn không thể đối xử với cô như kiểu “chiến hữu” và “anh em” với những người khác trong đội được.
Không phải Lan Khâm già mồm cãi láo không tin tưởng năng lực của cô, mà do trong tiềm thức anh lại cảm thấy cô có gì đó không giống người thường, không giống với cảnh sát.
Thay vào giống như kiểu… khiến cho Lan Khâm vô thức phải đề phòng.
Vậy nên lúc sắp xếp nhiệm vụ, Lan Khâm đều cho cô đi chung với mình, tự mình đích thân gánh vác.
“Đội trưởng Lan.”
Một hộp cơm đưa tới trước mặt cắt đứt suy nghĩ miên man của Lan Khâm.
“A, cảm ơn.” Lan Khâm bình tĩnh nhận hộp cơm.
Trương Trác Bân: “Ôi, em gái Chỉ, đừng nói là cơm này em mang trực tiếp từ phòng giải phẫu đến đấy nhé?”
“Đúng vậy, vừa ra lò, còn nóng hổi.” Lý Trạch Phân khẽ cười tinh nghịch, nhìn Trương Trác Bân cười phá lên mà không biết rằng lãnh đạo đang bên cạnh đánh giá mình.
“Úi trời, không muốn ăn nữa đâu.” Phương Uy khoa trương đẩy hộp cơm trong tay ra, giả vờ ghét bỏ.
Lý Trạch Phân mỉm cười.
Tiếng cười giống như con người của cô vậy, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, trong vắt như nước khiến căn phòng vốn đang tràn ngập mệt mỏi và cáu kỉnh lập tức dịu đi rất nhiều.
Nhìn không khí hòa thuận vui vẻ trong phòng họp, thấy Lý Trạch Phân hòa hợp với mọi người, Lan Khâm đột nhiên tự hỏi không biết mình có đang quá đa nghi không.
Hay là vì bên cạnh mình có con nhóc thối Lan Huệ và nữ hán tử Mao Lệ nên mới ảnh hưởng đến nhận thức về phái nữ của mình, khiến mình hiểu lầm cô ấy? Lý Trạch Phân thật sự là một cô gái có học thức bình thường mà thôi ư? Cái gọi là mâu thuẫn, đề phòng và không giống cảnh sát chỉ vì cô vừa mới nhập cảnh không lâu thôi sao?
Thấy mình lại bắt đầu suy nghĩ lan man, Lan Khâm vội vàng lắc đầu tỉnh lại, chính thức bắt đầu cuộc họp: “Khám nghiệm thi thể thế nào rồi?”
Có lẽ là do ảnh hưởng của lễ nghi “ăn không nói, ngủ không nói” nên dù đang mượn giờ cơm mở cuộc họp nhanh, tất cả mọi người đều vừa ăn vừa nói thì Lý Trạch Phân cũng không có ý định đụng đến hộp cơm của mình.
“Thời gian tử vong là từ ngày 15 đến ngày 20 tháng 9, vì cơ thể đã qua bảo quản lạnh nên chưa thể xác định cụ thể hơn.
Nguyên nhân chết là do mất nước, nhưng trên thi thể không có dấu vết bị trói hay còng tay gì.
Xương vai trái của người chết có vết nứt, các ngón tay bị trật khớp, các ngón chân bên phải bị thương, hai tay có vết bầm tím, trầy da, móng tay ở ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út tay phải bị bong ra, xương mũi bị gãy… Hẳn là do trước khi chết đã ẩu đả với người khác, định phá cửa chạy thoát khỏi nơi giam cầm mà tạo thành.”
“Vậy là lần này hung thủ không dùng dây thừng hay còng tay để khống chế nạn nhân nữa mà chỉ nhốt người đó trong phòng thôi sao?” Trương Trác Bân cắn đũa suy nghĩ, “Mà trước khi chạy thoát còn có ẩu đả… Nạn nhân ý thức được rằng mình đang bị nhốt sao? Hay là do người đó tự mình đâm đầu vào?”
“Có khả năng là như thế.” Lý Trạch Phân trả lời cứng nhắc, “Mặt khác, từ mức độ thối rữa của thi thể và tình trạng vali cũng như chiếc xe cho thấy hẳn là thi thể này đã được bỏ vào vali rồi mang lên xe cách đây khoảng 48 tiếng.”
“Nói cách khác thì tài xế kia đã chở thi thể đi cả 2 ngày, tổng cộng khoảng 20 30 người khách ư?” Phùng Dịch Hoằng đột nhiên cảm thấy thịt chiên trong miệng mình có vị như sáp dầu, “Thật sự không ngửi thấy gì à?”
“Thật ra với người bình thường mà nói thì mùi này cũng không rõ mấy đâu.” Mao Lệ nói, “Chiếc vali kia là loại chống thấm nước, mùi nước khử mùi trên xe lại tương đối có hiệu quả, trong xe bị tài xế xịt toàn mùi thơm thoang thoảng.
Người bình thường lên xe chỉ nghĩ có chút mùi lạ, nhưng không ai quá để tâm đâu.”
“Đúng vậy, theo ghi chép của công ty đặt xe online thì hành khách 2 ngày qua đều đánh giá chiếc xe này từ 4 sao trở lên, chỉ có một người nhắc tới mùi hương kì lạ trong xe thôi.” Tiêu Lãng Duyệt một tay cầm hộp cơm, một tay bấm máy tính bên cạnh, “Để kĩ hơn, tôi đã tổng hợp danh sách hành khách 3 ngày nay ra rồi, bên đồn công an đang hỗ trợ chỉnh lý lại, sau đó tìm ra những người giống với miêu tả của chúng ta rồi gọi họ đến Cục điều tra.”
“Còn tài xế lúc nãy đâu?” Lan Khâm uống một ngụm nước rồi hỏi.
“Tài xế đó tên là Địch Triển, 28 tuổi, người địa phương.” Trương Trác Bân cuốn sổ trong túi ra đáp, “Cậu ta ký hợp động với công ty xe Trường An ngày 18 tháng 6.
Từ ngày 8 đến ngày 24 tháng 9 anh ta đang lái xe đưa một nhà 3 người từ Thâm Quyến đến tham quan Trường An và các thành phố lân cận, có ghi chép lại và lời làm chứng của gia đình đó.
Từ 7 giờ sáng đến hơn 8 giờ tối ngày 4 tháng 9 đều lái xe suốt, có hành khách, camera hành trình trên xe, không có thời gian để gây ra 2 vụ án trước.”
“Vậy từ ngày 15 đến ngày 18 thì sao?” Lan Khâm hỏi.
“Cũng là lái xe từ 7 giờ sáng tới 8 giờ tối, có định vị và ghi âm.” Phương Uy đáp, “Anh ta sống ở phố cổ, trên đường có rất ít camera giám sát, trong tiểu không lại càng không, định vị và ghi âm trên xe taxi ban đêm sẽ tắt mất, vì vậy không thể phán đoán được quỹ tích buổi tối của anh ta.
Nhưng nếu đây đúng là một vụ giết người hàng loạt thì…”
“Không nhất thiết là giết người hàng loạt, lần này không có còng tay, mặt khác nếu tính thời gian thì 1 tháng 3 vụ, hơi dày đặc quá mức, nhất là vụ thứ 2 và vụ thứ 3 cách nhau chưa đến 10 ngày, không đủ thời gian để điều tra cuộc sống của nạn nhân.” Lý Trạch Phân nhẹ nhàng phản bác lại.
“Đúng vậy.” Lan Khâm cầm đũa gật đầu, “Dù sao chi tiết về vụ án của Monica cũng đã bị truyền ra không ít rồi, có kẻ muốn bắt chước cũng không có gì lạ.”
“Xét theo thời gian tử vong mà nói thì vụ án này phát sinh trước cả vụ án Monica.” Phương Uy phản đối, “Tuy hình thức gây án giống nhau, nhưng 2 vụ trước không có tình tiết đông lạnh thi thể…” Anh ta trầm tư.
“Nhưng vẫn không thể điều tra một cách mù quáng được.” Phùng Dịch Hoằng nói.
“Ừm, chia nhau ra điều tra trước đi.” Lan Khâm xếp đũa lại, gật đầu, “Còn nữa, để đề phòng, Lãng Duyệt, phiền cậu kiểm tra xe trong vòng 10 năm qua có vụ án mạng chết khát nào vẫn chưa kết án không nhé.”
Tiêu Lãng Duyệt: “Được.”
“Về Địch Triển thật ra cũng phải lưu ý một chút,” Phùng Dịch Hoằng nói thêm, “Tôi đã kiểm tra ghi chép nhận nhiên liệu của anh ta rồi, tổng chặng đường và tần số nhận nhiên liệu của chiếc xe được công ty Trường An cung cấp không khớp nhau.
Chuyện nhiên liệu tiêu thụ lại nhiều hơn số dặm chở khách chắc chắn không bình thường.”
“Ý của anh là ngoại trừ xe Trường An thì anh ta có thể còn có vài chiếc khác, thậm chí là xe bất hợp pháp sao?” Trương Trác Bân lập tức hiểu ra, “Nhưng mà chuyện tài xế nhận thêm ít khách bên ngoài vào buổi tối cũng không hiếm thấy mà.
Xem ra phải mang cậu ta về Cục thẩm vấn một chuyến, đáng lẽ sáng nay không nên thả ra.”
“Tôi sẽ đi liên hệ.” Nói xong, Phương Uy buông hộp cơm đã ăn xong xuống, cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.
Sau khi Phương Uy ra ngoài gọi điện, những người còn lại trong phòng họp cũng nhanh chóng sắp xếp lại tình tiết 3 vụ án ra, Lan Khâm lấy bút đen tô đầy trên tấm bảng trắng.
Mọi người nhìn chăm chú lên bảng, vừa ăn vội bữa trưa vừa suy nghĩ.
Lúc Phương Uy quay lại thì đã là nửa tiếng sau.
Cơm hộp gần như đã được dọn sạch sẽ, được gom gọn lại vào một túi rác Lý Trạch Phân chuẩn bị trước.
“Sao lâu vậy?” Trương Trác Bân thuận miệng hỏi Phương Uy.
“Đã tra ra danh tính người chết rồi.” Không hiểu vì sao lúc Phương Uy nói những lời này, biểu cảm có hơi kỳ lạ.
Lan Khâm buông bút xuống, hơi cau mày nhìn anh ta.
“Viên Vọng Hải, bị cáo của vụ án cướp của giết người khu Tân Phong, cũng là thân chủ của Trịnh Bân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...